Độc tem
Gì vậy? Tôi chưa hề nói gì mà!
"Cũng không cần tỏ vẻ rất muốn nói chuyện." Hắn liếc tôi một cái, lại trông quy củ hơn.
Tôi muốn cạn lời, quay đầu nhìn chương trình trên tivi, hai người vừa ăn vừa cười, thời gian đưa đẩy tới mười hai giờ khuya.
Dù sao ngày mai cũng nghỉ không có việc gì làm có thể thức đêm không cần lo chuyện phía sau.
"Aizz Ma Thanh Thái.
chúng tôi xem xong một bộ phim hài, thấy hắn chuẩn bị đi về phòng tôi bèn mở miệng gọi hắn lại.
"Sao vậy?" Hắn xoay đầu lại, khuôn mặt đầy nét trẻ con vẫn cứ đẹp trai như ngày thường
"Có chuyện gì muốn nói?"
"Tôi thấy, cái người Khưu Nhiễm Trạch đó, không phải người tốt đẹp gì." Chần chờ một lúc, tôi mới nói ra khỏi miệng, Ma Thanh Thái nhíu mày đưa tay vò rối mái tóc mà tôi đã sửa sang gọn gàng.
"Biết rồi, cô không cần lo chuyện này, cứ vui vẻ sống đi." Hắn không nói nhiều, là một loại bảo vệ, cũng là một sự ngăn cách.
Hắn đi mấy bước lại quay đầu nhìn tôi "Chuyện hôm nay, cảm ơn cô đã sẵn lòng tin tưởng tiểu Giới, cũng cảm ơn cô đứng về phía nó, nói giúp nó.
Thân là anh họ của nó, trong chuyện lần này những hành động của cô, tôi thực sự cảm thấy biết ơn vô cùng.
Ma Thanh Thái đột ngột thế này tôi cũng không quen, chỉ có thể gãi gãi đầu "Không có gì, chuyện này cũng không đáng gì."
"Ngủ đi" Nhẹ nhàng, ấm áp, rồi hắn vào thẳng phòng ngủ chỉ còn mình tôi ngồi ngoài phòng khách.
Đầu óc rối loạn, tim đập hơi nhanh vì những cử chỉ dịu dàng của hắn.
Có hơi thích thích, nhiều hơn là ngạc nhiên, rất rất ngạc nhiên.
Thực sự không hiểu nổi con người Ma Thanh Thái, nói hắn xấu xa, hắn lại luôn có mặt trong những lúc nguy cấp, nói hắn đáng ghét hắn lại luôn cho chút ngon ngọt mỗi khi hắn chỉnh đốn bạn.
Tôi không biết nói thế nào, cảm xúc rối bời, điều duy nhất tôi hiểu rõ đó là tôi cũng không ghét hắn, thậm chí có thể nói là kính phục và ngưỡng mộ hắn.
Ngây người một lúc, tôi xoa mặt, 1h sáng, mệt mỏi rã rời, nên đi ngủ.
Lê tấm thân nặng nề về đến giường nhắm mắt cái là ngủ mê mang không chút giật mình.
Mặt trời thay thế ánh trăng, ánh nắng mãnh mẽ chiếu vào cửa sổ, tôi dụi đầu vào gối còn muốn nằm ỳ ra đó nhưng đã bị thằng nhóc tuổi dậy thì- Vương Giới đá văng cả cửa "Dậy mau!"
"Cái gì?" Đầu tóc lộn xộn, người hẵng còn ngái ngủ lồm cồm bò dậy "Mới sáng sớm nổi điên gì vậy."
"Anh họ muốn chị dậy nấu đồ ăn sáng! Anh ấy đang khó ở, tôi khuyên chị nhanh tay lẹ chân lên."
"Hắn không vui chuyện gì? Đúng rồi, sao cậu lại có thể dậy sớm thế, đừng nói là do cậu chọc giận hắn?" tôi tỏ vẻ nghi ngờ trừng mắt liếc cậu ta, cái thằng nhóc này thật sự là kẻ tình nghi số 1, tôi bị giận chó đánh mèo rất có thể đều là do lỗi của cậu ta.
"Ai chứ, là chị Từ đêm qua lén chạy ra ngoài, hôm nay anh họ phát hiện nên nổi giận.
Chị Từ thật không phải người tốt, gặp rắc rối là đẩy chúng ta ra nhận, mới sáng anh họ thấy chị không chịu dậy, lại càng tức giận, thế là kêu tôi ra làm chỗ cho anh ta trút giận, tôi mới là người tốt mà số khổ nhất đây!" Chân tướng của sự thật luôn khiến người ta thương xót.
Vương Giới xoa thắt lưng mới bị đá đau, "Nhanh lên rồi ra ngoài! anh họ đang gọi người đại diện của chị Từ, nói gì mà phải đè hôn sự của chị ấy xuống.
Anh ấy thật là lạ lùng, có người muốn cưới chị họ thì cứ cho cưới đi đỡ cho sau này lớn tuổi không ai thèm lấy.
"
"Vậy là cậu không hiểu, nếu người kia là một người bình thường thì không nói gì, đằng này là Khưu Nhiễm Trạch, anh ruột của Khưu Nhiễm Tuyền đó." Tình ý sâu thẳm, đổi lấy ánh mắt ngạc nhiên của cu cậu.
"Đậu phộng, vậy tôi cũng phải nhờ quản gia Lương tìm người hộ rồi, kinh khủng quá, người nhà họ Khưu rốt cuộc bị điên gì thế, dây dưa hoài không mệt à?" Vương Giới hoảng sợ xong lập tức chạy ra ngoài, tôi nhún vai, chuyện này không thể trách tôi, là người nhà họ Khưu quá đáng ghét, lâu lắm mới gặp lại một lần mà sao vẫn cứ đáng ghét như vậy chứ.
Tôi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, những ngày tháng điên cuồng cứ thế trôi qua, mệt mỏi không thể thích nổi, nhưng tôi vẫn cứ nhìn Ma Thanh Thái và Vương Giới tiếp tục nổi điên..