Mai Lạc dùng mảnh thủy tinh cứa vào cổ tay một vết rất sâu, lúc thần trí
dần mê man đi, trước mặt cô xuất hiện ảo giác, cô nhìn thấy Đóa Đóa đứng từ xa nhìn cô cười, cô vui mừng chạy qua, chân dẫm vào một khoảng không rồi từ cầu thang ngã xuống, linh hồn cô bay xa, không bao giờ còn tỉnh
lại nữa.
Hy Lôi gần như ngất đi. Cô không thể tin được. Mấy ngày trước còn nhìn
thấy Mai Lạc, vẫn còn là một cô gái vui buồn bất chợt, vậy mà giờ đây đã đi rồi. Cô nhớ lại quãng thời gian sống cùng Mai Lạc, thời gian thân
mật khi hai người ở chung nhà với nhau, dường như nó mới chỉ ngày hôm
qua, họ cùng nhau có người yêu, cùng đi shopping, cùng đi ăn cơm, những
hình ảnh xuất hiện chớp nhoáng trong đầu, Hy Lôi biết, sau này quãng
thời gian đó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cái chết, đó chính là
khi một người biến mất khỏi thế giới này, không phải một ngày, không
phải một tháng, mà là vĩnh viễn.
Từ sau khi Đóa Đóa mất tích, các sự việc liên tục xảy ra khiến cô trở
tay không kịp. Liêu Phàm ở bên Hy Lôi, cùng Tùng Phi lo liệu hậu sự cho
Mai Lạc. Tùng Phi, người đàn ông đáng thương, những biến cố liên tiếp đã khiến anh gục ngã hoàn toàn, trong tang lễ, anh không nói lời nào, anh
cũng đã không còn nước mắt, chỉ đập mạnh vào ngực mình, thở hổn hển mà
không khóc thành tiếng.
Từ nghĩa trang đưa Tùng Phi về nhà, hai người hết lời an ủi anh, nhưng
lại cảm thấy những gì mình nói ra không hề có chút tác dụng gì. Cũng may mấy người đồng nghiệp và bạn thân cũng luôn ở cạnh Tùng Phi, Hy Lôi mới yên tâm theo Liêu Phàm về nhà.
Về tới nhà cô mới phát hiện ra mình đã bỏ quên mất mẹ chồng. Bản thân
cô đến hôm làm đám cưới mới gặp mẹ chồng lần đầu tiên, còn chưa về tới
nhà cùng bà nói chuyện, giữa đường đã bỏ đi, bận rộn suốt hai ngày trời. Mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách uống trà một mình, hành lý cũng đã thu dọn xong, thấy Hy Lôi và con trai mệt mỏi trở về, bà mỉm cười gọi:
- Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mẹ bảo người giúp việc nấu cơm cho các con rồi, lát nữa mẹ phải đi thôi.
Hy Lôi thấy vậy, giữ bà lại:
- Mẹ vừa mới về sao đã đi, mẹ ở thêm vài ngày nữa đi!
- Đúng đấy, chẳng mấy khi về nhà một lần, mẹ ở thêm vài ngày đi.
- Mẹ ở với chị con quen rồi, với lại các con tân hôn, còn phải đi du lịch nữa chứ.
Hy Lôi đáp:
- Con với Liêu Phàm công việc đều bận rộn, nên chờ đến mùng 1 tháng 5 được nghỉ dài ngày rồi mới đi, mẹ yên tâm.
- Thế cũng được, thế thì mẹ ở thêm vài ngày nữa, mẹ cũng đang nhớ mấy món ăn ngon của thành phố A.
Cả nhà cùng ngồi ăn cơm, trên mâm cơm, Hy Lôi không quên gắp thức ăn
cho chồng và mẹ chồng, mẹ chồng cũng dặn dò Hy Lôi phải ăn thêm một
chút, thể hiện rõ sự thân mật của bà. Ăn cơm xong, Hy Lôi giúp người
giúp việc thu dọn bát đũa vào trong bếp, chứ không còn tranh cãi việc ai rửa bát như trước đây nữa. Cô vốn định ngồi xuống trò chuyện với mẹ
chồng, nhưng bà mẹ chồng chu đáo biết hai con đã vất vả suốt mấy ngày
nên bảo họ đi ngủ sớm, bà cũng về phòng riêng.
Lần đầu tiên chung sống với nhau nhưng không có việc gì xảy ra, Hy Lôi thầm thở phào một hơi.
2.
Đây là đêm tân hôn thực sự theo đúng ý nghĩa của nó, là lần đầu tiên cô có sự tiếp xúc da thịt thân mật với Liêu Phàm. Hy Lôi thấy hơi bất an,
cô không còn là cô gái trinh trắng nguyên vẹn nữa, trong cơ thể cô đã
chất chứa nhiều hồi ức và vết thương đau đớn.
Liêu Phàm giống như một dòng suối dịu dàng, không gấp gáp, anh chạm khẽ vào cô, mở ra thân thể cô. Vết sẹo mờ ở bụng hiện rõ dưới ánh trăng, Hy Lôi xấu hổ quay đầu đi. Cô không muốn nhìn thấy biểu cảm của Liêu Phàm.
Anh im lặng hôn vào chỗ đó, không nói lời nào. Nụ hôn đó nhẹ nhàng
nhưng cuồng nhiệt, khiến trái tim thấp thỏm, bất an của Hy Lôi dần dần
tan chảy trong ham muốn mãnh liệt, trong cơ thể cô dường như có một dòng nước ngọt đang tuôn trào, nó tướt ướt trái tim cô, và cả đôi mắt cô.
Giây phút lên tới cao trào, Liêu Phàm nói khẽ bên tai cô:
- Hy Lôi, em đẹp lắm, anh yêu em.
Cô bật khóc. Đây không phải là giọt nước mắt như khi mất đi đêm đầu
tiên thiêng liêng, mà là những giọt nước mắt hài lòng khi có được hạnh
phúc, cô dựa vào ngực Liêu Phàm, nói thầm với lòng mình, nhất định phải
hạnh phúc, nhất định phải trân trọng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là 10 giờ. Trên giường trống không, Liêu Phàm đã dậy trước cô.
Xuống lầu thấy Liêu Phàm đang ở trong bếp làm bữa sáng, thấy Hy Lôi xuống, anh nói:
- Anh đang định gọi em dậy, nào, ăn sáng đi.
Hy Lôi nhẹ nhàng hôn lên gò má Liêu Phàm, đôi mắt ươn ướt:
- Chồng ơi, anh tốt thật.
- Ôi, đừng khen anh, chuyện tốt này không thường xảy ra đâu.
- Đáng ghét!
Mẹ chồng cũng đã đi tập thể dục sáng về, ba người cùng ngồi ăn sáng. Hy Lôi vẫn đang thấy ngại vì việc dậy quá muộn, mẹ chồng thì tỏ ra rất tâm lý:
- Kết hôn mệt lắm, phụ nữ phải nghỉ ngơi đầy đủ thì mới xinh đẹp được.
Liêu Phàm nhà chúng ta từ nhỏ đã thích phụ nữ xinh đẹp rồi, mẹ nhớ hồi
đó nó còn thích nghịch bím tóc của một bạn gái trong lớp nữa!
- Mẹ, mẹ nói gì thế? Hy Lôi sẽ ghen đấy.
Cả nhà ba người vui vẻ nói cười, ăn sáng xong, Hy Lôi thu hết dũng cảm, rủ mẹ chồng đi dạo phố, mẹ chồng cũng vui vẻ đồng ý.
Liêu Phàm lái xe đưa hai người tới siêu thị lớn nhất thành phố, sau đó
đi làm. Hy Lôi khoác cánh tay mẹ chồng, trông như một cặp mẹ con thân
mật, khi dạo phố, thi thoảng cô lại nhớ lại trước kia, khi ở cùng với mẹ Hứa Bân, lúc ấy cô rất ích kỷ, không bao giờ nghĩ tới việc mình phải
bảo vệ mối quan hệ này, lúc nào cũng chỉ chìm vào thế giới riêng của
mình với Hứa Bân, quên hết mọi người xung quanh, đồng thời còn thấy ác
cảm với sự quan tâm và tham dự của bố mẹ chồng, bởi vậy nên mối quan hệ
mới ngày càng xa lạ.
Hy Lôi đưa mẹ chồng vào một tiệm bán xường xám tên là “Tì bà”. Xường
xám và các bộ trang phục cưới truyền thống mà cô mặc đều đặt làm ở đây,
Hy Lôi đoán một người truyền thống như mẹ Liêu Phàm chắc chắn sẽ có tình cảm với những món đồ mang quốc hồn, quốc túy của dân tộc, quả nhiên, mẹ chồng vừa vào cửa hàng, hai mắt đã sáng lên, đưa tay lên xoa xấp lụa
đặt trên bàn, chặc lưỡi khen ngợi:
- Đẹp quá! Ở nước ngoài mẹ chẳng bao giờ tìm được một cửa hàng bán xườn xám truyền thống! Mỗi lần về đều vội vội vàng vàng, Liêu Phàm cũng
không có thời gian đi cùng mẹ, Hy Lôi, sao con lại phát hiện ra chỗ này
thế?
- Hồi học đại học có một lần bọn con phải biểu diễn văn nghệ, các bạn
đều đến đây đặt quần áo, sau đó cũng thịnh hành việc mặc xườn xám ra
đường, thế là con thường đến đây, bộ lễ phục màu đỏ con mặc hôm đám cưới cũng là đặt ở đây đấy, đẹp không mẹ?
- Ừ, đẹp lắm.
- Con cảm thấy khí chất của mẹ rất hợp với xườn xám, hay là mẹ may một cái nhé.
- Được thôi, con giúp mẹ chọn vải đi!
Mẹ chồng hào hứng chọn một xấp vải và kiểu dáng, Hy Lôi giống như một
người bán hàng chuyên nghiệp, so sánh hoa văn, giới thiệu chất vải nào
phối hợp với màu chỉ ra sao thì đẹp, rồi lại hỏi mẹ chồng thích nơ bướm
hay nơ nụ, nơ bằng lụa hay bằng đồng... Mẹ chồng lập tức có một cái nhìn khác về những lời giới thiệu chuyên nghiệp của Hy Lôi, dường như được
quay về với xã hội cũ, bà cười nói:
- Mẹ còn tưởng con là nhà thiết kế thời trang nữa chứ! Giỏi hơn cả mẹ.
Hy Lôi ngượng ngùng cười:
- Con chỉ là thích thôi. À, mẹ xem mảnh lụa màu xanh đen này thế nào?
Mẹ chồng gật đầu:
- May một cái đi, cúc thì chọn hình tròn, đơn giản một chút.
Chọn xong vải và kiểu dáng, lấy số đo xong xuôi rồi điền vào hóa đơn,
chỉ phải chờ hai ngày là có thể đến đây lấy áo. Đi ra khỏi cửa hàng, mẹ
chồng vẫn còn vui lắm, nói với Hy Lôi:
- Liêu Phàm nói với con chưa, quê hương của mẹ ở Tô Châu, hồi đó nhà mẹ là một gia đình giàu có nổi tiếng trong vùng Tô Châu, từ nhỏ đã cắt
quần áo ở những cửa hàng nổi tiếng nhất nơi đó, cảm giác đó lâu lắm rồi
không có.
- Mẹ thích thì lần sau về con lại đưa mẹ đến đây.
Ở cửa hàng bán đồ trang sức tầng một siêu thị, mẹ chồng kiên quyết bắt
Hy Lôi phải mua một món đồ trang sức, coi như là quà cưới bà tặng cho
cô, Hy Lôi từ chối:
- Những món đồ này con đều có rồi, thực sự không cần nữa.
Mẹ chồng vẫn xem rồi nói:
- Cái này thế nào? - Bà chỉ vào một cái vòng vàng long phượng, nói, -
Cái này đẹp lắm, hợp với con. Mẹ biết Liêu Phàm có lòng với con, đồ gì
cũng chuẩn bị rất chu đáo rồi, nhưng cái này là tâm ý của mẹ.
Mẹ chồng kiên quyết đòi mua cái vòng đó rồi đeo vào tay cô, sang trọng
và hơi nặng, mẹ chồng dùng thẻ tín dụng để vào ngân hàng thanh toán,
dáng vẻ thanh thoát, nhanh nhẹn của bà khác với những bà già nhà quê.
Hai mẹ con đi một lát thì mệt, bèn vào nhà hàng trong siêu thị để uống
trà và ăn điểm tâm, sau đó chuẩn bị ra về. Lúc đi ra khỏi cửa lớn của
siêu thị, mẹ chồng bỗng dưng dường như gặp người quen, mắt bà sáng lên,
quay đầu nhìn thấy một dáng người, miệng gọi khẽ:
- Lâm Lệ?
- Lâm Lệ. - Cái tên này bỗng dưng từ miệng mẹ chồng thốt ra, và cũng
xuất hiện trong ký ức của Hy Lôi, người này từng được Liêu Phàm nhắc
tới, là vợ cũ của anh.
- Mẹ gặp người quen à?
Mẹ chồng nhìn theo cái dáng đã đi xa, sực tỉnh:
- Chỉ là sau lưng có vẻ giống, nhưng chắc là nhìn nhầm.
Trên đường về, mẹ chồng chỉ im lặng, trong lòng Hy Lôi cũng âm thầm
thấy không vui, Lâm Lệ rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào, vì sao
mẹ chồng mới chỉ nhìn thấy một người nhang nhác giống mà tâm trạng đã đi xuống như thế.
Buổi tối, khi cùng nằm trên giường với Liêu Phàm, anh hỏi:
- Thế nào, mẹ anh được chứ, dễ nói chuyện lắm đúng không?
- Dạ vâng.
Nhìn chiếc vòng trên tay Hy Lôi, Liêu Phàm cười:
- Ôi, quà gặp mặt của mẹ chồng à! Anh nói mà, mắt anh không sai đâu, chắc chắn là mẹ sẽ thích em.
- Ừm. - Hy Lôi chỉ đáp vậy.
- Sao thế, em không khỏe à?
- Em chỉ hơi mệt thôi.
- Thế thì nghỉ sớm đi! - Liêu Phàm tắt đèn rồi đưa tay ra, kéo Hy Lôi vào lòng, cảm giác hạnh phúc thật chân thật và vững chãi.
3.
Buổi sáng ăn cơm xong, Liêu Phàm ra ngoài. Khi thực sự hòa nhập vào
cuộc sống của anh rồi mới biết, thì ra hàng ngày anh đều rất bận rộn.
Khi Hy Lôi từ phòng bếp đi ra, thấy mẹ chồng đang ở trong phòng thu dọn
hành lý.
Cô gõ cửa bước vào:
- Mẹ, sao mẹ lại thu dọn hành lý thế? Chẳng phải nói là ở thêm vài ngày sao? - Thấy mẹ chồng định đi, nỗi lo lại dâng lên trong lòng Hy Lôi, cô hoảng hốt hỏi. - Có phải con có chỗ nào không tốt khiến mẹ buồn không?
Mẹ chồng cười hiền lành:
- Không, sao có chuyện đó được? Liêu Phàm ở cùng với con, mẹ thấy rất yên lòng.
- Thế sao mẹ lại vội đi thế? Con còn định cuối tuần này cùng mẹ leo núi Hoa Sơn cơ.
- Mẹ cũng không phải định đi luôn, cứ thu dọn đồ trước, chờ Liêu Phàm đi làm về, tạm biệt nó rồi mai mới đi.
Hy Lôi không lên tiếng, một lúc lâu sau, cô thu hết dũng khí để hỏi:
- Mẹ, hôm qua mẹ nhìn thấy một người rồi gọi là Lâm Lệ, sau đó mẹ không vui nữa, có phải vì cô ấy không? Vì sao?
Mẹ chồng buông quần áo trên tay xuống, im lặng rất lâu rồi mới đáp:
- Con muốn biết sao?
Hy Lôi gật đầu.
- Con cảm thấy mấy hôm nay ở với mẹ, mẹ là người như thế nào? Với tư cách là một bà mẹ chồng.
- Rất tốt ạ, mẹ dễ gần, thân mật, lại khoan dung.
- Nhưng mẹ ngày trước không phải như thế. Đúng vậy, Lâm Lệ là vợ cũ của Liêu Phàm, chắc là nó cũng đã kể cho con nghe. Sau đó chúng nó ly hôn,
nguyên nhân là vì con bé ngoại tình, khi đó Liêu Phàm rất đau lòng, bất
chấp tất cả để ly hôn. Nhưng mẹ biết không phải như thế, tất cả đều là
do mẹ, vì mẹ! Khi bọn chúng mới về nước, công ty của Liêu Phàm vừa thành lập, rất bận, sức khỏe của Lâm Lệ thì không tốt, hơn nữa làm công việc
thiết kế nên đa số thời gian đều ở nhà, hàng ngày trong nhà chỉ có mẹ
với nó, chắc là con chưa từng trải qua đâu. - Hy Lôi nghĩ thầm, có lẽ
Liêu Phàm không nói với mẹ anh việc cô cũng từng ly hôn, thực ra cái cảm giác khó chịu khi mẹ chồng, con dâu phải ở chung với nhau, cô hiểu sâu
sắc hơn bất kỳ ai.
- Hàng ngày nhìn nó vui vẻ, âm yếm với con trai, trong lòng mẹ thấy
trống trải lắm, tâm trạng khi đó rất phức tạp, rất khó hiểu, thực ra bây giờ mẹ cũng không thể nói rõ được, tóm lại là sau khi Liêu Phàm đi làm, thái độ của mẹ đối với Lâm Lệ hoàn toàn khác, như một người xa lạ, hà
khắc, độc ác, soi mói quần áo rồi cách ăn mặc của nó, cả cách nói
chuyện, thậm chí là đi đứng của nó, chỉ trích nó tiêu tiền bừa bãi, chỉ
trích nói trò chuyện với đàn ông, cứ như thể tất cả mọi điều ở nó mẹ đều thấy chướng mắt. Hai mẹ con dần dần hay cãi nhau, mẹ dùng những lời lẽ
cay nghiệt nhất để sỉ nhục nó, còn mỗi lần có mặt Liêu Phàm, mẹ lại luôn mỉm cười ngọt ngào với nó. Thực ra nó là đứa rất hiểu chuyện, không bao giờ nói gì với Liêu Phàm, Liêu Phàm cũng vô tâm lắm, hồi đó bận nên
không phát hiện ra những sự thay đổi nho nhỏ đó, Sau đó Lâm Lệ thấy buồn nên thích ra ngoài dạo phố, đánh bài, làm đẹp, vào quán bar, rồi sau đó xảy ra chuyện ngoại tình như Liêu Phàm đã nói. Thực ra sau đó mẹ mới
nói, cái sự ngoại tình đó chỉ là một chuyện giả dối mà nó cố dựng ra, nó chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân khiến nó khó thở này, thoát khỏi
người mẹ chồng như mẹ. Ngày chuyển từ nhà ra, mẹ vẫn không quên được câu nó nói với mẹ, nó nói, chắc chắn nó sẽ giúp mẹ giữ hình tượng một người mẹ tốt trong tim con trai của mẹ, nhưng nó cũng sẽ không tha thứ cho
mẹ. Sau khi Liêu Phàm ly hôn, suốt mấy năm trời nó không yêu ai khác, mẹ rất hối hận, sau đó mẹ theo chị nó sang Canada định cư, mấy năm nay,
trong môi trường phương Tây, mẹ cũng dần dần thay đổi, biết là cách làm
của mình năm xưa thật là ngu ngốc, trong quan niệm của người phương Tây, vị trí của người bạn đời trong lòng nhau luôn luôn là số một, hiếu
thuận với bố mẹ là điều nên làm, nhưng họ không bao giờ hỏi những câu
đại loại như mẹ và vợ cùng rơi xuống sông thì bạn cứu ai trước. Bởi vậy
Hy Lôi ạ, khi nó có được con, mẹ biết, nó đã thực lòng rung động, mẹ
cũng như con trai mẹ, rất trân trọng con, trân trọng cuộc hôn nhân của
các con, do đó mẹ quyết định đi sớm, không để bản thân mình biến thành
một bà mẹ chồng đáng ghét.
- Không đâu, chẳng phải hai mẹ con mình vẫn sống tốt với nhau đó sao?
- Đúng thế, bởi vậy hãy để cái tốt này cứ kéo dài mãi và càng ngày càng tốt.
Ngày hôm sau, sau buổi nói chuyện giữa Hy Lôi với mẹ chồng, bà quay về
Canada. Hy Lôi nhận được lời chúc phúc của bà, thầm nghĩ, nhất định mình sẽ càng ngày càng tốt, không trở thành một người vợ khiến chồng phải
khó xử đôi bên.
4.
Mẹ chồng vừa đi thì người giúp việc theo giờ cũng đi, căn nhà vốn yên
tĩnh nay chỉ còn lại hai vợ chồng. Hy Lôi vùi đầu vào vòm ngực vững chãi của Liêu Phàm, dịu dàng nói:
- Liêu Phàm, bọn mình sinh đứa con nhé!
- Được thôi! - Lời nói của Hy Lôi khiến Liêu Phàm rất cảm động, anh lại hôn cô tới tấp.
Trong sách nói, tình yêu sâu sắc nhất mà một người đàn bà dành cho một
người đàn ông, là muốn sinh cho anh ta một đứa con. Hy Lôi cảm thấy cuộc sống và tâm trí mình giờ đây đã đầy đủ, giờ là lúc thích hợp để sinh
con.
Sáng sớm, Liêu Phàm đưa Hy Lôi ra khỏi nhà. Anh lái xe đến bệnh viện.
Hai vợ chồng cùng làm rất nhiều xét nghiệm, kiểm tra. Mọi thứ đều bình
thường, tuy Hy Lôi đã bị cắt mất một bên buồng trứng, nhưng như những gì bác sĩ nói, chỉ cần cô an dưỡng tốt thì vẫn có cơ hội mang thai.
Mua một đống thuốc Bắc về, những ngày tháng sau đó, ngày nào Hy Lôi
cũng nấu những nồi thuốc Bắc mùi vị kỳ quái, hương thuốc bay khắp nhà,
trên mặt cô luôn luôn là một nụ cười, cảm thấy hạnh phúc đang bước chân
về phía mình.
Mấy tháng trôi qua, cái bụng nhỏ của cô vẫn không thấy có động tĩnh gì, kinh nguyệt vẫn đến đều đều, Hy Lôi hơi buồn và nản lòng. Liêu Phàm thì luôn an ủi cô:
- Cứ từ từ, việc này không thể nóng ruột được. Công chúa phải chọn vị
hoàng tử khỏe mạnh nhất, anh tuấn nhất, thế nên phải từ từ.
Cái công việc “sáng tạo con người” bình thường nhất lại được Liêu Phàm
nói thành một việc vô cùng lãng mạn và thú vị khiến Hy Lôi không nhịn
được, bật cười.
Sáng nào Hy Lôi cũng dậy sớm nửa tiếng để làm đồ ăn sáng cho Liêu Phàm, bánh mì, màn thầu, trứng gà ốp la, hoặc là sữa, nước đậu, mặc dù đơn
giản nhưng nó lại mang theo tình yêu của cô dành cho anh. Ăn sáng xong,
Liêu Phàm sẽ lái xe đưa Hy Lôi tới cơ quan, sau đó anh cũng đi làm, anh
mua cho Hy Lôi một chiếc xe, nhưng cô rất ít đi, cô thường nói thích
ngồi xe Liêu Phàm lái, như thế cô có thể nhớ lại quãng thời gian tươi
đẹp ban đầu khi họ mới quen nhau.
Mùng 1/5 đã tới, Liêu Phàm thực hiện đúng lời hứa, tặng cho Hy Lôi một
kỳ trăng mật muộn, chuyến đi lãng mạn tới đảo Bali, trời xanh, nước xanh khiến Hy Lôi thấy lòng mình lắng lại, một niềm vui trước nay chưa từng
có, cô được ăn hết các món ăn đặc sản của địa phương, sau chuyến du lịch trở về, cô tăng lên mấy cân.
Tết Trung thu sắp đến gần, những bông hoa quế trong vườn đã thoang
thoảng hương thơm, Hy Lôi không quên gửi cho mẹ chồng và chị dâu ít đặc
sản nổi tiếng của quê hương. Cô thường xuyên nhận được những tin tức kịp thời từ Liêu Phàm:
- Mẹ khen em đấy!
- Hy Lôi, em tuyệt quá!
Hy Lôi cũng thầm thấy vui, từ lúc nào mình lại trở nên tận tâm, chu đáo và hiền thục như thế! Cảm giác chân thực và hạnh phúc trong cuộc hôn
nhân này khiến cô cảm thấy mình từ một bông hoa với những cái cánh mỏng
manh đã biến thành một quả ngọt tràn đầy sức sống.
Cô đọc trong sách có một câu nói: Hạnh phúc không có khổ đau thì thật
nhỏ bé và yếu đuối. Cuối cùng cô cũng hiểu, kinh nghiệm của người khác
chỉ là bàn chuyện nhà binh trên giấy tờ, con người phải trải qua một số
đau khổ thì mới hiểu ra được nhiều đạo lý.
Cô lên mạng đọc về quá trình từ ngài biến thành bươm bướm, cảm thấy nó
thật đẹp. Nếu ông trời ban cho họ thêm một đứa trẻ nữa thì cuộc sống của cô sẽ thực sự trọn vẹn.
Vĩ thanh
Một năm sau khi kết hôn, ngày nào Hy Lôi cũng làm bạn với các loại
thuốc Bắc, cơ thể cô lúc nào cũng nhẹ bẫng, mỗi khi cô đứng một mình
trong phòng bếp để đun thuốc, thấy ánh mắt dịu dàng và khoan dung của
Liêu Phàm, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy. Nhưng ngoại trừ việc nhanh chóng khiến cơ thể mình khỏe hơn thì cô còn biết làm gì đây?
Còn Tùng Phi, từ sau khi Mai Lạc qua đời, anh như biến thành một người
hoàn toàn khác, nghiện rượu, đánh bạc, bỏ bê công việc, thường xuyên đi
muộn về sớm, khi xem chương trình truyền hình của tỉnh, Hy Lôi thấy một
bài phỏng vấn của anh, anh lúc nào cũng quay mặt vào ống kính, thi
thoảng lại có những lúc ngẩn ngơ. Cuối cùng, trong một vụ tai nạn của
lần đi phỏng vấn đó, anh bị xe đâm phải và chết ngay tại chỗ. Vụ tai nạn liên hoàn đã đánh một dấu chấm hết cho cuộc sống hỗn loạn của Tùng Phi.
Tháng thứ tư sau khi Tùng Phi qua đời cũng là kỷ niệm hai năm ngày cưới của Hy Lôi. Hôm đó, cô uống xong một bát thuốc đắng nghét, mặc một bộ
quần áo mới xinh đẹp, cùng Liêu Phàm vào một nhà hàng sang trọng nhất
thành phố để kỷ niệm ngày cưới. Hai năm sau khi cưới, tình yêu Liêu Phàm dành cho cô vẫn như ngày nào, thậm chí là sâu sắc hơn, đây là tình yêu
trưởng thành của một chàng trai đã trưởng thành, bởi vậy đối diện với
rất nhiều cám dỗ, tình cảm đó vẫn tươi mới như ngày đầu. Anh trân trọng
cô, cô cũng trân trọng anh.
Đúng vào hôm đó thì anh nhận được điện thoại của phòng công an gọi tới, thông báo là vụ án của Đóa Đóa đã có manh mối, giải cứu được một nhóm
các trẻ bị bắt cóc và mang bán, có một cô bé có hoàn cảnh rất giống với
đứa bé mà năm xưa Mai Lạc bị mất. Hai người họ đều đã qua đời, bà lão
thì vẫn ở trong tù, Hy Lôi lúc này là người thân duy nhất của Đóa Đóa
trong cái thành phố này.
Cô và Liêu Phàm cùng lái xe tới đồn, trong vòng tay của một nữ cảnh
sát, cô nhìn thấy Đóa Đóa. Khi bị bán, Đóa Đóa vẫn là một đứa trẻ còn
nằm trong nôi chưa đầy một tuổi, giờ nó đã trở thành một cô bé hơn 3
tuổi xinh đẹp, đôi mắt to, gương mặt tròn bầu bĩnh nhưng hai má đỏ ửng y như bọn trẻ con sống ở nông thôn, ăn mặc sạch sẽ, nhưng có vẻ không
được đẹp lắm, đang bi bô trả lời câu hỏi của nữ cảnh sát, giọng nói mang rõ khẩu âm địa phương. Hy Lôi nhìn nốt ruồi trên hàng lông mày của con
bé, lập tức nhận ra nó ngay. Nhìn thấy nó, cô như nhìn thấy Mai Lạc đã
khuất, Hy Lôi nghẹn ngào, chạy lại nắm tay nó, vui mừng kêu lên:
- Đóa Đóa! Thực sự là Đóa Đóa! Mẹ là mẹ nuôi đây.
Đứa bé mở lớn mắt, líu lo đáp:
- Dì ơi, con không phải là Đóa Đóa, con tên là Búp Bê.
Hy Lôi lau nước mắt, nhoẻn miệng cười:
- Mẹ vui quá nên quên mất, hồi đó con còn nhỏ xíu, chưa hiểu gì, cũng không biết nói, sao mà nhớ được? Ngay bố mẹ cũng chẳng còn nhớ nữa. Đứa trẻ đáng thương.
Nghe cảnh sát kể lại mới biết, khi đó Đóa Đóa bị bán cho một cặp vợ
chồng nông dân người Hà Nam không có con cái với giá 2000 tệ, ai ngờ sau khi nuôi Đóa Đóa được không lâu thì họ sinh được một thằng con trai,
thế là Đóa Đóa không còn được cưng chiều nữa, người bố nuôi nghèo đói
lại thô bạo, bởi vậy đối xử với con bé cũng không ra gì. Thời gian
trước, khi đứng ở bến đợi tàu, ông ta đánh chửi Đóa Đóa, thế là khiến
cảnh sát nghi ngờ, bèn đưa về thẩm vấn, tình cờ phá được một vụ trọng án về đường dây buôn bán trẻ em, những kẻ năm xưa cũng bị bắt, nghi phạm
khai các tin tức về Đóa Đóa, cũng phù hợp với những gì bố nuôi của Đóa
Đóa khai.
- Mặc dù họ vi phạm pháp luật nhưng đứa trẻ cũng có tình cảm nhất định
với bố mẹ nuôi, bố mẹ đẻ của đứa bé thì đã qua đời, trừ phi người chú ở
Giang Tây của nó chịu nuôi, hoặc, ừm, không thì để nó sống tiếp với bố
mẹ nuôi cũng được. Vấn đề đi ở của những đứa trẻ cứu được sau khi bị bán luôn là một vấn đề khiến chúng tôi đau đầu, đây cũng là vấn đề của xã
hội. - Viên cảnh sát định nói gì đó lại thôi.
Hy Lôi hướng ánh mắt sang Liêu Phàm, Liêu Phàm xoa xoa gương mặt bầu
bĩnh của Đóa Đóa, trong ánh mắt hiện lên sự xót xa, nói với cảnh sát:
- Nếu nhận nuôi thì cần có điều kiện gì, phải làm thủ tục gì? Bọn tôi có được không?
Liêu Phàm đã nói thay Hy Lôi những lời cô muốn nói, niềm vui mừng tột
độ trong tim Hy Lôi lúc đó thật không gì diễn tả được, trước mặt mọi
người, cô hôn anh một cái:
- Liêu Phàm, anh tốt quá!
Đóa Đóa còn nhỏ nên nó nhanh chóng làm quen với Hy Lôi và Liêu Phàm.
Quần áo mới và đồ chơi mới khiến nó quên ngay bố mẹ nuôi của mình, và sự thương yêu thật lòng của Hy Lôi với Liêu Phàm cũng đã để lại dấu ấn
trong trái tim nhỏ bé của nó, nó bắt đầu gọi họ là bố mẹ. Ở nhà nghỉ
ngơi một khoảng thời gian, vết đỏ trên má con bé dần dần nhạt đi, thay
vào đó là vẻ hồng hào khỏe mạnh. Hy Lôi cũng đưa nó đi cắt tóc mái, mặc
bộ đồ xinh đẹp, đi ở trong tiểu khu, ai nhìn thấy cũng phải dừng lại
khen con bé vài câu. Không lâu sau thì cô cho Đóa Đóa đi học ở trường
mầm non gần đó, ngày nào tan học về, Đóa Đóa cũng kể cho Hy Lôi nghe rất nhiều câu chuyện mà đã được nghe cô giáo kể ở trường, chỉ một từ tiếng
Anh mới học được ở trường cũng khiến Hy Lôi và Liêu Phàm vui mừng rất
lâu. Cuộc sống của Hy Lôi càng thêm bận rộn, nhưng lại có nhiều ý nghĩa
mới.
Một buổi sáng tỉnh dậy, cô kinh ngạc thấy cơ thể mình có sự thay đổi
nho nhỏ, cái sự khó chịu kỳ diệu ấy khiến cô giật mình. Cô mang thai
rồi, đây là món quá mà ông trời đã ban tặng cho cô, là vận may mà Đóa
Đóa mang lại. Liêu Phàm vui mừng đến phát điên, càng thêm yêu thương cô, và cũng vẫn yêu thương Đóa Đóa. Hy Lôi nhớ lại những chuyện cũ, nhớ lại một số người, thực sự mọi thứ giờ đây chỉ như sương như khói, xoay tròn trước mắt cô, nhưng những người, những việc đó đều là để có ngày hôm
nay, có một tình yêu sau cuộc gặp gỡ tình cờ, để cô làm quen với một cái tôi khác hơn, cái tôi của hiện tại.
Buổi hoàng hôn, cả nhà ba người, không, phải là “bốn người” mới đúng,
cùng nhau đi tản bộ trong khuôn viên tiểu khu, Đóa Đóa nhảy chân sáo
trên thảm cỏ trong ánh tịch dương, cảnh tượng này thật tròn đầy.
HẾT