Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 259: Không đầu hàng thì chỉ có chết




- Đệch mịa mày, tới đây còn dám lớn lối, mày cho rằng đây là bên ngoài sao? Có tin tao chém chết cha mày luôn không?

Áp Tử nhìn Tần Thiên đắc ý nói.

- Hừ đầu năm này thật nhiều người không biết sống chết, cho là mình rất lợi hại, đem người khác không để vào mắc. Nếu không để hắn nếm chút lợi hại, thì thật có lỗi với nhân dân.

Một tên lão đại ăn mặc lòe loẹt nhìn Tần Thiên khinh thường nói.

- Đúng vậy…

Những tên lão đại khác cũng rối rít phụ họa.

- Các người làm gì vậy? muốn đánh nhau phải không?

Phong Tử nhìn đám người kia lạnh lùng nói.

- Càn rở! Nơi này là chỗ cho mày nói chuyện sao? Cũng chỉ là con chó của Tần Thiên mà thôi, Tần Thiên còn chưa dám mở mồm, đâu đến lượt mày sủa hả?

Tên ăn mặt lòe loẹt nhìn Phong Tử quát lạnh nói.

- Mày nói thử câu nữa coi, tao băm thây mày ra bây giờ.

Tần Thiên nhìn tên kia lạnh lùng nói. Trên người toát ra cỗ sát khí, tập trung trên người tên vừa nói. Trong nháy mắt,tên kia cảm thấy như bị Tần Thiên lột truồng, giống như bị ác quỷ theo dõi. Ngay lập tức ngập miệng, không dám nói nửa lời.

Bên cạnh đó, đám người vây quay cảm thấy sát ý trên người Tần Thiên, không khỏi cau mày.

Hoàng đế nhìn mọi người, lập tức tránh ra, đồng thời bảo các lão đại tản ra. Sau đó đám đại hán cầm khảm đao liền đem hai người vây lại.

- Hừ! Tần Thiên, có bản lãnh thì băm tao thử xem. Hôm nay mục đích tổ chức hội nghĩ này, chính là giết mày đó. Tiêu diệt Thiên bang chúng mày, bọn tao phải thương lượng rất kỹ đó. Mày có thể quỳ xuống xin lỗi tao, rồi tự phế hai tay đi, hơn nữa đem tất cả tài sản giao cho bọn tao. Bọn tao có thể suy nghĩ tha cho mày, nếu không mày chỉ có thể ngắm gà khỏa thân mà thôi.

Áp Tử nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói. Những đại hán kia nhìn Tần Thiên, quơ quơ quơ khảm đao trong tay uy hiếp Tần Thiên. Nhưng Tần Thiên lại không chút sợ hãi, ngay cả nháy mắt cũng không có.

- Hừ! Các người cũng thật sốt ruột a. Tao vừa mới tới, đã muốn lấy mạng tao rồi. có phải là sợ tao rồi không?

Tần Thiên nhìn đám lão đại cười lạnh nói. Hắn mặt dù biết, hôm này đến đây lành ít dữ nhiều, nhưng không nghĩ tới đám người này lại muốn động thủ nhanh như vậy. Thực là ngoài dự liệu của hắn, làm xáo trộn an bài của hắn.

- Hừ! Sợ mày? Thật nực cười, bọn tao ở chỗ này bất cứ ai cũng đủ giết chết mày. Chẳng qua xem đồ bỏ đi như mày không vừa mắt, nghĩ muốn giết mày sớm một chút, làm ảnh hưởng đến tâm tình của bọn tao mà thôi.

Áp Tử nhìn Tần Thiên cười lạnh nói. Trên thực tế, hắn đối với Tần Thiên có chút kiêng kỵ, cho nên mới sắp xết cho người gây sự ở ngoài. Dù sao sớm hay muộn cũng giết Tần Thiên, sớm một chút cho yên tâm.

Thế lực của hắn đã sớm không vừa mắt với Tần Thiên. Tần Thiên bất kể lúc nào cũng có thể giết những thế lực lớn như bọn chúng. Cho nên chỉ cần giết Tần Thiên là có thể yên tâm.

- Đúng vậy. Tần Thiên, mày quỳ xuống đi. Đem tất cả tài sản giao ra đây.

- Tên lòe loẹt quát lên.

- Đúng, giao ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày con đường sống.

- Đúng, giao ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày con đường sống.

Đám người hướng về Tần Thiên kêu gào. Phong Tử hết sức tức giận, chỉ có Tần Thiên lại rất bình tĩnh, không một chút kinh hoàng.

- Hừ! Bọn mày chỉ là một lũ vô dụng mà cũng muốn giết tao sao? Thật quá ngây thơ rồi, có phải ăn *** nhiều quá nên đầu óc bị bại liệt rồi hay không? Uy hiếp tao sao? Người có thể uy hiếp tao đến giờ vẫn chưa ra đời đâu. Hôm nay mục đích của chúng mày là giết tao, mà mục đích của tao cũng là giết bọn mày. Hay là bọn mày quỳ xuống, xin tao tha thứ rồi quy thuận tao. Chỉ một câu thôi, thần phục hay hoặc là chết.

Tần Thiên nhìn đám người kia khinh thường quát to. Khí phách mười phần.

- Ha ha ha… chết cười mất. Tao còn tưởng lão đại Thiên bang là nhân vật kinh khủng lắm. Thì ra cũng chỉ là một tên thiếu não mà thôi. Chúng tao nhiều người vây bắt hắn như vậy, hắn còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn chúng ta đầu hàng, quả thực là ngu vãi cả lờ.

Tên lòe loẹt nhìn Tần Thiên khinh thường cười to.

- Đúng vậy. Tao xem hắn có phải bị choáng đầu rồi không? Vậy nên mới có thể nói ra những lời như vậy?

- Đúng đấy, chắc là bị dọa cho ngu rồi.

Một đám lão đại nhìn Tần Thiên khinh thường nói.

- Hừ! được lắm, cho chúng mày cơ hội cuối. Thần phục hoắc là chết.

Tần Thiên quát lên.

- Hừ! còn dám lớn lối. Giết hắn.

Hoàng đế nhìn Tần Thiên ra lệnh đám đại hán động thủ. Vừa rồi còn thân mật kêu Tần Thiên lão đệ, chớp mắt đã trở mặt.

Những đại hán nghe lệnh của hoàng đế, lập tức hướng tới Tần Thiên động thủ.

- Được lắm. Bọn mày muốn tìm chết, tao sẽ thành toàn cho chúng mày. Phong Tử, cẩn thận một chút.

Tần Thiên quát lên. Vừa nói, trong tay xuất hiện một thanh khảm đao. Không ai thấy hắn lấy thanh khảm đao từ đâu, nhất thời sửng sốt.

- Chết.

Tần Thiên quát lạnh một tiếng. Cả người vọt lên phía trước, giơ tay chém xuống, đem đầu hai tên đại hán chém xuống.

- Hưu!

Nhất thời, óc cùng huyết dịch bay tán loạn, nhuộm đỏ cả sàn nhà. Tần Thiên thừa dịp thi thể một tên chưa kịp ngã xuống, nhanh chóng chặt tay đang nắm khảm đao của hắn đoạt đi.

- Phong Tử, đón lấy.

Tần Thiên nhìn Phong Tử hô, đem khảm đao vừa đoạt được ném cho Phong Tử. Phong Tử không sợ hãi chút nào, cầm cánh tay đang nắm khảm đao, xoay một cái, tên đại hắn đằng sau bị chém một nhát.

- Thình thịch!

Thanh âm đao vang lên, Phong Tử cùng tên đại hán ngạnh kháng một cái. Chịu thua thiệt, liên tiếp lui về phía sau. Ngay lập tức liền đứng lên, vọt tới chém giết.

Tần Thiên bên này, lực chiến đấu của hắn là cao nhất. Những tên đại hán này không phải đối thủ của hắn, Tần Thiên cầm khảm đao trong tay đi ngang qua đám người, giống như một cỗ máy giết người. Khảm đao trong tay huy động, nháy mắt hơn mười tên ngã xuống, đa số đều bị chém đứt người, số còn lại thì bị chém đứt đầu. Trên mặt máu dính đầy máu tươi.

Đám lão đại bên cạnh nhìn cảnh này, sắc mặt đại biến. Không nghĩ tới, sức chiến đấu của Tần Thiên lại cường đại như vậy.

Hoàng đế nhìn thấy thế, trong miệng cười lạnh một tiếng. Điện thoại trong tay ấn xuống. Sau đó, thừa dịp mọi người không chú ý, liền lặng lẽ vào trong một gian phòng, không biết để làm gì.

Ở trong một góc, có một nam tử âm nhu không ai chú ý đến. Hắn quan sát hết thảy, thấy hoàng đế rời đi, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười tà dị, nhìn qua cực kỳ âm tà.

Đang lúc chiến đấu, Tần Thiên không chút nào phát hiện, chỉ lo giết người. Trên đất đều thi thể cụt tay, cực kỳ kinh người. Đám lão đại nhìn thấy thế, cực kỳ kinh hãi, rối rít gọi điện thoại.