Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 180: Tiêu diệt sạch!




- Tốt, mẹ bọn mày, dám giết tao, tao cho các ngươi chết không tử tế!

Tần Thiên thầm nghĩ, mạnh mẽ hướng đến mấy tên này đánh tới. Nữ nhân kia thấy thế, vội vàng đứng lên, lần nữa trên tay xuất hiện một lá bài, chuẩn bị phóng đi, nhưng thấy Tần Thiên xông đến gần ba người bên mình, lập tức thu hồi, rồi vọt tới muốn ngăn hắn lại.

Nhưng tốc độ của nàng căn bản là không theo kịp Tần Thiên khi hắn sử dụng dị năng, chưa tới một giây đồng hồ, Tần Thiên đã hiện ra trước mặt ba tên kia, một cước mạnh mẽ đá thẳng vào thằng nhỏ của kẻ gần nhất.

- "Bốp!"

- Aaa..!

Một thanh âm cực kỳ bi thảm vang lên, trong nháy mắt, Tần Thiên đã phế đi thằng nhỏ của tên kia, khiến hai mắt hắn trợn trắng nằm bất tỉnh trên mặt đất, kì này chắc toi rồi.

Mà lúc này đây, hai tên còn lại cũng đã khôi phục lại bình thường, bởi vì nữ nhân kia không có kéo dài thi triển mê huyễn thuật, cho nên bọn hắn chỉ bị chừng hai mươi giây mà thôi.

Bất quá, bọn hắn cho dù đã nhìn thấy được, cũng quá muộn, bởi vì Tần Thiên đã hiện ra trước mặt. Tên đầu tiên mở mắt ra, đã thấy hai ngón tay sát ngay mắt mình, còn không có kịp phản ứng, hai mắt nhất thời một trận đau nhức, bị Tần Thiên trực tiếp dùng hai ngón cắm vào bên trong, sau đó mạnh mẽ kéo ra ngoài, trực tiếp đem con ngươi tên này móc ra. Tên này trong nháy mắt liền ngã ra mặt đất, máu tươi từ trong hai hốc mắt phun ra hai vòi đầy đất, nhìn thật kinh tâm.

Một chiêu đắc thủ, Tần Thiên hướng tên bên cạnh đang cầm đao chém tới tung một cước ngay giữa bụng, đem cả người hắn đá bay đi.

- "Xíuuu...!"

Lúc này, nữ nhân phía sau cũng đã đánh đến, nhưng Tần Thiên cũng không thèm chú ý, trực tiếp vọt tới tên bị mình đá kia, chiếm lấy thanh đao của hắn, mạnh mẽ xoay người, đem vũ khí trong tay chém ngược về phía nữ nhân.

- A!

Nữ nhân này không nghĩ tới Tần Thiên đột nhiên ra chiêu như vậy, lập tức ngửa người ra sau, tránh được một đao của hắn, nhưng đầu tóc đã bị gọt đứt rất nhiều, rơi xuống đầy đất.

Ngay sau đó, Tần Thiên tiếp tục thế công xoay về hướng tên vừa bị đá đang chuẩn bị muốn đứng lên kia, một đao chuẩn xác ngay giữa trán hắn đâm sâu vào, xuyên qua não đi thẳng ra sau. Nhất thời máu tươi chảy đầy đất, không kịp giãy dụa, chết thật nhẹ nhàng.

- Còn ngươi nữa, cùng chết đi!

Tần Thiên xoay người, hướng về phía cô gái lạnh lùng nói, không nghĩ tới nghênh đón hắn là một loạt quân bài. Hắn không kịp suy nghĩ, lập tức tránh ra, nhưng mấy lá bài trước mặt vẫn nổ tung, ánh sáng đâm vào khiến Tần Thiên không thể mở mắt, bèn vội vàng hỏi BaBaCa nữ nhân kia ở địa phương nào công kích tới.

- Chủ nhân, nữ nhân kia chạy.

- Đm, lại chạy a!

Tần Thiên buồn bực, vốn đang tính thuận tay tiêu diệt ả.

Qua hơn mười giây, Tần Thiên ánh mắt mới khôi phục như cũ, mở mắt ra thì thấy hai cảnh sát cầm súng chỉ vào mình, bên cạnh rất nhiều người đang vây quanh xem, di động, camera các kiểu đang nhiệt tình ghi lại cảnh nóng.

- Bỏ đao trong tay ngươi xuống!

Một người cảnh sát hướng về phía Tần Thiên lớn tiếng quát. Tần Thiên nhìn đao trong tay mình một chút, sau đó ném xuống, rồi đưa tay giơ lên. Hai người cảnh sát kia đi tới chuẩn bị lấy ra còng tay bắt hắn thì nghe được hắn nói:

- Tôi là người của Quân khu Quang Châu, ở chỗ này thi hành nhiệm vụ. Mấy người này đều là tội phạm, bị tôi tiêu diệt, các anh không tin có thể kiểm tra giấy chứng nhận sĩ quan trong túi áo của tôi.

Hai cảnh sát vừa nghe, liền ngưng động tác, nhưng vẫn không có buông lỏng cảnh giác, cho nên một người vẫn cầm súng hướng về phía Tần Thiên, một người khác thì lục loại trong túi quần của hắn, rất nhanh liền lấy được giấy chứng nhận sĩ quan ra. Vừa nhìn cả hai nhất thời ngẩn ra, Đại tá Quân khu Quang Châu, làm sao có thể, hắn mới mấy tuổi đã là Đại tá.

- Như thế nào, tôi có thể đi chưa.

Hai cảnh sát nhìn giấy chứng nhận trong tay, khuôn mặt lộ vẻ không tin, nhưng là giấy tờ này đúng là hàng thật, trong lúc nhất thời, cả hai lộ vẻ do dự, không biết nên làm thế nào cho phải. Theo đạo lý mà nói, hẳn là phải bắt, nhưng mà vạn nhất sau này Tần Thiên sinh ra tức giận, tìm bọn hắn tính sổ thì thật là phiền toái.

- Các anh không tin đúng không, tôi có số điện thoại của Cục trưởng các người, để các anh nói chuyện với hắn, hai anh thấy thế nào a. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tần Thiên nhìn hai người nói, hai người vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến.

- Không cần, không cần, thượng cấp, thật xin lỗi, ngài có thể rời đi.

Một người cảnh sát vội vàng nói, đối phương đã mang cục trưởng ra, nhất định là nổi giận, nếu hắn cùng cục trưởng có quan hệ tốt, hai người mình sẽ thảm mất.

- Ừ, phiền toái hai vị giúp tôi trông coi hiện trường một chút, tôi sẽ gọi người tới xử lý chuyện nơi đây.

Hai cảnh sát vội vàng gật đầu khiến Tần Thiên không khỏi vui mừng trong lòng, lần đầu tiên phát hiện công dụng của tờ giấy này. Sau đó hắn liền gọi điện thoại cho Dịch lão, nói cho lão biết chuyện phát sinh nơi đây, Dịch lão nghe xong liền phái người tới xử lý.

Nói chuyện điện thoại với Dịch lão xong thì điện thoại của hắn lại vang lên, vừa nhìn, là Hàn Thi Vũ gọi tới. Nghe máy thì thấy nàng ở bên kia rất lo lắng hỏi hắn ở nơi đâu, Tần Thiên nói nàng ở trong nhà hàng chờ mình, rồi chào hai viên cảnh sát rời đi.

Trở lại trong nhà hàng, Hàn Thi Vũ đang ngồi trên ghế salon trong hành lang, tâm tình không tốt, thấy Tần Thiên, lập tức liền đứng lên, nhanh chóng đi tới.

- Tần Thiên, anh đã đi đâu a, y phục của anh tại sao rách tả tơi vậy?

Hàn Thi Vũ lo lắng chỉ vào những vết rách lớn trên áo của hắn hỏi.

- Ah, mới vừa rồi không cẩn thận thôi, không có gì, đúng rồi, em làm sao vậy, thật giống như rất không vui a, chuyện gì xảy ra, nói anh nghe một chút!

- Mẹ em nói, nếu em đi theo anh, thì quan hệ mẹ con đều cắt đứt.

Hàn Thi Vũ nói, Tần Thiên vừa nghe, nhất thời cả kinh.

- Làm sao được chứ!

- Em... em cùng mẹ cãi nhau mà trở mặt rồi!

Hàn Thi Vũ nói, sau đó nhào vào lòng hắn khóc lớn lên. Tần Thiên nghe được những lời này, không khỏi có chút đau lòng, mình lại làm cho mẹ con Hàn Thi Vũ trở thành như vậy.

- Thi Vũ, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.

Tần Thiên ôm thật chặc Hàn Thi Vũ nói. Lúc này, điện thoại hắn vang lên, Tần Thiên lấy ra nhìn, là Phạm Kiến gọi tới, lập tức nghe máy. Âm thanh bên kia truyền đến khiến hắn vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.