Chín tháng sau, tại phòng bệnh khoa sản trong bệnh viện nào đó của thành phố A
Đỗ Lôi Ty thẫn thờ nhìn phần bụng nhô cao của cô.
Mới ngày nào cô phát hiện mình mang thai, thoắt cái đã chín tháng rồi, bây giờ nhớ lại còn tưởng đang nằm mơ vậy.
Chín tháng trước, Liêm Tuấn chạy đến thành phố G đón cô vợ bỏ trốn từ nhà mẹ vợ về, hai người vừa đến thành phố A thì cô đã nhận được điện thoại của Chu Dao Phi, bảo cô đến đi bệnh viện với cô nàng nhanh lên.
Thì ra Chu Dao Phi phát hiện mình đã chậm kinh hơn một tuần, muốn nhờ Đỗ Lôi Ty đi cùng cô đến bệnh viện kiểm tra xem có phải là có rồi không.
Hai người đến bệnh viện, Chu Dao Phi lấy số, đóng tiền khám, sau đó đi vệ sinh trước. Lúc ra, sắc mặt cô nàng nặng nề, miệng lảm nhảm: “Khỉ thật! Kiểu gì thế này! Đợi tớ trả tiền rồi nó mới tới!” Thì ra lúc cô nàng đi vệ sinh mới thấy “bà bác” đã đến rồi.
Để không lãng phí mấy chục tệ kiểm tra, Chu Dao Phi chuyển sang Đỗ Lôi Ty.
“Ty Ty, bao lâu rồi câu chưa thấy “bà bác hả?”
Đỗ Lôi Ty nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Tháng này hình như chưa đến…”
Thế là Chu Nữ Vương đập bàn: “Thế thì là cậu, đi kiểm tra!”
Thế là, một lần kiểm tra miễn phí đã lôi cái tên vừa mới hình thành, sắp sửa hành hạ cô suốt chín tháng, ra trước anh sáng, cầm tờ xét nghiệm mà Đỗ Lôi Ty ngẩn người.
Sao… sao lại có rồi?
Lúc biết Đỗ Lôi Ty mang thai, sếp tổng của chúng ta đang ở tỉnh khác bàn một hợp đồng rất quan trọng, nhận được điện thoại của vợ mình, một người đàn ông xưa nay vốn trầm tĩnh suýt nữa nhảy nhổm lên, bỏ lại khách hàng mà đáp máy bay về ngay thành phố A.
Đương nhiên hợp đồng đó về sau cũng ký kết thành công, vì vợ của ông sếp bên đó cũng đang mang thai, vừa nghe nói Liêm Tuấn bỏ lại hợp đồng mà chạy về là vì vợ mang thai, ông ta không nói không rằng mà ký luôn tên, sau khi ký còn kích động nói trong điện thoại với sếp tổng rằng có nên ký kết luôn trước khi hai đứa trẻ ra đời – nếu là con trai thì kết anh em, con gái thì chị em, còn một nam một nữ thì kết hôn luôn trong bụng.
Sự bất ngờ nho nhỏ đó về sau còn biến thành một mối tình sến vô cùng, đương nhiên đó là chuyện sau này.
Đi suốt đêm về nhà, sếp tổng hóa thân thành ông chồng nhị thập tứ hiếu, tuyên bố sẽ gác lại tất cả việc công, chuyên tâm ở nhà chăm vợ.
Quyết định này của sếp tổng khiến Đỗ Lôi Ty ngoài kinh ngạc mừng rỡ ra, cũng thấy áp lực gấp bội, ra sức khuyên anh nên đi làm, kiếm thêm tiền mua sữa mua bột cho đứa trẻ. Ai ngờ sếp tổng lại nó hợp đồng vừa ký xong đã đủ mua bột, tã, bảo mẫu, học phí từ mẫu giáo đến đại học, tiền mua nhà mua xe cưới vợ, thậm chí dưỡng lão cũng có hết rồi, tiền dư ra còn có thể sinh thêm một đội bóng.
Thế là Đỗ Lôi Ty bó tay, sinh một đội bóng ở Trung Quốc, chi bằng sinh một quả bóng còn hơn.
Chuyện sau đó thì càng diễn ra như tự nhiên vốn có, Đỗ Lôi Ty từ một cô vợ tự do tự tại thoắt biến thành đối tượng bảo vệ chăm sóc quan trọng của mọi người. Bà nội, bà ngoại của Liêm Tuấn, Liêm An Na, bố mẹ cô, chú Hai Ba dì Tư cô Năm ở nhà… những người quen, không quen đều đến thăm cô. Mỗi ngày ở nhà cứ như bảo tàng gấu trúc, người người lũ lượt kéo đến thăm “con gấu trúc to” là cô.
Mấy tháng sau, bụng cô dần dần nhô cao, sếp tổng không cho nhiều người đến quấy rầy cô, thế là cô bắt đầu có nhiều thời gian ăn món canh gà, canh nhân sâm, canh vương bát… mà Ngô nấu… Cứ ăn thế mấy tháng, cơ thể cô to phình lên như một quả bóng bơm căng vậy.
Sếp tổng nhéo đôi má phúng phính của vợ, hài lòng: “Tốt lắm, heo này lớn rất nhanh.”
Đỗ Lôi Ty: >_<
Em heo Đỗ Lôi Ty sau khi nuôi hơn tám tháng, cuối cùng đã từ biệt thự đưa thẳng vào bệnh viện chờ mổ… à nhầm, chờ sinh con!
Những ngày tháng đợi sinh con nhàm chán hơn ở nhà nhiều, những người cô nhìn thấy hàng ngày ngoài sếp tổng, mẹ, Ngô, thỉnh thoảng có mẹ chồng đến thăm ra, thì cơ bản toàn là bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng toát.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, thế là suốt ngày cô nằm trên giường nghĩ xem nên đặt tên con
Kinh nghiệm bao năm nay mách bảo Đỗ Lôi Ty rằng đặt tên đẹp cho con thực sự quá quan trọng! Đừng bao giờ giống cô, đặt cái tên xui xẻo này, đi đâu cũng bị người ta cười chết. Nhưng nói đi nói lại thì nếu không phải cái tên xui xẻo này thì bạn trai cũ đã không bỏ rơi cô, sếp trong tòa soạn cũng không đuổi việc cô, vậy cô không thể gặp được sếp tổng… Nghĩ đến đó, bỗng thấy lòng ấm áp.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bỗng mở ra, ông chồng nhị thập tứ hiếu lại đến thăm vợ con.
Đỗ Lôi Ty đang định dùng giọng sến nhất để gọi “chồng ơi”, ngờ đâu bị vua quỷ nhỏ đằng sau lưng Liêm Tuấn nhảy ra làm giật bắn mình. Hác công chúa ơi là Hác công chúa, sao lúc nào em cũng âm hồn không tan thế hả?
Thấy Đỗ Lôi Ty có vẻ không vui, Liêm Tuấn giải thích: “Công chúa đến xin lỗi em.”
Xin lỗi? Đỗ Lôi Ty có phần mơ hồ.
Lúc này vua quỷ nhỏ đã ôm thỏ bông bước đến trước mặt cô: “Chị dâu, lần trước em không nên giận dỗi hại chị và anh họ cãi nhau, em sai rồi, chị tha lỗi cho em nhé!” Thì ra cô nhóc tưởng lần trước Đỗ Lôi Ty về nhà mẹ là vì cô nhóc, hối hận đến hôm nay.
Tiểu quỷ đúng là tiểu quỷ, vừa ngốc vừa ngây thơ. Thế là Đỗ Lôi Ty mỉm cười: “Không sao, chị dâu không trách em.”
“Thật không?” Cô nhóc sáng mắt.
“Thật.” Đỗ Lôi Ty gật đầu, “Chị và anh họ em chẳng phải đã làm lành rồi đó sao?”
“Ồ yeah~!” Cô nhóc biến thâ lại thêm tinh thần, trông có vẻ lại giống vua quỷ nhỏ rồi.
Một lát, sếp tổng có việc rời đi, vua quỷ nhỏ ở lại nói chuyện với Đỗ Lôi Ty, nói mãi rồi thần sắc cô nhóc thay đổi, hạ giọng thì thầm: “Chị dâu, chị còn nhớ lần trước đã nhận lời em không?”
“Chuyện gì?” Đỗ Lôi Ty rõ ràng đã quên bẵng.
“Chị nói… nếu không ly hôn với anh họ thì sẽ đẻ con trai không có mông ấy.”
Vừa nói xong, Ngô đã mở cửa bước vào, “Công chúa, mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm!”
“Đến đây!” Vua quỷ nhỏ hét một tiếng rồi ôm thỏ bông nhảy nhót bỏ đi, trước khi ra còn chớp mắt với cô, “Chị dâu, chị đừng quên đó!”
Đỗ Lôi Ty đã hóa đá.
Sinh con trai không có mông? Trời xanh ơi! Đất dày ơi! Sao cô lại thề ngu ngốc thế chứ!
Mấy hôm sau câu nói đó cứ dằn vặt Đỗ Lôi Ty như lời nguyền.
Cô mang thai đã hơn chín tháng rồi, theo thời gian dự đoán của bác sĩ thì đứa trẻ đã ra đời vào tuần trước, không ngờ bụng cô chẳng có động tĩnh gì, hỏi bác sĩ, bác sĩ còn nói là hiện thường bình thường.
Sao có thể bình thường được?
Chưa biết chừng đứa trẻ vì không có mông mà không dám chui ọi người!
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty căng thẳng đến mức không ngủ được.
Sự lo lắng của cô trong mắt những người không hiểu thì chỉ là sự lo lắng trước khi sinh con thôi.
Ngô an ủi: “Thiếu phu nhân, lần đầu sinh con chắc chắn sẽ căng thẳng, sau này sinh vài lần là hết ngay.”
Đỗ Lôi Ty đau buồn, sinh một đứa không có mông đã thảm lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn cháu sinh một đứa không có mông? Ngô, cháu hận !
Sau đó bà nội Liêm Tuấn cũng đến thăm cô.
“Cháu dâu yêu quý à, đợi khi cháu sinh ra đứa chắt mập mạp cho bà, bà sẽ đặt cho nó một chiếc vòng trường mệnh bằng kim cương, bảo đảm cháu nhà ta sẽ trắng trẻo bụ bẩm!”
Đỗ Lôi Ty suýt nữa khóc ròng: Bà nội ơi, hay bà tặng cho chắc của bà một chiếc quần lót khảm kim cương đi, mông thì không có thì phải bù đắp cho nó chứ! TAT
Rồi sau nữa là sếp tổng.
“Đỗ Đỗ, em đã nghĩ ra đặt tên con trai mình là gì chưa?”
“Thực ra sinh con gái cũng hay…” Đỗ Lôi Ty yếu ớt nói.
Liêm Tuấn nhướn mày: “Em thích con gái?”
“Cũng… cũng không phải! Em đang nghĩ, lỡ sinh con gái…”
“Con gái cũng tốt.” Liêm Tuấn gật đầu, “Chỉ sợ nó ngốc giống em.”
Ngốc? Ngốc còn đỡ hơn là không có mông! Đỗ Lôi Ty lại khóc ròng.
Tối hôm đó Đỗ Lôi Ty do tâm trạng buồn bực nên quyết định hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn, ăn hết một bình canh gà to mà Ngô mang đến, kết quả là no quá đâm ra đau bụng.
“Em muốn đi vệ sinh!” Cô rên rỉ.
Một lúc sau y tá vội vàng đến, thấy tình trạng cô như vậy liền quay đầu bỏ đi.
“Này, chị đừng đi! Tôi muốn đi vệ sinh!”
Trong tiếng rên của cô, y tá đã gọi bác sĩ đến.
Đỗ Lôi Ty đau khổ nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, tôi đau bụng, cho tôi đi vệ sinh!”
Bác sĩ lườm cô: “Vệ sinh cái gì? Vào phòng mổ!”
Chính xác, không phải cô ăn nhiều, mà là sắp sinh.
Bác sĩ gọi cho Liêm Tuấn, sếp tổng đường đường chỉn chu như thế mà lại mang dép lê lái xe chạy đến bệnh viện, lúc đến nơi thì Đỗ Lôi Ty đã được đưa lên bàn
“Chồng ơi!” Đỗ Lôi Ty căng thẳng túm lấy tay Liêm Tuấn, cánh tay run lên bần bật.
Liêm Tuấn nắm chặt tay cô, lần đầu tiên trong đời, lòng bàn tay anh lại toát cả mồ hôi.
“Đừng sợ, có anh đây.”
Chỉ một câu an ủi đơn giản, mà lại đầy ắp cảm giác an toàn, Đỗ Lôi Ty cuối cùng thả lỏng tinh thần, bắt đầu nghe chỉ thị hành động của bác sĩ.
“Hít thở… hít thở! Tốt tốt tốt… ra sức! Cố lên…”
Cô đau đến nỗi muốn ngất đi, cơ thể như sắp bị rách ra.
Bỗng nhiên, “oa” một tiếng – một tiếng khóc vang dội vang lên khắp phòng mổ.
“Sinh rồi! Sinh rồi!” Bác sĩ y tá đều vui sương kêu lên.
Đôi Lôi Ty dần tỉnh tảo lại trong cơn đau đớn, cơ thể đã rã rời, cô dựa vào chút sức lực còn sót lại, khó nhọc hỏi: “Bác… bác sĩ… trai… hay là gái?”
“Là một thằng cu bụ bẩm!”
Sau một lúc yên lặng, trong phòng mổ bỗng vẳng ra tiếng hét như mổ heo: “Bác sĩ, mau xem xem con trai tôi có mông không!!!”
---THE END---