Sống Cùng Anh Một Năm

Chương 21: Món quà của ông




Xe dừng ngay trước cửa chính, anh và cô đồng thời cùng bước xuống

Minh Ngọc mở cửa xe phía sau lấy món quà đem ra. Lâm Nhật cũng ở phía sau cô từ lúc nào, chộp lấy phần quà ấy đem lên tay mình

Cô cũng chẳng ngạc nhiên vì hành động này. Vì ở đây là nhà họ Lâm, đến lúc vai diễn nên được bắt đầu

"Con chào cả nhà" Minh Ngọc và Lâm Nhật khoác tay nhau tiến vào phòng khách. Nơi đây đã đầy đủ các vị trưởng bối ngồi. Nghe thấy tiếng chào của Minh Ngọc. Mọi người đều nhìn về phía cô, trên khuôn mặt là nụ cười vui vẻ chào đón

"Ây da, hai đứa đến rồi à. Mau mau đến đây ngồi" Bà Đào vui vẻ nói

Minh Ngọc đáp lại bà bằng một nụ cười. Sau đó khoác tay Lâm Nhật vào ngồi

Bà Đào thấy trên tay Lâm Nhật cầm giỏ trái cây, thắc mắc nhìn anh “Đây là…”

Cảm nhận được ánh mắt của mẹ mình, Lâm Nhật nhìn sáng mẹ rồi mỉm cười “Đây là của vợ con”

Cô nhanh chóng nhận giỏ trái cây từ tay Lâm Nhật sang, rồi đứng lên trình bày “Con có mua chút quà biếu cho cả nhà. Ở đây là trái cây bổ dưỡng rất tốt cho sức khoẻ. Con không biết cả nhà thích gì nên mua hết những loại trái cây đặc trưng” Cô vui vẻ nói rồi nụ cười ngừng lại trên môi, thay vào đó là vẻ áy náy “Và…con muốn xin lỗi vì đã đến trễ. Con mãi chọn quá nên không để ý thời gian. Xin mọi người đừng trách phạt gì Nhật ạ. Con sẽ chịu hết trách nhiệm, chăm chỉ tuân theo hình phạt của mọi người”

“Hahahahhaahaahahahahaa…”

Cả nhà đều cười phá lên sau khi cô dứt lời

Lâm Nhật cũng cười mỉm theo. Nói cô quá ngốc thì cũng chẳng phải, nhưng cô mang theo cái gì đó ngây thơ khiến anh cảm thấy thoải mái. Nụ cười ấy của cô không phải giả, ánh mắt áy náy cũng không phải giả, mọi thứ đều là thật. Là cô thật sự áy náy với nhà anh. Anh phải công nhận là cô rất lễ phép, gia đình đã dạy bảo cô rất tốt. Ánh mắt anh nhìn cô đã thêm có phần hài lòng

Cảm giác như bị nhìn chằm chằm, cô quay sang nhìn anh. Anh cũng quay mặt đi chỗ, nụ cười tắt lịm

“Haha lỗi phải gì, cô bé ngốc này” Người lên tiếng chính là ông nội của Lâm Nhật, Lâm Văn Khải. Ông vui vẻ kêu Minh Ngọc “Ngọc, lại đây với ông”

Cô ngoan ngoãn nghe lời đến bên ông, hai tay nắm lại cung kính, lưng khòm xuống như một tì nữ đến bên vua đợi được nghe lệnh “Tì nữ xin đợi lệnh” Ánh mắt nghịch ngợm nhìn ông

Ông Khải cười kha khả, hài lòng đáp lại, trong mắt ông có vẻ yêu chiều “Đồ quỷ nghịch ngợm” lấy tay ngắt mũi Minh Ngọc

Cô giả bộ nhăn mặt làm nũng “Ây da, mũi con sẽ to ra mất” rồi sau đó cười phì ra

“Nào, không giỡn nữa” ông cười rồi móc trong túi ra một sợi dây chuyền, đưa vào tay Minh Ngọc, ông nắm cuộn tròn vào tay cô thật chặt “Đây là quà của bà nội của Nhật, bà nói ông nếu Nhật có cưới vợ thì hãy đưa sợi dậy chuyền này đến cho cháu dâu yêu quý của bà. Đây là di vật, cứ hai đời sẽ truyền đi. Tượng trưng cho quyền lực và là người nhà của nhà họ Lâm. Ông lẫn bà mong cháu sẽ có thật nhiều sự may mắn và niềm vui sau này” Khuôn mặt ông dịu dàng khi nhắc đến người vợ quá cố của mình

Cô thấy được khuôn mặt dịu dàng ấy, trong lòng cô nổi lên từng đợt áy náy. Áy náy trước càng thêm áy náy. Nếu ông biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân giá trị trên một tờ hợp đồng thì ông sẽ thất vọng bao nhiêu. Sợi dây chuyền này vốn không thuộc về cô. Dù có nhắc đi nhắc lại thì thân phận này không là của cô. Cô chỉ kẻ thế thân, thế vào một chỗ trống mà một người gìn giữ cho một người yêu thương khác. Là vì ép buộc, là vì nụ cười của cha mẹ cô. Cô chấp nhận một cuộc hôn nhân chẳng đâu vào đâu…với một người cô tưởng chừng sẽ cả đời không gặp lại, cả đời lao đầu muốn quên đi

“Sao vậy Ngọc, con không thích món quà này à?” Ông Khải thấy khuôn mặt Minh Ngọc có vẻ kỳ lạ, đột nhiên trầm hẳn đi. Con bé bị sao thế này

Minh Ngọc giật mình nhìn ông, liền nở nụ cười ngượng ngạo phủ nhận “Dạ không ạ, con rất thích sợi dây chuyền này, nhưng mà…”

Cô ngập ngừng không nắm chặt, bất giác ánh mắt chuyển sang nhìn Lâm Nhật

Lâm Nhật cũng nhìn cô, gật đầu

Dường như đã hiểu ý đối phương, cô thở dài trong lòng một tiếng

“Nhưng mà sao…” Ông nội thắc mắc

“Con nghĩ nó sẽ đẹp hơn nếu ông giúp đeo nó giúp con” Cô cười hì hì, kiếm một cái cớ đắp lên sự thắc mắc cho ông

Ông lại phát cười thêm lần nữa. Dường như lâu rồi ông chưa cảm thấy vui vẻ như thế này. Đứa cháu dâu này chẳng phải quá tốt đấy sao. Hiền hoà, lễ phép, nghịch ngợm như đứa trẻ nhưng vẫn làm ông vui. Ông rất hài lòng. Đây là bảo bối của ông. Sau này ai làm hại nó, bằng cách nào ông cũng phải khiến người đó trả giá thật đắc

Ông lắc đầu cái cách cô đùa với ông, ông nhéo má cô thật mạnh trách móc yêu thương “Con nhóc này dám trêu ông”

“Đau đau ông ơi” Cô chu mỏ hờn trách, rồi quỳ xuống cầm sợi dây chuyền đưa cho ông “Ông đeo giúp con nhé”

“Được” Ông mỉm cười một cái đồng ý. Đôi tay nhăn nheo nhẹ nhàng cầm sợi dây chuyền, hết sức nâng niu nó. Vòng qua cổ Minh Ngọc, đeo lên cho cô. Hết mức nhẹ nhàng, trái tim ông cảm thấy thật ấm áp. Cảm ơn con, Ngọc. Ông dường như thấy được hình ảnh ngày đầu tiên đeo dây chuyền lên cho bà – người vợ mà ông hết mực yêu thương. Có vẻ như cả con ông, cháu ông đã rất có phúc khi tìm được những người bạn đời thật lý tưởng và yêu tụi nó như cái cách bà và ông yêu nhau vậy

Ông mỉm cười nhìn cô, đỡ cô đứng dậy

“Thế nào ông, con có xinh không?”

“Xinh lắm, con là xinh nhất”

Cô cười thật tươi, cô rất thích cảm giác này. Cũng rất thích ông, thích mẹ chồng, thích ba chồng. Họ cho cô cảm giac đây là ngôi nhà thứ hai. Cô cầm ngắm sợi dây chuyền này, cô sẽ gìn giữ thật trân trọng nó. Con cảm ơn bà, cảm ơn ông đã tặng con một món quà vô giá. Nhưng sau này lại làm ông bà thất vọng rồi. Con thật xin lỗi

Con yêu cả nhà