Hai người Tần Thiên bị tên đeo kính đen uy hiếp lên xe bịt kín, đi đến địa phương không biết.
Ở phía sau hai người, một chiếc xe Benz lặng lẽ đi theo sau.
Chiếc xe chạy rất nhanh, không biết phía sau còn có xe bám đuôi, rất nhanh đã ra khỏi nội thành, đi tới vùng ngoại ô, vào một khu công nghiệp. Sau khoảng nửa giờ cửa xe mở ra, rẽ vào một ngõ nhỏ, hướng về phân xưởng bỏ hoang phía xa chạy nhanh tới.
Hai người Tần Thiên bị trói ở trên xe, Hàn Thi Vũ lộ vẻ sợ hãi, gắt gao ôm lấy tay Tần Thiên, nhìn chằm chằm vào Tần Thiên. Còn hắn thì lộ vẻ cực kì bình tĩnh, mấy tên này không phải đối thủ của hắn, tiện tay có thể xử sạch. Hắn chủ yếu muốn xem một chút, kẻ chủ mưu là ai đây.
Rất nhanh, xe đã tới trước cửa nhà xưởng bỏ hoang. Cửa xe mở ra, tên đeo kính đen ý bảo hai người xuống xe.
- Đi vào.
Tên cầm đầu nhìn hai người Tần Thiên lạnh lùng nói, cầm lấy dao găm uy hiếp hai người, ép hai người hướng trong nhà xưởng đi vào. Tần Thiên nắm chặt tay Hàn Thi Vũ, để cho nàng đỡ lo lắng, rồi sau đó hướng bên trong đi vào.
Vừa đi Tần Thiên vừa quan sát xung quanh. Đây là vùng đất bỏ hoang ở một sườn núi nhỏ, căn bản không có người ở, là nơi cướp của giết người rất tốt, chết ở chỗ này tuyệt đối rất khó bị phát hiện.
Hai người bị ép vào nhà xưởng. Vừa vào cửa, Tần Thiên liền thấy mấy người quen ngồi đối diện. Chính là mấy tên buổi sáng chơi bóng rổ ở khoa thể dục bị hắn dày vò gần chết. Thì ra lại là kẻ bắt cóc bọn hắn.
- Là các người?
Hàn Thi Vũ giật mình kêu lên.
- Hừ. Nhóc con, không nghĩ đến sao? Buổi sáng kiêu ngạo như vậy, làm chúng tao mất mặt trước mọi người, hiện tại tao sẽ cho mày thấy cảm giác bị nhục nhã.
- Các người muốn làm gì? Đây là phạm pháp, mau thả chúng tôi ra.
Hàn Thi Vũ nhất thời kinh hãi nói.
- Hừ. Phạm pháp thì thế nào? Tao không sợ, lão tử có ô dù.
Hảo Sỏa nhìn Hàn Thi Vũ cười lạnh nói. Ngay sau đó hướng về phía tên đeo kính đen nói:
- Bưu ca, đa tạ. Phiền toái anh trước đem con bé lắm lời này qua một bên, em muốn hảo hảo vui đùa một chút với thằng ranh con này trước.
Tên đó gật đầu, sau đó để cho thủ hạ đem Hàn Thi Vũ đi. Hàn Thi Vũ nhất thời gắt gao nắm lấy Tần Thiên, không muốn rời.
- Đi đi, cứ ở một bên nhìn, anh không có việc gì. Mày là thằng họ Bưu phải không? Ngàn vạn đừng tổn thương cô ấy, nếu không mày sẽ chết vô cùng thảm. Tin tưởng tao, tốt nhất đừng làm cho cô ấy có nửa điểm thương tổn.
Tần Thiên gỡ tay Hàn Thi Vũ ra, đẩy nàng rời đi, sau đó hướng tới Bưu ca nói. Trong giọng nói không một chút sợ hãi, mà là tràn đầy lớn lối.
- Mịa nó, ở đây mà còn dám lớn lối, muốn chết à?
Một tiểu đệ của Bưu ca nhất thời khó chịu nói, lập tức tát một cái về Tần Thiên, lại bị Bưu ca trực tiếp chặn lại. Bởi vì hắn cảm thấy Tần Thiên không phải người thường, từ khi bị bắt cóc đến đây, dù dao găm kề cổ sắc mặt vẫn không đổi, còn dám uy hiếp hắn. Khẩu khí này, tuyệt đối là người có thực lực, nếu không sẽ không thể kiêu ngạo như vậy. Bưu ca lăn lộn giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, nhìn cái là biết người nào có thể đắc tội, người nào không. Mình hôm nay chỉ nhận tiền bắt cóc người, không phụ trách đánh giết. Bất kể Tần Thiên không có thực lực hắn cũng không muốn gặp thêm phiền toái, trực tiếp để cho tiểu đệ mang Hàn Thi Vũ sang một bên, mình đứng bên cạnh nhìn.
- Nhóc con, ở chỗ này lại kiêu ngạo như vậy, mày thật không sợ chết sao?
Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.
- Hừ. Sợ chết tao còn đến đây sao? Cả đám chúng mày, chơi bóng đánh không lại, liền dùng thủ đọa hạ lưu này để báo thù, thật không biết chúng mày học được ở đâu nữa? Giữa hai chân nữ nhân à hay là não tàn.
Tần Thiên nhìn bọn chúng lớn lối mắng.
- Hừ. Nhóc con, rất lớn lối đấy. Nói cho mày biết, hôm nay lão tử chuẩn bị phế mày. Thủ đoạn hạ lưu thì thế nào? Tao dùng thủ đoạn hạ lưu để đối phó con chó như mày thì sao chứ? Hiện tại mày quỳ xuống cho lão tử, biết điều một chút đem động tác lúc sang lão tử đã nói làm làm lại một lần. Ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu trước chúng tao.
Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, giọng nói cực kỳ lớn lối.
- Sách Sách, chúng mà là mấy tên phú nhị đại hả? Đúng là não tàn. Mày tưởng rằng cầm dao găm là thành xã hội đen à? Liền thành vô địch thiên hạ sao? Uy hiếp tao? Lão tử ra ngoài lăn lộn thì không biết mày đang bú sữa mẹ ở đâu? hôm nay tao không muốn động thủ, bởi vì hôm nay đã đánh quá nhiều người rồi, quá mệt mỏi. Vì vậy cho chúng mày một cơ hội, ngoan ngoãn xin lỗi chúng tao rồi thành thật đưa bọn tao về nhà, tao sẽ không so đo nữa. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không cho chúng mày liệt cả đời.
Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa càng thêm lớn lối nói.
- Ha ha ha ha… Nhóc con, mày ăn shjt nhiều quá hóa ngu à? Bây giờ là mày đang trong cảnh nguy hiểm, chứ không phải chúng ta. Mày lại uy hiếp ngược lại chúng tao, mày thiểu não à?
- Đúng đấy, nhọc con. Mày tưởng rằng mặc quần tam giác bên ngoài là thành siêu nhân à?
- Cho chúng tao nằm cả đời? Mày thử nhìn một chút, bản thân tao muốn nhìn xem mày làm sao cho chúng tao nằm cả đời?
Tên khoa thể dục cười to nói, tràn đầy vẻ châm chọc.
- Lũ cặn bã chúng mày, thật là không biết xấu hổ, sao lại thích chết vậy chứ?
Tần Thiên nhìn bọn kia cười lạnh nói.
- Hừ. Nhóc con, bớt cmn lớn lối đi. Mày đã muốn tìm chết, tao đây sẽ thành toàn cho mày, không chịu quỳ xuống thì sao? Tao đây sẽ đánh tới khi mày cầu xin tha thứ mới thôi.
Hảo Sỏa cả giận nói, mạnh mẽ vung tay lên, một cái tát hung hăng hướng mặt Tần Thiên.
- Muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tần Thiên quát to, mạnh mẽ nghiêng người. Trong nháy mắt đánh văng hai tên côn đồ, cả người né qua, tránh khỏi công kích của Hảo Sỏa. Sau đó Tần Thiên lách sang bên cạnh hắn, mạnh mẽ nhảy lên, rồi trở tay lại. Một cái tát hướng mặt Hảo Sỏa hung hăng đi tới.
- Bốp.
- A.
Trong nháy mắt, cái tát của Tần Thiên đã thân mật tiếp xúc với mặt Hảo Sỏa, lực đạo thật lớn. Tàn Thiên trực tiếp dùng đến sáu thành sức mạnh, trực tiếp đánh hắn lật úp trên mặt đất, hàm ơi ở lại răng đi nhé, miệng tràn đầy máu. "Dung nhan" bị hủy, bị Tần Thiên đánh cho thành đầu heo, cả người lăn lộn trên đất không ngừng kêu thảm, nói không nên lời.
Tất cả chỉ chưa đến mười giây. Tốc độ Tần Thiên nhanh đến mức làm mọi người không tin nổi. Trong nháy mắt, mọi người ngây ngốc tại chỗ, qua vài giây mới có phản ứng.
- Giết hắn cho tao.
Một tên khoa thể dục kịp phản ứng, lập tức hướng mấy tên côn đồ hô. Mấy tên kia vừa nghe liền vung dao găm vọt tới.
- Nếu không muốn chết, lập tức dừng tay cho tao.
Tần Thiên trực tiếp nhìn tên đeo kính đen bên kia quát lên, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người Tần Thiên bộc phát ra, cực kì khủng bố. Cả tên đeo kính cũng bị chấn động.
- Dừng tay, tất cả dừng lại, mau dừng lại.
Tên đeo kính vội hướng đàn em của mình lớn tiếng quát, trong lòng hoảng sợ. Loại khí thế bộc phát trên người Tần Thiên khiến hắn vừa quen thuộc vừa sợ hãi. Hắn từng cảm thụ khí thế này một hồi, đến từ một người thần bí. Tên đeo kính tận mắt thấy người thần bí đồ sát hơn năm mươi người. Chưa tới hai mươi phút, toàn bộ tử vong, máu tươi đầy đất, bộ dáng người chết cực kì thảm, cơ hồ bị một chưởng đánh nát đầu… Cảnh tượng cực kì khủng bố, để lại cho hắn ấn tượng cực kì sâu sắc.
Về sau hắn vô tình biết được, trên thế giới này có một nhóm người thần bí, ai cũng là siêu cấp cao thủ, có thể lấy một địch trăm, thủ đoạn cực kì khủng bố, ngàn vạn lần đừng chọc tới họ, nếu không chết cũng không biết chết thế nào. Mà Tần Thiên trước mặt hắn lúc này lại là thuộc loại người đó.
Khí thế Tần Thiên bộc phát tại chỗ làm mọi người giật nảy mình. Tên khoa thể dục thấy mấy tên lưu manh không tiến lên giúp đỡ, nhất thời giận dữ.
- Bưu ca, các anh đã thu tiền, mau bắt bọn họ lại.
Một tên hướng về phía Bưu ca hô.
- Chúng ta lúc thỏa thuận đã nói rõ tao chỉ phụ trách đem người đến đây cho các người, không có nói là giúp các người dạy dỗ hắn.
Bưu ca lạnh lùng nói. Hiện tại hắn nào dám chọc tới Tần Thiên, thuần túy là muốn chết mà.
- Anh... Tốt, tôi cho các anh thêm tiền, thêm mười vạn, các anh bắt hắn lại.
Tên kia tiếp tục nói.
- Không làm, chúng tao chỉ bắt cóc tống tiền không phải là đả thủ.
Bưu ca lạnh lùng cự tuyệt.
- Anh... Tốt, Xem như anh lợi hại. Anh nhớ kỹ đó, chúng ta lên.
Tên khoa thể dục nói, ngay sau đó chính mình cầm lấy dao găm hướng Tần Thiên lao đến.
- Hừ hôm nay lão tử siêu độ cho mấy tên cặn bã chúng mày.
Tần Thiên lạnh lùng nói, tốc độ cao mạnh mẽ vọt tới, cả người cũng như cùng một đạo ảo ảnh bình thường. Trong nháy mắt liền xông ào vào trong mấy tên khoa thể dục, trực tiếp ra quyền.
- Bốp bốp...
Một quyền hạ xuống, lập tức một tên kêu thảm, máu tươi văng lên bay ra ngoài.
- Bốp bốp.
Lại một quyền, giống như trước lại một tên máu văng lên người bay ra, té trên mặt đất hừ hừ kêu la thảm thiết.
- Bốp bốp.
- Bốp bốp.
…………………….
Chưa đầy năm phút, mấy tên khoa thể dục toàn bộ nằm trên đất, liên tục kêu là thảm thiết. Mỗi tên đều bị Tần Thiên đánh vào miệng, răng bay đầy trời.
- Hừ. Dám động đến tao. Chúng mày chết cũng đáng.
Tần Thiên nhìn mấy tên nằm trên đất cười lạnh, sau đó nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, đi tới trước mặt mấy tên kia, trực tiếp từng gậy nện xuống, trong nháy mắt đem chân bọn chúng đánh nát. Bọn chúng đau đến chết đi sống lại, trực tiếp hôn mê. Hảo Sỏa đã bị đánh ngất, bị đánh cho tỉnh lại, rồi lại ngất đi, tứ chi toàn bộ bị phế.
- Hừ. Lũ bỏ đi, đã không có cầu phẩm còn không có nhân phẩm. Muốn phế tao sao, đừng nghĩ đến chơi bóng rổ nữa. (cầu phẩm: phẩm cách người chơi bóng, ý nói bọn này thua mà không chịu lại giở trò)
Tần Thiên lạnh lùng nói, ném cây gậy trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị mang theo Hàn Thi Vũ trở về. Nhưng, trong nháy mắt lúc Tần Thiên xoay người, hắn cảm giác toàn thân liền ngây dại, tim mạnh mẽ đập nhanh, trong lòng một vừa hoảng sợ lại thêm rung động.