Tần Thiên nắm lấy tên cầm đầu, đem theo hắn vào phòng bếp, mở cửa sau đi tới một con đường nhỏ đằng sau quán cơm.
- Ở chỗ nào?
Tần thiên nhìn tên cầm đầu quát lên
- Là nơi đó, ngay tại phía dưới căn nhà ba tầng đó.
Tên cầm đầu chỉ vào một căn nhà có mái lát đá đỏ ở giữa đường cái.
- Đi!
Tần Thiên kéo hắn hướng căn nhà nóc đỏ đi tới, còn chưa đến nơi, trong phòng liền chạy ra hơn mười tên côn đồ trên tay cầm gậy sắt, khảm đao, tên lão bản của quán cơm hướng Tần Thiên bên này chỉ chỉ, lập tức một đám côn đồ nhanh chóng vung khảm đao hướng Tần Thiên lao đến.
- Đứng lại nếu không tao giết nó!
Tần Thiên đem dao găm kề lên ngang cổ tên cầm đầu, hướng về đám côn đồ quát to, nhưng bọn chúng không để ý đến hắn, lao đến.
- Không ngờ chúng không để ý sống chết của ngươi a, thật không phải là người a!
Tần Thiên ném tên cầm đầu về phía trước.
- Bát phụ này, còn không mau chạy đi, nơi này giao cho ta…!
Tần Thiên quay đầu hướng về Lý Phỉ Nhi hô, vừa hô xong, hắn lập tức trợn tròn mắt bởi vì lúc này đằng sau cũng lao tới mười mấy tên cầm láy dao găm.
"Chuyện gì thế này a, sao lại nhiều người như vậy?"
Tần Thiên thầm nghĩ, lập tức liền vọt tới trước mặt Lý Phỉ Nhi,bắt lấy tay nàng, hướng phía sau phóng đi, Lý Phỉ Nhi lực chiến đấu quá kém, ở chỗ này chẳng nhưng không giúp được gì còn liên lụy cho hắn, nên nhất định phải mang nàng rời đi mới được.
- Đi theo phía sau ta, đợi ta mở ra một con đường ngươi liền chạy khỏi có hiểu không.
Tần Thiên hô lớn, sau đó liền mạnh mẽ xông vào bên trong đám người, khảm đao trong tay liên tục mạnh mẽ chém ra, tiếng khảm đao chạm nhau phát ra giòn vang, Tần Thiên lục tục xuất mười đao liền đem hai tên chém ngã.
Nhưng mà lúc này phía sau mấy tên đã vọt lên rồi, Tần Thiên vừa nhìn không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy eo Lý Phỉ Nhi, mạnh mẽ gia tốc nhanh chóng hướng phía trước phóng đi, trong tay khảm đao liên tục chém ra, trong nháy mắt lại thêm bốn năm tên ngã xuống, để Tàn Thiên giết ra được một đường máu xông ra ngoài, sau đó thả Lý Phỉ Nhi xuống.
- Mau, chạy nhanh đi, ta ngăn bọn chúng!
Tần Thiên nói với Lý Phỉ Nhi sau đó xoay người hướng đám kia lưu manh mạnh mẽ vọt tới, Lý Phỉ Nhi ở phía sau nhìn Tần Thiên, trong lòng chợt thấy cảm động.
- Lưu manh đáng chết, anh nhất định phải kiên trì, tôi lập tức gọi cảnh sát tới.
Lý Phỉ Nhi nhin Tần Thiên thầm nghĩ sau đó nhanh chóng rời đi, nàng biết ở lại chỗ này chỉ mang đến cho Tần Thiên thêm phiền toái, mau rời khỏi nơi này mới tốt.
Song, làm cho nàng không nghĩ tới là, lại còn có một nhóm người từ phòng bếp bên kia chui ra, Lý Phỉ Nhi nhất thời trợn tròn mắt, liền xoay người chạy trở lại hướng Tần Thiên.
- Tần Thiên bên này cũng có người!
Lý Phỉ Nhi hướng Tần Thiên hô lớn. Tần Thiên một đao mạnh mẽ bức ra một tên côn đồ quay đầu lại nhìn, liền đem ngọc hoàng đại đế, như lai phật tổ,còn có thượng đế thánh Ala hết thảy nhưng thần mà hắn có thể nghĩ đến đều mắng một lần, mẹ nó, lão tử làm chuyện chính nghĩa mà còn bị cản trở như vậy, nhiều địch nhân thế kia thì sống sao nổi.
- Tới đây, bên này!
Tần Thiên hướng về phía Lý Phỉ Nhi quát to, Lý Phỉ Nhi lâpl tức nhanh chóng chạy tới.
- Cầm lấy, ai tới liền chém chết hắn, cô là cảnh sát, chém chết cũng không cần chịu trách nhiệm.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi hô, ném cho nàng một thanh khảm đao, ngay sau đó hướng phía trước giết tới.
- Lũ khốn kiếp các ngươi, lão tử giết cả nhà các ngươi.
Tần Thiên cả giận nói, đem sở hữu toàn bộ lực lượng bộc phát ra, không thể giữ lại, cả người giống như phát cuồng, vọt tới trước mặt đám lưu manh, thân hình như ảo ảnh, lưỡi đao vung lên vung xuống, không tới mười giây liền đả thương sáu người.
Bên phía Lý Phỉ Nhi, một đoàn lưu manh hướng nàng chém tới khiến nàng căn bản không kịp ứng phó, liên tục lùi về phía sau.
Tần Thiên vội vàng giúp nàng giải vây, một đao đi hạ xuống đem mấy tên xông đến trước chém chết, dọa mấy kẻ phía sau không dám tiến tới, mà Tần Thiên không chút nào do dự giơ tay chém xuống, máu tươi vảy ra, thoáng cái trên mặt đất ngã xuống hơn mấy tên lưu manh, trong vòng mười phút bị Tần Thiên chém cả chết và bị thương mười bốn mười lăm người.
"Mụ nội nói, hao sức quá."
Tần Thiên thầm nghĩ, nhìn vòng vây của đám người chừng hơn ba chục tên, cảm giác có chút vô lực.
"Móa nó cảnh sát làm sao vẫn chưa tới a, ăn shit à mà lâu thế( nguyên văn)."
Tần Thiên thầm chửi.
- Lên, chém chết hắn!
Một tên lưu manh nói, lần nữa hướng Tần Thiên chém tới.
- Hừ, cứ giết tới đâu hay tới đó!
Tần Thiên phẫn nộ quát, lần nữa mạnh mẽ kéo tay Lý Phỉ Nhi hướng phía trước phóng đi, mãnh liệt huy động khảm đao trong tay, đồng thời dùng tới tốc độ dị năng, hiệu quả hết sức rõ rệt, Tần Thiên giống như cỗ máy sát nhân, trong nháy mắt liền chém hơn mười người, thành công lần nữa giết ra một con đường máu, kéo Lý Phỉ Nhi hướng ra bên ngoài bỏ chạy.
- Đứng lại, không được nhú nhích, cảnh sát đây.
Đúng lúc này, từ phòng bếp bên kia chạy ra mười mấy người cảnh sát trong tay đều cầm súng chỉ vào hai người Tần Thiên, rất nhanh một đoàn cảnh sát đem hai người vây lại.
- Tội phạm ở phía sau, tôi là cảnh sát mặc thường phục.
Lý Phỉ Nhi lập tức hô lớn, đem khảm đao cầm trong tay ném xuống, Tần Thiên cũng thế.
- Ít nói nhảm, chúng ta nhận được báo cáo, nới này có hai kẻ bị thần kinh ở chỗ này giết người, bây giờ nhìn lại hẳn là các ngươi, bắt lại, giải về. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tên da đen cầm đầu nói xong ba bốn cảnh sát liền tiến lại.
- Này, các ngươi lầm rồi, là ta báo cảnh, ta là Lý Phi Nhi của cục cảnh sát thành phố, đám người phía sau là bọn làm giả sữa bột, các ngươi phải bắt bọn chúng, không phải chúng ta a.
Lý Phỉ Nhi hô lớn.
- Hừ! quả nhiên là bệnh thần kinh, còn dám giả mạo cảnh sát, nơi này làm gì có hàng sữa bột giả, mau gọi bác sĩ tới đây.
Tên cầm đầu hướng về phía một cảnh sát hô.
- Ta nói thật mà, các ngưoi…
- Bát phụ, đừng hô nữa, chúng cấu kết với nhau đó
Tần Thiên cắt đứt lời của Lý Phỉ Nhi.
- Tiểu tử, nói nhăng cuội gì đó, bác sĩ mau tới đây, người bệnh này rất mghiêm trọng, mau tiêm cho hắn thuốc an thần.
Tên cầm đầu hướng về chiếc xe cứu thương đứng cách không xa hô, lập tức bác sĩ liền nhanh chóng đi tới.
- Hừ ngươi tốt nhất đừng để ta thoát ra, nếu không ngươi nhất định sẽ chết!
Tần Thiên lạnh lùng nói, vừa dứt lời trên cổ bị một châm. Sau đó ý thức liền mơ hồ.