Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 37: Xưa đâu bằng nay




"Bác gái ah..." Hai gò má Triệu Tiểu Văn hai ửng hồng, hờn dỗi làm nũng với Liễu Phương. Tuy Triệu Tiểu Văn không phải con đẻ của Liễu Phương đấy, nhưng nha đầu kia trong lòng nghĩ gì nàng liếc mắt cũng có thể nhìn ra. "Chuyện này có gì đâu mà ngại, trai khôn lấy vợ gái lớn gả chồng, bác gái là người từng trải, nữ hài tử ở cái tuổi này trong lòng kiểu gì chả có yêu thích một người?" Liễu Phương không biết là do uống nhiều hay là như thế nào, nói chuyện tương đối cởi mở.

Triệu Viễn cũng có chút quan tâm, "Mẹ, người uống nhiều quá rồi a!" Triệu Viễn biết rõ mẹ mình hầu như chưa bao giờ uống rượu, hôm nay xem như phá lệ rồi, không nghĩ tới mới chỉ uống vài ngụm rượu mà hai gò má đã đỏ bừng, nói chuyện lan man cũng không hề cố kỵ. "Mẹ không có say, Tiểu Viễn ngươi cũng thế, tuổi cũng không còn nhỏ, nhanh nhanh cho mẹ ôm cháu trai, hiện tại còn có thể giúp ngươi trông nom hài tử, chứ tương lai mẹ già rồi đi đứng không tiện, chỉ sợ muốn giúp đỡ nhưng sức không nổi!" Liễu Phương không phải say, mà chỉ là mượn rượu tiêu sầu mà thôi. Nàng thủ tiết nhiều năm như vậy, những khát khao thầm kín sớm đã không chịu nổi nữa rồi.

Nữ nhân không có nam nhân cày cấy, không chỉ đồng ruộng giữa hai chân kia sẽ hoang vu vắng lặng, tâm cũng sẽ tàn lụi, nhu cầu sinh lý mà không được thỏa mãn, sẽ khiến cơ thể trở nên thống khổ mà lại khó có người để tâm sự, thời gian dài đè nén trong lòng, cho nên uống một chút rượu, Liễu Phương cảm giác lâng lâng, đem những lời bình thường không dám nói toàn bộ đều nói ra. "Cha con đã bỏ chúng ta đi rồi, mẹ qua nhiều năm như vậy một mực không có tìm nam nhân, chính là lo lắng người khác đối với các con không tốt, nhưng hôm nay Tiểu Viễn đã trưởng thành, Tiểu Văn cũng sắp tốt nghiệp trung học, mẹ không quan tâm chuyện của các con thì biết lấy gì để tâm sự!" Liễu Phương mở máy hát ra, nói không ngừng.

Diệp Thiên cảm giác rất xấu hổ, người ta làm đem gánh nặng gia đình đặt lên người hắn, lại khiến cho hắn đi cũng không được ở cũng không xong.

Cũng may Liễu Phương tửu lượng quá tệ, uống xong một ly không bao lâu sau thì say, Triệu Viễn vịn mẫu thân tiến trở về phòng, Tiểu Văn cũng đi vào theo chăm sóc. "Mẹ của tao chính là như vậy, Diệp Thiên ngươi đừng chú ý, lớn tuổi nên việc quan tâm cũng nhiều!" Triệu Viễn nâng chén giải thích.

Diệp Thiên tức giận nói: "Mày nghĩ tao sẽ để ý việc này sao hả? Hừ, phạt mày ba chén!" Triệu Viễn cười ha hả, chấp nhận chịu phạt, cầm lấy rượu đỏ chuẩn bị đổ đầy vào. "Uống rượu trắng đi!" Diệp Thiên ở nước ngoài một thời gian dài, cho nên không quen nhìn cái tư thể uống rượu như thế này, cảm giác giống như là bò nhai mẫu đan.

Triệu Viễn không nói hai lời, liền lấy rượu đế ra uống liền ba chén, "Huynh đệ, mấy năm này ở nước ngoài lăn lộn thế nào? Nếu không ổn thì nói với tao, tao gần đây đi theo hầu tử ca lăn lộn, đối xử với người khác không tệ, rất chiếu cố tiểu đệ phía dưới, mày mà vào sẽ được trọng dụng đấy." Hầu tử là một người lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, năm đó Diệp Thiên cùng Triệu Viễn vẫn còn đến trường, hầu tử ca đã là lưu manh có tiếng ở địa phương, hiện nay cũng đã có được một khoảng trời riêng thuộc về mình, Triệu Viễn đến bước đường cùng cũng gia nhập hầu tử ca một tay tạo dựng nên Hắc Long hội. "Tiểu Viễn, cái loại địa phương không phải là nơi lâu dài, lăn lộn tốt là tốt rồi, muốn lăn lộn được không phải là chỉ quan tâm đến tiền, cái cần lo nhất chính là việc thiếu tay chân cũng thường xuyên xảy ra a!" Diệp Thiên nói: "Tao không phải xem thường chuyện lăn lộn của mày, chỉ là không hi vọng bằng hữu của mình phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, nếu như mày nguyện ý lời mà nói..., tao có thể giúp mày tìm một chút việc cần làm, ít nhất so với mày bây giờ mạnh hơn rất nhiều." "Móa, mày đây không phải là xem thường thì là cái gì!" Triệu Viễn cười mắng: "Được rồi, có huynh đệ ngươi nói những lời này ta cũng thấy thỏa mãn, bất quá tao khuyên mày cũng đừng lãng phí tinh lực nữa, tao là loại người này chính mình nắm chắc có bao nhiêu cân lượng tâm lý, mày giúp tao tìm được công việc tốt tao cũng không đảm nhiệm được ah!" "Tao là đang nói thật, hơn nữa mày nhất định sẽ thích công việc đấy!" Diệp Thiên đã tính trước nói. "Nào, uống một cái!" Triệu Viễn tựa hồ không có quá hứng thú, giơ chén rượu lên cùng Diệp Thiên cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Diệp Thiên cũng mặc kệ Triệu Viễn có nguyện ý hay không, uống rượu xong, chậm rãi nói: "Tao ý định đầu tư một bệnh viện chỉnh hình, nếu như mày nguyện ý mà nói..., mày có thể qua đó giúp tao, mày ý nghĩ linh hoạt, rất thu hút nữ nhân, làm phó viện trưởng hẳn là không có vấn đề. Yên tâm, đừng nói với tao là mày đảm nhiệm không được, tao sẽ cho mày bồi dưỡng chuyên nghiệp khoảng nửa năm."Bệnh viện chỉnh hình?" Triệu Viễn trợn mắt há hốc mồm, chỗ đó chính là căn cứ chuyên chế tạo mỹ nữ, tuy là mỹ nữ nhân tạo, nhưng có thể mỗi ngày đều nhìn thấy mỹ nữ, việc này đương nhiên hắn rất có hứng thú! "Móa, tiểu tử mày phát đạt vậy? Đầu tư một bệnh viện hết hơn ngàn vạn a?" Triệu Viễn kích động, mặt đỏ tới mang tai, loại chuyện tự mở bệnh viện này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, đó là chuyện kẻ có tiền mang đi chơi mà thôi.

Diệp Thiên cười cười, thản nhiên nói: "Tạm được, ở nước ngoài quanh quanh có chút ít tiền, nhưng mở bệnh viện chỉnh hình thì chắc chắn là đủ rồi!" "Hay, đồ chó hoang mày quả nhiên cường hãn hơn so với lão tử!" Triệu Viễn mãnh liệt uống một ngụm lớn rượu đế, hưng phấn cười nói. Quả thực Diệp Thiên chính là xưa đâu bằng nay, không còn là đứa nhỏ yếu đuối năm đó bị người ta bắt nạt, trở nên thành thục mà lại thần bí, hiện tại ngày có càng nhiều bí mật trên người hắn đang cái bày ra từng thứ một.