Nhìn số giây trên màn hình đang nhảy chóng mặt, tôi nghĩ tôi vẫn nên ngắt đi thôi, nếu không có khi phòng không thuê được mà tiền điện thoại lại phải nộp thêm phân nửa.
"Em gái bên kia đừng ngắt nha nha nha! Em có phải chuẩn bị---- Ma Thanh Thái! Thả tay của con ra, nếu không mẹ la lên đó!" Đầu tiên là vội vàng ngăn tôi cúp máy, sau đó gào lên với người con trai bên cạnh, ngay cả tôi cũng nghe muốn điếc cả tai.
"Mẹ la đi! Gào nát họng cũng không có nghe nghe đâu! Trả điện thoại cho con, Con không muốn sống chung với người xa lạ dưới một mái hiên đâu!"
"Ha, con tưởng có người thèm sống chung với con chắc! Vừa soi mói, tuỳ hứng lại phiền phức, ai chịu được con! Bây giờ có người chấp nhận, người làm mẹ đây mừng muốn khóc, muốn mua một xe pháo hoa bắn toàn Đài Loan luôn cho mọi người cùng nhau chúc mừng được không?"
"Ai cần mẹ chịu?Mẹ muốn mua pháo hoa thì đi mà mua, suốt ngày làm phiền con!" Hai người đều đang mở hết cỡ cổ họng gào thét, tôi đưa điện thoại ra xa nhất có thể, vô cùng kinh ngạc.
Đây là kẻ thù giết cha mới đúng, hai người họ là mẹ con thật hả?
"Phiền phức? Qủa nhiên con cái lớn rồi bắt đầu quên ơn rồi ha! Hồi nhỏ ai tắm rửa cho con, ai là quần áo, cắt tóc, còn đưa con đi hát tập thể! Thế mà dám nói mẹ làm phiền con! Được, mẹ làm cho con xem!"
Người mẹ vô cùng tức giận, cậu con trai mới đây vẫn còn tiếng nói trong chốc lát ngoại trừ tiếng gào thét đau đớn ra chẳng còn tiếng động gì từ hắn nữa.
Tôi thầm đốt cho hắn một ngọn nến, chúc hắn an nghỉ....
"À, cô gái ơi cô còn đó không? Tôi là mẹ.....!của chủ phòng, cô vừa nói muốn thuê phòng phải không? Cô ở đâu tôi có thể lái xe sang đón cô đi xem phòng." Kết quả cuộc chiến đã được phân rõ, xem ra cậu con trai với giọng nói đầy từ tính kia cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé miệng hùm gan sứa, dưới ánh hào quang của nữ cường nhân chỉ có thể bị đánh nát thành vụn mà thôi.
"Cháu ở gần trường đại học T, dì tiện đường không ạ?" Có xe đưa rước miễn phí đương nhiên tốt, dưới ánh nắng thế này có khi tôi sẽ bị cháy thành thịt kho mất.
"Được, vậy tôi....."
"Không được lái xe của con!" Hự, vẫn chưa chết hẳn à, giọng nói của cậu con trai lại xuất hiện.
"Không lái xe con thì mẹ biết lái xe ai?" Lại là một câu trả lời đầy hung dữ, đan điền của bà chủ nhà này đúng là rất lớn rất mạnh.
(Theo luận thuyết của Ðạo gia: dưới lỗ rốn khoảng ba tấc (hoặc một tấc mấy phân) có khoảng không gian trong bụng gọi là đan điền.
Ðây là nơi tu luyện nội đan nên gọi là đan điền.)
"Mỗi lẫn mẹ lái xe không tông trụ điện thì cũng chạy ngược chiều, lần nào cũng là con đi giải quyết hậu quả! Còn nữa có một lần cực kỳ quá đáng, tông trụ điện rồi còn chạy ngược chiều, ngược chiều thì thôi còn đậu xe sai chỗ! Đậu sai chỗ thì cũng thôi đi mẹ còn chạy như bỏ trốn không bằng ấy! Lúc anh cảnh sát tìm tới chủ xe là con, người ta coi con như phạm nhân mang tội ác tày trời đang bị truy nã á!" Một câu chuyện quá là đau thương, cả người tôi cũng 囧 luôn rôi.
Thôi bỏ, tôi tạm thời từ bỏ ý định đi nhờ xe.......
Thời gian là thứ quý giá, mà tiền bạc lại càng quý giá hơn, nhưng vì sự sống, cả hai thứ ta đều có thể từ bỏ, trân trọng cuộc sống, yêu thương bản thân, amen.
"Hừ, chuyện có chút xíu mà cằn nhằn hoài, một người đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy! Mẹ đây xem thường con!"
"Nếu là mẹ, mẹ cũng sợ thôi, xin lỗi con không lạ!" Không hề thấy tổn thương, màn đối đáp của hai mẹ con nhà này nghe cũng thú vị ghê, chỉ là hay phớt lờ người gọi điện thoại là tôi đây mà thôi.
"Không thèm nói với con nữa!" Người mẹ hứ một tiếng rất lớn, bà lại tiếp tục xoay chuyển hướng chú ý.
"Xin lỗi, vốn là muốn đón cô nhưng mà cún con cố chấp nhất quyết không cho tôi đi...."
Phiên bản nói ra không giống lắm với điều tôi nghe được, cũng rất là giả!
"Đành phải phiền cô tới đây, cách trường đại học T không xa lắm, Số 26, Ngõ 470, Phố Huayi, cô tới thì gọi điện thông báo chúng tôi.
À cô chắc là biết phố Huayi ở đâu chứ nhỉ? Cần tôi gửi định vị sang không?" Người thì rất giật gân nhưng suy nghĩ thì rất tinh tế, tôi suy ngẫm vị trí phố Huayi, thật ra cũng tính là gần chẳng có gì khó khăn cả.
"Được, vậy giờ cháu qua đó!" Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, tôi nghĩ thầm có khi còn được một bữa ăn trưa, tâm trạng háo hức không ngừng, tiếc là lòng tham nhỏ bé này của tôi không được kéo dài bao lâu, khi tôi ngắt cuộc gọi nhìn thấy thời gian cuộc gọi lòng tôi lại hỗn loạn trong gió lần nữa.
Mẹ kiếp! Cuộc điện thoại này tôi nói chưa tới 2 câu mà thời gian đã gần nửa tiếng đồng hồ! Cảm giác chưa được ăn chùa còn mất nắm thóc sao lại có thể tồi tệ đến vậy haaaaaaa!.