"Cô đói tới nỗi mất nhận thức rồi hả? Đường về nhà cũng không biết?" Hắn vừa mở miệng đã chỉ trích tôi, nhưng từ đằng sau lại đưa ra một phần sushi Nhật đặt hồi tối.
"Cơm còn còn chưa xong đã chạy loạn khắp nơi, may mà tôi đã đặt cho cô một phần mới, tránh ngày mai cô đau bụng lại cúp học."
Tôi mím môi nhất thời vành mắt lại bắt đầu đỏ lên, tôi muốn nhịn xuống, cuối cùng vẫn không thể nhịn được thế là khóc oà thành tiếng, kích động kéo tay hắn từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi uất ức đều tan biến chỉ vì sự có mặt của anh, vì anh bằng lòng đón tôi về nha....
"Khóc gì chứ! Mặt mũi vốn đã xấu lắm rồi còn khóc thành thế này nữa." Khả năng an ủi của Ma Thanh Thái vẫn ở mức âm như cũ, tôi không thèm quan tâm hắn cứ tiếp tục khóc, nước mắt nước mắt tèm nhèm, thảm hại vô cùng.
"Ma Thanh Thái, anh đúng là đồ khốn!" Giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, mặc dù đã không còn thấy ấm ức nữa nhưng vẫn rất muốn mắng tên đàn ông thối tha đáng chết này.
"Phải phải phải, tôi là một tên khốn nạn giận cá chém thớt, cô cứ mắng tôi hết sức đi, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì mấy." Chẳng mấy khi hắn có được tâm tình tốt mà xui theo tôi, nhất thời làm tôi hơi hoang mang lo lắng nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, tôi bèn nhường vị trí bên cạnh cho hắn ngồi xuống.
Thế là khung cảnh biến thành Ma Thanh Thái với gương mặt thờ ơ nhìn tôi khóc lóc, tôi đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực buồn bã, khóc như mất cha mất mẹ.
Đừng nói sẽ làm người ta sợ, chỉ là đến khi Vương Giới tìm thấy bọn tôi như nhìn thấy ma "Tôi nói chứ các hộ dân trong bán kính hàng trăm mét đều cho là trường đại học T bị ma ám rồi ha? Hai người không thấy ngồi đây khóc lóc trông rất đáng sợ hả?"
"Đương sự chưa lên tiếng, người bên cạnh đã phụ hoạ dùm." Ma Thanh Thái nhẹ nhàng bổ thêm cho tôi một đao, nước mắt chực trào ra, tôi cắn chặt môi dưới, dùng hết sức nhặt miếng sushi hắn mang đến.
"Ồ, khóc mệt rồi cần bổ sung dinh dưỡng hả?"
"Đồ khốn anh im miệng!" Tôi khóc ra thế này còn không phải do hắn sao? Còn ở đây phủi sạch quan hệ chứ!
"Sushi do là do tên khốn tôi mang đến đó, tôi ngồi nghe cô khóc cũng thấy đói rồi, mau đưa tôi ăn với." Hắn liếc sang tôi một cái rồi giành lấy món sushi cá thu tôi thích nhất cho vào miệng.
Vương Giới nhìn thấy người anh họ của mình dẫn đầu cho hành vi giành đồ ăn tàn ác vô nhân đạo, khoé miệng co rút, đồng thời lấy sushi trong túi ra.
Tôi hung hăng trừng mắt với bọn họ rồi rồi gia tăng tốc độ nhai, ba người cứ như thế dùng tốc độ cao giải quyết sạch một hộp sushi đầy ắp.
Thôi được rồi, tuyệt đối không phải là do tôi không giành lại bọn họ, chỉ là ăn khuya quá sẽ dễ mập, tôi tốt bụng bố thí cho bọn họ mà thôi, hừ.Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mới đây đã qua một tiếng đồ hồ.
Lần này có Ma Thanh Thái và Vương Giới bầu bạn, về nhà cũng không có chút áp lực nào.
Tôi đi chính giữa hai người họ, nghe bọn họ nói chuyện câu được câu chăng, đầu tiên là nói về bài tập cấp 3 của Vương Giới sau đó đến những điều thú vị trong nhóm giáo viên của Ma Thanh Thái, cả dọc đường tôi không lên tiếng, hai mắt khô khốc mở to cùng với nụ cười nhàn nhạt.
"Vậy tôi đi ngủ nhé."
Những thứ bị Ma Thanh Thái đập vỡ lúc sẩm tối đã được dọn sạch sẽ, mọi thứ trong phòng khách đều được sắp xếp ngăn nắp gọn gang, Vương Giới ngáp một cái cu cậu bước vào phòng ngủ với vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường hôm nay vừa la vừa khóc, mệt mỏi kinh khủng, vẫn nên nhanh đi tắm rửa để còn mau chóng gởi hồn vào trong mộng nữa!.
Tuy nhiên tôi chỉ vừa mới tiến một bước, cổ tay đã bị Ma Thanh Thái kéo lại, hắn đứng phía sau, giọng nói trầm thấp "Đừng quay đầu, cô cứ nghe tôi nói đã."
Tim tôi đập mạnh hơn, nghe theo mệnh lệnh từ hắn, tôi đứng cứng ngắt, lắng nghe một cách cẩn thận.
"Xin lỗi, cho dù là vì lí do gì, lần này là tôi sai.
Tính tôi nóng nảy, đôi khi mất kiểm soát, nhất là khi gặp những việc ngoài tầm kiểm soát, cô....!Sự quan tâm của cô với tôi, tôi rất biết ơn, sau này, vẫn mong cô chỉ giáo thêm."
Tôi thật sự không ngờ Ma Thanh Thái lại có thể nói ra những lời này, trong lúc nhất thời tôi như có ảo giác mặt trời mọc từ hướng tây vậy.
Rồi cứ thế, tôi từ từ xoay người lại, hắn quay đầu đi, đôi tai đỏ ửng tiết lộ sự thật rằng hắn đang xấu hổ, có chút dễ thương, có chút buồn cười.
"Tôi không để bụng đâu, từ lúc anh tình nguyện đi tìm tôi, tôi đã tha thứ cho anh rồi.
Con người mà, ai cũng sẽ có lúc bực tức, lần này tôi cũng có lỗi, anh thật sự không cần xin lỗi thế này đâu.".