Sống Chung Với Bá Tước

Chương 52: Một ngày đi học của Vampire




Bởi vì là ban ngày.

Thầy giáo ở trên bục giảng giảng bài.

Tịch Nhan liền nằm ở trên bàn ngủ, nhắm mắt lại, ngủ rất thực tế, bởi vì có Bảo Nhi ngồi ở ngay bên cạnh.

Trong lòng hắn thật ra thì thật cao hứng, hắn thích sự ấm áp của loài người, nhưng đối với Bảo Nhi của trước kia, Tịch Nhan mỗi lần đến gần cô đều rất sợ, sợ mình không khống chế được, cô giống như một đóa hoa hướng dương tràn đầy ánh mặt trời, hắn sợ mình làm thương tổn cô, cũng sợ bị cô đả thương tới mình.

Nhưng là bây giờ, hắn rất an tâm, trong cơ thể Bảo Nhi đang chảy dòng máu của hắn, mùi vị rất thân thuộc.

Tiết học tiếp theo là tiết số học, thầy giáo môn số học là một người đàn ông trung niên, nổi danh nghiêm nghị.

Giờ lên lớp của thầy tất cả mọi người đều cố gắng phát huy hết tới mười hai phần tinh thần để lắng nghe, không người nào dám trốn tiết, vì vậy hình ảnh Tịch Nhan quang minh chính đại nằm ngủ như đập vào mắt người ta.

Vốn là mọi người chỉ dám liếc mắt nhìn Tịch Nhan, thường ngày cũng hay nghe tin đồn Bảo Nhi ở chung với một trai đẹp, hôm nay lại diễn ra ngay trước mắt nhưng mọi người vẫn chưa dám tin là sự thực.

Nhìn chằm chằm vào trai đẹp đang ngồi cạnh Bảo Nhi, cô bé ú mặc dù bị ném ra phía sau nhưng không hề có chút khổ sở nào, hai mắt sáng rực nói: "Đây chính là phụ xướng phu tùy nha, thật là khiến người người cảm động!"

Toàn bộ tiết học, cô bé ú cơ hồ cũng không nhớ được chút gì vào đầu, lực chú ý đều dồn hết lên trên người Tịch Nhan mất rồi: "Hai người đều có làn da thật trắng nha!"

Lúc này thầy giáo môn số học đã nhịn hơn phân nửa tiết học rồi, ánh mắt hướng tới Tịch Nhan như muốn khoét một cái lỗ thật sâu, thế nhưng lại thấy hắn vãn hết sức ưu nhã nằm ở đó ngủ, đi học cả ngày chỉ biết ngủ nhưng sao ngay cả dáng ngủ của hắn cũng đẹp mắt như thế kia cơ chứ.

Bảo Nhi đưa tay đẩy một cái, không có phản ứng, nhưng tay kia lại bị Tịch Nhan bắt được.

Tên Tịch Nhan lưu manh này, nắm chặt tay Bảo Nhi cũng không chịu buông ra, trên có thầy giáo môn số học đang nhìn chằm chằm, Bảo Nhi cũng không dám hành động quá lộ liễu chỉ đành mặc cho Tịch Nhan nắm lấy tay mình, loại cảm giác này là lạ, đáy lòng không biết có cái gì đang lan rộng. . . . . .

Thầy giáo thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi, bẻ một viên phấn đang cầm thuận tay ném thẳng vào người Tịch Nhan.

Trong giấc mộng Vampire cũng luôn hết sức nhạy bén, hắn một tay vẫn nắm tay Bảo Nhi, một cái tay khác vươn ra, nhìn qua chỉ là chậm rãi đưa lên tuy nhiên lại nhẹ nhàng bắt được viên phấn vừa lúc bay tới đầu hắn, cũng thuận tay ném trở lại. . . . . . Vừa lúc đập vào giữa ót thầy giáo.

"Ai u!" Lão sư che đầu của mình, nổi giận.

Quá lớn lối, quá ngỗ nghịch rồi! Không để người lớn ở trong mắt nữa rồi !

"Em học sinh kia, đứng lên cho tôi, giải bài này, tôi vừa mới giảng xong phần công thức, bây giờ em lên giải bài này ngay cho tôi." Thầy giáo số học tức sùi bọt mép, tóc tai đều dựng ngược hết cả lên, đi tới bên cạnh Tịch Nhan, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tịch Nhan lúc này mới mở mắt, mông lung nhìn Bảo Nhi một chút, thấy khuôn mặt cô đỏ hồng, mới phát hiện ra mình đang nắm tay cô dưới ngăn bàn.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, mở ra đề bài, hỏi Bảo Nhi: "Làm cái đề nào?"

Thầy giáo số học đứng một bên nghe Tịch Nhan nói thế liền loạng choạng đứng cũng không vững. Ngay cả phải làm đề nào mà hắn cũng không biết nữa. . . . . .

Bảo Nhi cũng im lặng, lật quyển sách tới trang 48, chỉ chỉ đề mục.

Tịch Nhan nhìn Bảo Nhi lộ ra nụ cười tươi tắn, dáng vẻ anh tuấn đứng lên đi tới trước tấm bảng đen, bắt đầu làm bài.

Bảo Nhi bị nụ cười kia làm cho ngớ ngẩn, khuôn mặt cứng đờ của tên này không hiểu vì sao dạo này có rất nhiều biểu hiện phong phú nha, rất khó hiểu.

Chữ viết của Tịch Nhan uốn lượn vô cùng đẹp mắt, cầm phấn viết mà cũng rất có phong cách giống như người ta đang viết thư pháp vậy, mặc kệ là con số hay các ký hiệu đều giống như là được in từ sách mẫu ra vậy đối lập hoàn toàn với chữ viết của thầy giáo trên bảng đen.

Thật là chữ cũng như người, chữ viết của thầy giáo số học giống như gà bới mà dáng người của thầy thì cũng không thể khen được. Cả lớp đầu tiên là bị những dòng chữ của hắn làm cho kinh hãi, sau dó nhìn hắn vô cùng lưu loát soàn soạt soàn soạt vung tay lên một chút là cả bài đã được giải xong hoàn chỉnh, hơn nữa trong khi cả lớp chưa kịp hoàn hồn thì hắn nhanh tay viết ra thêm năm cách giải khác nữa.

Viết xong, Tịch Nhan để phấn xuống phủi tay một cái điềm nhiên trở về chỗ ngồi.

Thầy giáo số học đứng im tại chõ sắc mặt tái nhợt lại có chút ửng hồng, trong sắc ửng hồng lại lộ ra sự xám đen, cuối cùng tiếng chuông tan học đã giải cứu cho thầy khỏi tình huống khó xử này.

Thầy nhìn vào đề bài trên tấm bảng đen kia, nhiều lắm thì mình cũng chỉ có thể đưa ra ba cách giải mà thôi, vội vàng dùng tay áo lau đi những giọt mồ hôi đang đọng đầy trên trán, không ngừng cảm thán. . . . . .

Giờ nghỉ giải lao sau tiết thứ hai cũng tương đối dài, bình thường mọi người cũng hay ra sân hoạt động một chút, nhưng Tịch Nhan vẫn đang ngồi ở trong lớp, không động đậy, cho nên xung quanh cũng có rất nhiều nữ sinh ngồi yên theo, còn thỉnh thoảng lại có nữ sinh lớp khác chạy tới, có cả những nữ sinh ở dãy nhà khác cũng lấy lý do đi nhà vệ sinh để chạy qua.

Bình An đến tìm Bảo Nhi, liền thấy Tịch Nhan, khuôn mặt tràn đầy ngạc nghiên cùng khó hiểu.

"Hắn là học sinh mới ở lớp tôi." Bảo Nhi bất đắc dĩ giải thích, đứng lên chuẩn bị ra ngoài đi dạo cùng Bình An, quay đầu lại thấy mặt Tịch Nhan mờ mịt, có vẻ hắn đối với những người vây xem xung quanh này rất không thoải mái, Bảo Nhi trừng mắt nhìn, nói :"Cùng đi chứ."

Tịch Nhan đứng ln, và vậy thnh bộ ba hơi quái dị.

Bnh An đi phía trước, Bảo Nhi che một cái đen, Tịch Nhan cũng che một cái đen.

Đây l cái đội hnh gì. . . . . .

Từ sự kiện ny, trường Nam Trung v sau rất lu hình dùng màu đen. Siu thị ngay cạnh trường bỗng chc bán hết bay những ci đen chuyn dành cho cc công cụ trong vòng một ngy.

Bình An cảm thy rất khng được tự nhin, bình thờng ở cùng một chỗ với Bảo Nhi, mặc dù cũng sẽ c rất nhiu anh mt nhân ti, nhưng cũng khng giống nh hôm nay vậy, nh mắt của Tịch Nhan cứ nh lad tia X quang c nhận cậu khiến cậu lung túng, đã vậy hn lại còn tỏ ra âu nhã khng biết gì cả.

Bnh an bóc vỏ quýt cho Bảo Nhi, Bảo Nhi đem quýt chia lm ba phần, cho Tịch Nhan một phần, giữ lại một phần cho mình, còn một phần đa cho Bình An.

Bảo Nhi cùng Bnh An cứ thản nhiên ni chuyện không ngừng, từ chuyện bi tập tới chuyện cc thầy cô trong trờng, lại vòng vo đồ ăn, cy cái, tựa nh nai mãi cũng khng hết chuyện, Bảo Nhi thỉnh thoảng phát ra tiếng cời thanh thúy.

Ba người ngồi ở dưới bng cây, khng bị ánh nng mặt trời chiếu vào nhưng Tịch Nhan vẫn cầm ô như cũ, mặc dù bây giwof là giữa ban ngày nhưng tâm tình của hắn có vẻ khá tốt, cho dù hắn không biết phải nói chuyện gì với Bảo Nhi nhưng mà chỉ cần được ở bên cạnh cô, nghe thấy tiếng nói của cô hắn đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Bảo Nhi ngửa mặt nhìn trời, có ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt cô, rất đẹp, cô bây giờ có vẻ cũng không thích ánh nắng mặt trời lắm, nhưng mà cũng không đến nỗi nghiêm trọng như Tịch Nhan, có thể lại được nhìn thấy khuôn mặt hoạt bát như ánh mặt trời của cô, Tịch Nhan đã cảm thấy rất hạnh phúc.

"Bình An, cậu nói xem cậu định thi vào trường đại học nào? Có rời khỏi thành phố này không?" Bảo Nhi hỏi.

Bình An lắc đầu một cái, cậu vốn là muốn ra nước ngoài du học, lĩn vực thực vật học mà cậu đang theo đuổi nếu ra nước ngoài nghiên cứu sẽ có nhiều cơ hội tiến xa hơn, nhưng hôm nay nhìn Bảo NHi ngồi bên cạnh suy nghĩ của cậu có chút mơ hồ.

"A, tớ còn chưa nghĩ tới, còn cậu thì sao?" Bình An hỏi.

"Tôi cũng chưa nghĩ được là mình muốn thi vào đâu, trước kia tôi vẫn muốn mình sẽ học đại học ngay tại thành hố này, như thế sẽ không phải xa nhà, nhưng là bây giờ, tôi cũng không có mục tiêu nào." Bảo Nhi nhớ ra cái gì đó, biểu tình có chút mất mát.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Tịch Nhan, chợt phát hiện so với bình thường hắn có vẻ yếu hơn rất nhiều, mặt càng ngày càng tái nhợt đi cái trán thì không ngừng đổ mồ hôi.

Bảo Nhi lúc này mới sơ ý nhớ tới, cô giáo có nói Tịch Nhan trong người có bệnh di truyền nên không thể nào đi học được, thảo nào trước kia cô cũng luôn cảm thấy kỳ quái, cái tên này cả ngày chỉ thấy hắn ngây ngây ngô ngô ở trong nhà không thấy hắn bước chân ra cửa, hoá ra là như vậy .

Cô đứng lên vỗ vỗ mấy cây cỏ bám trên người, nói với Bình An: “Tịch Nhan dường như không thể ở ngoài quá lâu, tôi vào lớp trước với hắn, chút nữa lại tới tìm cậu."

Bình An thuận theo gật đầu.

Chỉ cần là Bảo Nhi nói, cậu chưa bao giờ có cự tuyệt qua.

Kế tiếp, Tịch Nhan vẫn như cũ có vẻ rất miễn cưỡng, hắn không hề đi ra ngoài, chỉ nằm ở vị trí của mình, trừ phi Bảo Nhi đi ra ngoài, thì hắn mới đi theo.

Lúc kết thúc tiết học thứ ba, Bảo Nhi tan lớp, chuẩn bị đứng dậy, Tịch Nhan cũng đứng lên, chung quanh một đám con gái vốn là làm bộ nói chuyện phiếm đi bộ các loại. . . . . . Thấy Tịch Nhan đứng lên, họ cũng đều chuyển hướng chú ý tới đây.

Bảo Nhi một hồi lúng túng nói: "Em đi. . . đi nhà vệ sinh."

Tịch đêm gật đầu một cái, như cũ không có chút ý tứ muốn ngồi xuống, mặt thuần khiết nhìn Bảo Nhi.

"Anh cũng muốn đi sao?" Bảo Nhi bị nhìn rất không thoải mái, hỏi.

Tịch Nhan suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái.

Vì vậy hai người cùng đi tới nhà vệ sinh.

Bảo Nhi thật là lớn 囧, cô cảm thấy mình giống như là dắt Khuê Mật cùng tiến tới nhà vệ sinh, trong trường học những cô gái nào bình thường quan hệ khá tốt với nhau thì vào giờ nghỉ cũng thường cùng nhau đi vệ sinh.

Bảo Nhi lúc vào trường danh tiếng cũng không quá tốt, ít có người dám đến gần, càng v sau đã quen như vậy rồi, dù l hình tợng cô tt hơn một chút rồi, cũng rất kh có bạn bè thn thiết, chỉ là quan hệ vi Bình An khng tệ, nhueng l cũng chưa bao giờ c kinh nghiệm lúc hết tiết lại hẹn nhau cùng đi nhà vệ sinh.

M giờ khác ny cô Tịch Nhan một thn tấy trang đen đi ở bn cạnh Bảo Nhi, cô bị p lực nặng như núi, lần ny hai người lại còn cùng đi nh vệ sinh, qua đng sợ đi.

Đi thậ nhanh đến nhà vệ sinh, Bảo Nhi cả khun mặt cũng đã đỏ bừng chạy vội vào trước, khi ở trong nh vệ sinh rồi mà nhiệt độ khun mặt cũng không h hạ xuống chút no, cảm giác rt lúng túng.

Mi Tịch Nhan đi đến nh vệ sinh nam cho cô, nhn vào bn trong, nhưng mấy, hn rất khng quen ở tại nơi công cộng nh thế náy giải quyết cc vấn đ cô nhn, liền xoay ngời muốn đi ra ngoi. . . . . . Lại bị mấy tn học sinh nam cô biệt vc người kh to cao cản lại.

Mỗi trường học đu có những vn đề đau đầu ring, Tịch Nhan mới đến c một buổi sáng thế m bọn họ đã nghe nữ sinh trong lớp mnh co noo c náy đu xuôn tm nhộn nhạo nhọ nhau, cả buổi sng cũng không c ý định học hình g cả chỉ tụ tập ở mọi nơi bàn luận ầm ĩ, nào là tên học sinh mới kia đẹp trai như thế nào, dáng dấp hắn có bao nhiêu phong độ, nào là hắn nhất định là con nhà quý tộc. . . . . .

Tất cả mọi người đều mặc đồng phục của trường, chỉ có mình tên này là mặc nguyên cả bộ tây trang đen, không cần phải hỏi chắc chắn hắn là tên học sinh mới chuyển trường rồi.

Tịch Nhan liếc bọn họ một cái: "Các người cản đường của tôi."

Một tên con trai ngửa mặt cười ha ha: "Sắc mặt tái nhợt như thế này, thật đúng là một mỹ nhân ốm yếu nha, không bằng cởi quần xuống chúng tao giúp mày kiểm tra một chút."

Tịch Nhan nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nửa phút rồi, hắn không muốn lúc Bảo Nhi đi ra không nhìn thấy hắn, hắn nhíu mày một cái, chán ghét mùi ở nơi này, ngẩng đầu nhìn ba tên trước mặt, khẽ mỉm cười, sắc mặt hắn tựa như càng ngày càng có nhiều biểu hiện phong phú thật rồi.

"Tôi không có thời gian, không thể bồi các cậu được." Tịch Nhan một tay xách lên một người, đem đầu hắn nhét vào trong bồn cầu, một ten nhìn thấy thế muốn chạy, Tịch Nhan liền đưa chân đạp, hắn đạp cũng qua chuẩn xác rồi.

Sau đó thong thả ung dung đi rửa tay, lấy khăn ra lau sạch tay rồi ưu nhã xoay người bước đi, để lại sự hoảng sợ vạn phần cho đám nam sinh còn lại trong nhà vệ sinh, còn có ba tên kia vẫn đang chon đầu trong bồn cầu kêu cứu.

Thấy Tịch Nhan đã ra ngoài, Bảo Nhi cũng bớt chút ngại ngùng, thay vào đó có chút ngu ngu nghiêng ngó hỏi : “Phòng vệ sinh nam có vẻ như rất náo nhiệt, lại còn có người đang kêu gào gì trong đó vậy, hình như đang gọi anh àh."

Tịch Nhan đưa tay vỗ vỗ đầu Bảo Nhi nói: "Không thể nào."

Hai người suốt dọc đường cũng không nói gì thêm, quay trở lại lớp học.

Đứng từ xa Đào Thi Thi nhìn thấy dáng vẻ cưng chiều Đào Bảo Nhi của Tịch Nhan, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Đến giờ tan học mọi người ùa vào nhà ăn ăn cơm, khẩu vị của Tịch Nhan cũng khá kén chọn, một bàn tràn ngập thức ăn nhưng hắn không hề đụng đũa, Bảo Nhi ăn một hồi mới nhớ tới người này dường như không thích ăn tỏi, mặc dù chưa bao giờ nói, nhưng là mỗi lần cô cho thêm ít tỏi vào bột mì thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đụng đến.

Cô đi lấy thêm một đôi đũa sạch, giúp hắn gắp toàn bộ tỏi trong các món ăn ra, sau đó mới đẩy tới trước mặt hắn nhưng Tịch Nhan như cũ vẫn không đụng tới.

Bảo Nhi suy nghĩ một chút, đem chiếc đũa cùng cái thìa lần nữa tráng qua nước nóng, đưa cho Tịch Nhan, Tịch Nhan lúc này mới nhận lấy, bắt đầu ăn tốc độ chậm rì rì, tướng ăn cực kỳ ưu nhã.

"Ngày mai chúng ta sẽ mang đồ ăn từ nhà đi là tốt rồi, hoặc là mang luôn cả cơm đi." Bảo Nhi nhìn Tịch Nhan nói.

Tịch Nhan gật đầu một cái.

Buổi trưa Bình An cũng không đến, ngược lại Đào Thi Thi hiên ngang đi tới đây, thái độ hết sức thân mật khác với ngày thường kéo kéo tay Đào Bảo Nhi nói: "Chị àh, tối mai cha có dặn cả nhà mình cùng nhau ăn cơm chị còn nhớ chứ ạh? Anh này là bạn trai của chị sao? Hay là cùng đến luôn đi nhé."