Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 170: Ra mắt phụ huynh




- Em muốn gả cho anh.

Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói, đôi mắt phượng câu hồn không ngừng nhấp nháy.

- Gả cho tôi? Hừ, kiểu nói dối này, cô cho rằng tôi sẽ tin sao, lúc trước, khi ông nội tôi còn trên đời, lúc nhà tôi không có gặp chuyện không may, tôi có thể sẽ tin cô, nhưng bây giờ, tôi chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo, mà cô là thiên kim ngàn vàng của một đại gia tộc, thế mà lại từ đế đô chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, muốn gả cho tôi – một người đàn ông cô chưa từng gặp, kiểu nói dối này ngay cả một đứa con nít ba tuổi cũng sẽ không tin, tốt nhất là cô hãy thành thật nói đi.

Tần Thiên cười lạnh. Nhưng Triệu Chỉ Nhược cũng không nói gì, trực tiếp ôm chặt lấy cổ Tần Thiên, muốn hôn lên môi hắn, thế nhưng lại bị Tần Thiên tránh được, lấy tay đẩy nàng ra.

- Cô chơi một mình đi, tôi không rảnh!

Tần Thiên mạnh mẽ đứng lên, mặc quần xong liền muốn rời đi, nhưng Triệu Chỉ Nhược lại lao lên ôm lấy hắn từ phía sau thật chặt, đầu tựa vào lưng hắn, cũng không nói gì.

- Buông ra!

Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay mạnh mẽ gỡ tay Triệu Chỉ Nhược ra, đem nàng đẩy lại về trên giường rồi sau đó rời đi.

Triệu Chỉ Nhược nằm ở trên giường nhìn bóng lưng Tần Thiên rời đi, nét quyến rũ trên mặt chợt biến mất, chỉ còn lại vẻ mất mác, đột nhiên hai hàng nước mắt từ khóe mắt cứ chảy ra mà không biết tại sao, bộ dáng vô cùng thương tâm.

... xem tại TruyenFull.vn

Buổi tối.

Ăn cơm tối xong, Tần Thiên báo Tiêu Du một tiếng rồi đi ra ngoài, sau đó gọi điện cho Đồng Văn Văn.

- Này, Văn Văn, tôi xuống nhà rồi, cô đang ở đâu a?

Tần Thiên nói qua điện thoại.

- Tôi thấy anh rồi, anh cứ đi tới là được.

Giọng của Đồng Văn Văn từ bên kia vang lên, sau đó thì cúp máy. Tần Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc lamborghini màu hồng đang đậu cách đó không xa, cửa xe mở ra, Đồng Văn Văn bước ra trong bộ váy dài ba thước, hướng Tần Thiên vẫy vẫy tay.

- Đáng chết, bà mẹ nó, làm sao mà ai cũng có tiền thế này, nguyên một đám đều là cô cậu ấm a.

Tần Thiên nhìn chiếc Lamborghini lầu bầu nói, sau đó liền đi tới.

- Lên xe đi, Tần Thiên.

Đồng Văn Văn cao hứng nói. Tần Thiên gật đầu, sau đó liền mở cửa xe ngồi xuống rồi cả hai hướng nhà nàng mà đi.

Rất nhanh, xe liền tới khu biệt thự cách bệnh viện không xa. Tần Thiên nhìn thấy liền tự hỏi, đây không phải là khu biệt thự Hàn Thi Vũ ở sao, sao lại trùng hợp như thế, vậy thì tiện thể sẽ đi gặp nàng ta một chút.

Nghĩ tới đây, xe đã đến một biệt thự lớn nằm sâu bên trong, cổng an ninh vừa mở ra, Đồng Văn Văn liền cho xe đi vào.

- Tần Thiên, anh ngàn vạn lần đừng bối rối, không nên để bị lộ tẩy a.

Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên dặn dò, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Yên tâm, không đâu.

Tần Thiên cười nói, sau đó liền mở cửa xe đi xuống. Đồng Văn Văn cũng xuống theo, nắm lấy tay Tần Thiên, hai người mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau làm trên mặt nàng có chút ửng hồng, lộ ra vẻ khẩn trương.

Vào trong, Tần Thiên liền nhìn thấy một nam trung niên đang ngồi đọc báo trên salon ở đại sảnh, mặc một bộ đồ thường, mang theo thần sắc nghiêm túc, bên cạnh là một nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, cũng đang xem tạp chí dành cho phụ nữ.

- Ba, mẹ, con đã về, con muốn giới thiệu với cả nhà, đây là bạn trai con, Tần Thiên.

Đồng Văn Văn kéo tay Tần Thiên đi tới trước mặt hai người và giới thiệu.

- Cô, chú, cháu mới đến.

Tần Thiên nhìn hai người khẽ mỉm cười, lễ phép nói.

- Ừ, ngồi xuống đi, cứ tự nhiên.

Nam trung niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thiên, thản nhiên nói, nhưng sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống xem báo, Đồng Văn Văn sắc mắt liền có chút khó coi.

- Ha ha, đến đây, cháu là Tần Thiên đúng không, mau mau, ngồi xuống đi, không cần khách khí.

Mẹ của Đồng Văn Văn thì rất khách khí, đứng lên chào hỏi Tần Thiên.

- Cảm ơn cô.

Sau đó hai người bọn họ ngồi xuống đối diện. Đồng Văn Văn thì theo sát Tần Thiên, hai tay cầm lấy tay hắn, làm ra bộ dạng thân mật, thế nhưng lại lộ ra vẻ căng thẳng.

- Tần Thiên, uống miếng nước đi cháu.

Mẹ Đồng Văn Văn rót nước mời hắn, Tần Thiên vội vàng đứng dậy nhận lấy, luôn miệng nói cảm ơn.

- Tần Thiên, cháu và Văn Văn nhà chúng ta gặp gỡ đã bao lâu rồi.

Mẹ Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên nói.

- Đã hơn một năm.

Tần Thiên mỉm cười đáp, bên cạnh Đồng Văn Văn vừa nghe xong sắc mặt liền biến sắc.

- Một năm? Văn Văn, con không phải nói tụi con gặp gỡ nhau đã hai năm rồi sao.

Mẹ Đồng Văn Văn nghi ngờ quay qua nhìn và hỏi.

- A.. ý cháu là… a, cô ơi, Văn Văn nói đúng đấy, đó là tính từ lúc chúng cháu gặp nhau lần đầu, tụi cháu chính thức quen nhau không sai biệt lắm là một năm sau.

Tần Thiên thay Đồng Văn Văn giải vây.

- Ừ, được rồi, Tần Thiên, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, đang công tác ở đâu?

Mẹ Đồng Văn Văn tiếp tục hỏi.

- Con năm nay 21 rồi, hiện tại còn đang theo đại học, chưa có đi làm.

Tần Thiên nói, lập tức làm Đồng Văn Văn đang ngồi bên cạnh một lần nữa sắc mặt đại biến.

- Hả, chưa tốt nghiệp? Chưa đi làm? Thế nhưng Văn Văn nói con năm ngoái đã tốt nghiệp, đang làm nhiếp ảnh gia cho một studio mà.

Mẹ Đồng Văn Văn nói.

- A… mẹ, con…

Đồng Văn Văn trong lúc nhất thời không biết nói thế nào cho phải, trước đó lại quên mất trao đổi với Tần Thiên, lần này thảm rồi, sơ hở tùm lum.

- À, cái này ư, ha ha, Văn Văn nói rất đúng, cháu đã tốt nghiệp, bây giờ cháu đang là nghiên cứu sinh, còn về studio ảnh kia, đó là việc cháu nhận làm thêm thôi.

Tần Thiên cười nói, một cách tự nhiên đem chỗ hổng kia lấp đầy rồi, nhưng trong lòng thì lại buồn bực muốn chết, nha đầu này, đào sẵn hố cho mình nhảy đây, muốn cố ý để bị lộ tẩy sao.

Ba Đồng Văn Văn đang ngồi một bên đọc báo, không quay đầu, nhìn thoáng qua Tần Thiên, trên mặt lộ ra nét cười lạnh, nhưng ngay sau đó cúi đầu tiếp tục xem báo.

Sau đó mẹ Đồng Văn Văn lại hỏi Tần Thiên những vấn đề khác, như gia đình có bao nhiêu nguời, sau này có dự tính gì không, vân vân… Tần Thiên đối đáp tự nhiên, mẹ Đồng Văn Văn vẻ mặt mỉm cười, còn Đồng Văn Văn trong lòng lo lắng cũng tạm lắng xuống.

- Phu nhân, cơm tối đã làm xong.

Lúc này, một nữ osin đi tới, nói với mẹ Cấp đồng Văn Văn.

- Tốt, mẹ Tống, mẹ xuống trước đi.

Mẹ Đồng Văn Văn quay qua mọi người và nói:

- Mọi người đi ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Liền sau đó, bốn người cùng đi về phía phòng ăn. Ba Đồng Văn Văn vẫn không lên tiếng, làm trong lòng nàng khẩn trương hẳn lên, không biết ba của nàng có ý gì. Tần Thiên cũng đoán được, vợ chồng này sợ rằng đã biết mình nói dối từ sớm, chẳng qua không có vạch trần ra mà thôi.