Mã Đức Hoa tuy là bệnh viện phó viện trưởng, nhưng thanh danh gần đây không tốt, người này thích đao to búa lớn chỉ biết nịnh nọt, bản lĩnh thật sự không có chút nào, dựa vào quan hệ của lão bà mới có địa vị hôm nay.
Mã Đức Hoa vừa đi ra khỏi phòng bệnh trên mặt liền biểu lộ vẻ độc ác, lần đầu tiên bị bác sĩ y tá chống đối, quyết định nghiêm trị cái tên tiểu bác sĩ không biết tốt xấu này.
Trở lại văn phòng Mã Đức Hoa lập tức gọi điện thoại cho Lý Tuyết Vân, để cho nàng đến phòng làm việc của mình, hiện tại đã là giữa trưa, tất cả mọi người đều tan tầm đi ăn cơm, Lý Tuyết Vân cũng đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng các bác sĩ khác, thế nhưng mà nhận được điện thoại của Mã Đức Hoa, nghe được ngữ khí của hắn không tốt, lập tức chạy tới. "Mã viện trưởng, ngài tìm ta?" Lý Tuyết Vân đi đến cửa phòng làm việc của Mã Đức Hoa, gõ cửa, cẩn thận từng li từng tí hỏi, nàng thân là chủ nhiệm cho nên thường xuyên liên hệ với các lãnh đạo, đối với tính cách tên này hiểu rất rõ, thấy hắn mặt âm trầm ngồi ở văn phòng biết rõ không có chuyện gì tốt cả.
Điều làm cho Lý Tuyết Vân có chút bận tâm chính là tên Mã Đức Hoa này rất háo sắc, thường xuyên lợi dụng chức vụ cùng với các bác sĩ y tá làm chuyện mập mờ. "Đóng cửa lại!" Mã Đức Hoa lạnh lùng nói, Lý Tuyết Vân không rõ Mã Đức Hoa đến cùng là vì cái gì mà tức giận như vậy, sợ đắc tội cái tên sát tinh này, đóng cửa lại rồi đi tới với nét mặt tươi cười như hoa, "Mã viện trưởng, ngài làm sao vậy?" "Làm sao vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta làm sao vậy!" Mã Đức Hoa càng nói càng tức giận, vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, Lý Tuyết Vân lại càng hoảng sợ, Mã Đức Hoa chỉ vào Lý Tuyết Vân, "Cái tên Diệp Thiên mới tới kia là bác sĩ ngươi mới nhận vào a!" Mã Đức Hoa ngữ khí rất hung ác, Lý Tuyết Vân lập tức ý thức được chuyện gì đó, "Mã viện trưởng, Diệp Thiên xác thực là do ta nhận vào, hắn phạm phải chuyện gì sao?" "Chuyện của hắn lớn lắm rồi!" Mã Đức Hoa hừ lạnh một tiếng, nói: "Thái độ ác liệt đối với bệnh nhân, không phục tùng lãnh đạo, lại còn trước mặt dám uy hiếp ta nói không làm nữa!" Mã Đức Hoa hổn hển, miệng không ngừng thở, cái bụng to đùng cũng đang phập phồng, làm cho Lý Tuyết Vân thấy vô cùng buồn nôn, nàng không tin Diệp Thiên sẽ phạm phải cái lỗi sơ đẳng này, thái độ ác liệt đối với bệnh nhân? Đánh chết nàng cũng không tin, nếu như nói Diệp Thiên thái độ ác liệt đối với lãnh đạo nàng ngược lại sẽ tin tưởng.
Diệp Thiên là mình nhận vào, nàng tin tưởng Diệp Thiên, nhưng hiện tại Mã Đức Hoa tựa hồ rất bất mãn đối với Diệp Thiên, Lý Tuyết Vân có chút khó xử, nàng không có khả năng có thể vì Diệp Thiên mà đi đắc tội lãnh đạo, "Mã viện trưởng, liệu có phải có hiểu lầm gì hay không?" "Hiểu lầm?" Mã Đức Hoa châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhả khói ra..., nhìn bộ dạng Lý Tuyết Vân lo lắng cho Diệp Thiên, hắn cảm thấy có thể thừa cơ chấm mút chút gì đó, "Ta lúc ấy ở ngay tại hiện trường, không có chuyện hiểu lầm gì cả, người trẻ như vậy mà đã như thế rồi, ngay cả viện trưởng ta cũng không để vào mắt, chuyện này đối với bệnh viện chúng ta đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cũng để lại ấn tượng xấu trong lòng bệnh nhân, ta có ý định trực tiếp khai trừ hắn!" Lý Tuyết Vân mặt cứng đờ, nàng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, đến nỗi muốn đuổi việc, hiện tại mặc kệ việc Diệp Thiên làm sai hay không không quan trọng, bị Mã Đức Hoa theo dõi, lần này tránh được một kiếp, lần sau cũng chỉ sợ sẽ rơi vào tay hắn. "Mã viện trưởng, ngài phạt có lẽ hơi quá nặng tay rồi a, y thuật Diệp Thiên không tệ, bệnh viện chúng ta hiện tại đang cần những bác sĩ trẻ đầy hứa hẹn như vậy, ngài có thể cho hắn cơ hội hay không!" Lý Tuyết Vân thật sự không hi vọng Diệp Thiên cứ như vậy mà rời đi, nàng ở phòng phụ khoa đã hơn mười năm, chưa từng gặp qua bác sĩ trẻ tuổi tài hoa giống như Diệp Thiên.
Đợi một thời gian nữa chắc chắn Diệp Thiên tiền đồ bất khả hạn lượng, đến lúc đó địa vị của mình trong bệnh viện cũng sẽ giống như nước lên thì thuyền lên, chính nàng còn đang có hi vọng tiến vào vị trí phó viện trưởng nếu được đề cử, cho nên việc Lý Tuyết Vân có thể bò trên người Diệp Thiên hay không rất quan trọng.
Mã Đức Hoa không ăn được con thiên nga trắng Tôn Mai, hiện tại lại có một Đại Bạch ngỗng tự mình đưa tới cửa cũng không tệ, một đôi mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Vân, hận không thể đem con mắt nhét vào trong quần áo nàng xem ở đó có cái gì. "Lý chủ nhiệm, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, thật sự là cái tên Diệp Thiên quá hư đốn, trái với quy định bệnh viện, chống đối lãnh đạo, con sâu làm rầu nồi canh như vậy ta sao có thể lưu lại được!" Mã Đức Hoa ra động tác, nhìn thấy Lý Tuyết Vân lộ vẻ khó xử, hắn lập tức đem lời nói xoay chuyển, "Bất quá hiện tại người trẻ tuổi dù nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút ít bướng bỉnh, nếu hắn có thể hối cải để làm một con người mới cũng không phải không thể lưu lại." Tim Lý Tuyết Vân như đang ngồi trên xe cáp treo, điên cuồng phập phồng, ngay từ đầu nghe Mã Đức Hoa nói muốn khai trừ Diệp Thiên mặt nàng đã bị dọa trắng bệch rồi, thế nhưng ngay tại thời điểm nàng cho rằng đã bất lực, ngữ khí Mã Đức Hoa đột nhiên lại mềm mại. "Cảm ơn Mã viện trưởng, ta trở về nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn lại hắn, khiến hắn đến xin lỗi nhận tội với ngài!" Lý Tuyết Vân quá ngây thơ rồi, Mã Đức Hoa cố ý lưu lại chỗ trống cứu vãn không phải muốn nàng trở về giáo huấn Diệp Thiên, cũng không phải muốn Diệp Thiên nhận lỗi với hắn, mà là muốn ăn con ngỗng trắng Lý Tuyết Vân này. "Lý chủ nhiệm, ngươi có thể đã hiểu lầm ý tứ của ta rồi, muốn cho hắn một cơ hội không phải là không thể, nhưng không có chuyện ngươi muốn đơn giản như vậy, ta phải đi nói chuyện với lãnh đạo, hơn nữa bệnh nhân kia có thể sẽ trách cứ lên trên, chuyện này nếu áp xuống ta sẽ gánh chịu áp lực rất lớn a!" Mã Đức Hoa cười dâm nói: "Nếu Lý chủ nhiệm có thể giúp cho ta có động lực để đứng vững trước áp lực, ta mới có đủ khả năng giúp đỡ được ngươi." Lý Tuyết Vân không phải người ngu, lời nói đã đến thế rồi, nàng đã đoán được ý của hắn, cặp mắt kia của Mã Đức Hoa đã không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, bên trong tràn đầy dâm mỹ chi sắc.
Lý Tuyết Vân có chút do dự, làm như vậy có đáng giá hay không? Muốn có tiền đồ nhất định phải từ bỏ điều gì đó, muốn thanh danh kia thì không thể bảo vệ tiền đồ, cả hai cái nên lấy hay bỏ lại cái nào nàng khó có thể quyết định được.
Mã Đức Hoa thấy Lý Tuyết Vân đang do dự, lá gan cũng lớn lên, biết rõ nàng đang đấu tranh tư tưởng, hít một hơi thuốc rồi bóp tắt trong cái gạt tàn, trực tiếp đi tới bên người Lý Tuyết Vân, dang rộng hai tay ôm lấy nàng, "Lý chủ nhiệm, ngươi cần phải hiểu rõ rồi, cơ hội chỉ có một lần, chỉ cần ngươi theo ta, ta cam đoan về sau cũng sẽ không tìm tên tiểu bác sĩ kia gây phiền toái nữa." Thân thể Lý Tuyết Vân run lên nhè nhẹ, cắn răng một cái, nói: "Mã viện trưởng, ngươi nói chuyện nên giữ lời!" Mã Đức Hoa lập tức đại hỉ, không nghĩ Lý Tuyết Vân nhanh như vậy đã đáp ứng, không thể chờ đợi đưa tay luồn vào trong cổ áo nàng, nắm lấy bầu to tròn đầy đặn kia bắt đầu xoa bóp..., "Đó là đương nhiên rồi!" "Ah..." Không biết là bị niết đau đớn, hay là do chạm vào bộ vị mẫn cảm, Lý Tuyết Vân nhắm mắt lại rên rỉ khe khẽ. "Thật lớn!" Mã Đức Hoa như một đứa trẻ chưa từng giao hoan, tựa đầu dán vào ngực Lý Tuyết Vân ủi vài cái, ngửi ngửi mùi thơm cơ thể trên người nàng, lập tức cái đồ chơi phía dưới bắt đầu cứng dần lên.
Phòng của Mã Đức Hoa rất lớn, có ghế sô pha, hắn đem Lý Tuyết Vân ôm đến trên ghế sa lon, thở hổn hển cởi bỏ áo ngực của nàng ra, lập tức hai ngọn núi tuyết trắng nhảy ra, mỗi tay hắn nắm một cái ở trong tay không ngừng văn vê. "Lý chủ nhiệm, không nghĩ tới bầu vú của ngươi lại mềm mại như vậy, có phải là được nam nhân chăm sóc liếm mút mỗi ngày?" Mã Đức Hoa cong miệng ngậm lấy hạt bồ đào. "Ah... Ah..." Hai tay Lý Tuyết Vân bám chặt vào ghế sô pha, tiếng rên kiều mị vang lên, thân thể của nàng bị khiêu khích đã có phản ứng, hai hạt bồ đào tim tím chậm rãi trở nên cứng ngắc, phía dưới cũng dần trở nên ướt át hơn