Khi Tô Dao tỉnh dậy lần thứ hai đã là mười một giờ
đêm.
Cô ngủ một giấc say sưa. Ngoài trời lúc này vẫn là một
màu đen, nhưng rất may là tuyết đã ngừng rơi, gió đã ngừng thổi, bầu trời lúc
này là một màu xanh s
Tô Dao khẽ cử động cái lưng đã ê ẩm vì ngồi lâu, cô
dần dần ngồi thẳng dậy, cảm giác như có gì đó từ trên người rơi xuống, cô nhanh
tay giữ lại, thì ra là chiếc áo khoác, cô ngẩn người ra, không biết Hứa Đông
Dương đã ra ghế sau từ lúc nào. Anh ngồi tựa vào đầu bên kia trong khoang xe
nhưng đã cởi áo khoác ngoài ra đắp cho cả hai người.
Cô ngồi co ro trên ghế, chân anh chiếm cả một khoang
của ghế sau, đầu anh dựa vào ghế ngủ rất say, gương mặt trầm tư.
Tô Dao chợt sững lại, cô không dám cử động mạnh, sợ
anh thức giấc.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng nhìn qua cửa sổ
vẫn là một màu trắng xóa. Lớp tuyết phủ trên xe phía trước có khi đến gần nửa mét.
Tất cả các xe đều bị kẹt dưới tuyết. Nhìn thấy cảnh tượng này lòng Tô Dao càng
trở nên u ám hơn. Chắc chắn lúc này đường cao tốc sẽ bị phong tỏa, đường lui
của họ cũng bị chặn lại.
Tô Dao ngồi thừ người ra một lúc, ánh mắt bất giác
dừng lại trên người Hứa Đông Dương đang nằm bên cạnh.
Mắt đã quen dần với bóng tối trong xe, Tô Dao quan sát
kỹ người đàn ông trước mặt. Kể từ lúc hai người tình cờ gặp lại cho đến nay,
đây là lần đầu tiên cô chăm chú ngắm nhìn anh.
Anh là một người đàn ông gia trưởng, có lẽ thời gian
đã cho anh nhiều kinh nghiệm hơn, sau khi gặp lại, cô cảm thấy anh sống nội tâm
hơn, thỉnh thoảng cô bắt gặp trong ánh nhìn của anh sự lạnh lùng. Bề ngoài anh
không thay đổi nhiều, chỉ là trưởng thành hơn, đàn ông hơn.
Tô Dao nhìn dán vào anh.
Dù không muốn thừa nhận nhưng bản thân cô tự nhận ra
cảm giác quen thuộc đối với anh.
Cảm giác quen thuộc đáng sợ.
Cô quen thuộc mùi cơ thể anh, hơi ấm từ vòng tay anh,
cảm giác va chạm da thịt, tất cả những ham muốn chiếm hữu cô của anh.
Anh là người đàn ông đầu tiên trong đời cô, cũng là
người đàn ông duy nhất. Tất cả cô đều khắc cốt ghi tâm. Ở một khoảng cách gần
như vậy, khoảng không gian giữa cô và anh giống như từ trường, có một lực hút
lớn dường như không thể cưỡng lại được cứ trói chặt lấy cô.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến cô muốn
xin nghỉ việc.
Ngay từ đầu cô biết, mình không thể phản kháng lại
anh, điều duy nhất cô có thể làm là chạy trốn. Cô đã chạy trốn sáu năm trời,
sáu năm sau, cô lại bước lên vết xe cũ.
Yên ắng, sự yên ắng khiến cho màng nhĩ đau ê ẩm. Lúc
này Tô Dao cảm thấy chân tê như bị kim châm, cô cắn nhẹ môi, từ từ thay đổi tư
thế, không ngờ cử động nhẹ như vậy cũng đánh thức anh.
Trong bóng tối anh khẽ cựa mình, mở mắt nhìn về phía
cô. Tô Dao phút chốc nín thở bối rối, rồi cười một cách ngượng ngập: “Anh tỉnh
rồi à?”
Hứa Đông Dương không trả lời, im lặng hồi lâu, nghiêng
người về phía trước, dường như muốn rướn sang phía cô. Tô Dao bất giác lùi về
phía sau, cử chỉ đó bị Hứa Đông Dương nhìn thấy, anh dừng lại, cất giọng hỏi:
“Mấy giờ
“Mười, hơn mười giờ rồi.”
Tô Dao bất giác nói lắp. Hứa Đông Dương “ừ” một tiếng,
rồi lại dựa người trở lại, ngồi im trong bóng tối nhìn cô.
Hành động này của anh càng khiến cô không được tự
nhiên. Tô Dao mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Đông Dương đang nhìn chằm
chằm mình. Cảm giác khó chịu như mình là một vật gì đó bị nhìn xuyên suốt.
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao hồi lâu, mệt mỏi khép mắt
lại. Áp lực từ phía anh giờ không còn, Tô Dao xoay đầu nhìn sang phía Hứa Đông
Dương, anh đang chau mày lại, dù ban đêm nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt của anh
trở nên trắng bệch.
“Anh làm sao vậy?”
Tô Dao vội vàng ngồi nhích lại. Hứa Đông Dương mở mắt
nhìn cô rồi lại nhắm mắt lại, anh chỉ nói “đau bụng.”
Tính ra ngày hôm nay từ buổi sáng cho tới tận bây giờ
đến một ngụm nước hai người cũng chưa được uống.
Tô Dao nghĩ hồi lâu, cúi xuống mở túi xách của mình,
lấy ra một túi sôcôla. Đây là đồ ăn vặt của Tô Thư nên cô có thói quen lúc nào
cũng để một vài túi sôcôla trong túi xách, phòng khi con muốn ăn.
Tô Dao lấy ra một thanh, đưa cho Hứa Đông Dương. Anh
cúi nhìn xuống tay cô, không từ chối.
Mùi béo ngậy của sôcôla theo lớp vỏ giấy được xé ra
tràn ngập trong khoang xe. Tô Dao nhìn ra phía trước: “Anh nóiị kẹt xe ở đây
cho tới khi nào?”
“Sẽ không lâu đâu.”
Hứa Đông Dương ăn sôcôla, giọng anh đã trở nên ấm hơn
một chút: “Chúng ta bây giờ cách sở nghiên cứu không xa lắm, đợi sáng mai đi bộ
qua đó vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên đằng trước có
ánh đèn pin nhấp nhoáng phá tan màn đêm, thu hút sự chú ý của Tô Dao và Hứa
Đông Dương. Một nhóm người đàn ông mặc áo len dày tiến lại gần phía họ. Họ dừng
lại xem xét từng xe, tới gần xe của Hứa Đông Dương, có người hô to: “Tìm thấy
rồi, ở đây!”
Có đến bảy, tám người tiến lại. Tô Dao và Hứa Đông
Dương nhìn nhau, họ đã bắt đầu đập vào kính cửa xe. Hứa Đông Dương hạ cửa xe
xuống, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào trong xe, khiến Tô Dao lạnh, co người
lại. Lúc này họ mới kéo chiếc khẩu trang che kín mặt xuống, mừng rỡ kêu lên:
“Phó tổng Hứa, tôi là Tiêu Dương đây! Chúng tôi tới đây đón mọi người.”
Hứa Đông Dương đáp một tiếng, nhìn ra phía trước, lúc
này ngoài bảy, tám người đang bao quanh xe họ còn có không ít cảnh sát mặc
trang phục bảo hộ. Hứa Đông Dương hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Dự báo thời tiết cho biết sẽ có trận bão tuyết nữa.”
Khi Tiêu Dương nói, hơi thở phả ra bốc thành khói: “Phía trước là cảnh sát tới
xử lý sự cố, đang nghĩ cách đưa những người bị kẹt di dời vào thôn làng ở trước
mặt. Chúng tôi theo cảnh sát tới đây.”
Hứa Đông Dương gật đầu, quay lại nhìn Tô Dao, giọng
trầm trầm: “Chúng ta đi theo họ.”
Hai người bèn xuống xeuyết bên ngoài phủ dày đặc, đi
lại hết sức khó khăn. Tô Dao đang gắng sức bước đi thì cánh tay có người đỡ,
xoay đầu nhìn lại thấy Hứa Đông Dương không nhìn sang phía cô, chỉ đỡ cô, dẫn
đi lên phía trước.
Lạnh. Tô Dao gắng co người lại, cái lạnh từ bốn phía
ập tới quấn chặt lấy người cô. Mỗi một hơi thở đều tạo thành khói. Tô Dao đi
rất vất vả, mỗi lần nhấc chân lên, không chạm vào tuyết, cô đều cảm thấy chân
như ấm lên rất nhiều.
Người đi bộ trên đường mỗi lúc một đông, mọi người đều
để xe lại, dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, họ đều đi về phía trước. Tô Dao và
mọi người đi ngang qua hiện trường tai nạn, nhưng tất cả đều bị phủ kín bởi tuyết,
có rất nhiều cảnh sát, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, phóng viên và nhân viên y
tế ở đó. Đoàn người không dừng lại lâu, tiếp tục đi lên phía trước theo sự
hướng dẫn của cảnh sát.
Hứa Đông Dương nói không sai, sở nghiên cứu cách chỗ
họ không xa lắm. Tính theo lộ trình thì chỉ khoảng nữa tiếng đồng hồ, đi bộ mất
khoảng hai tiếng. Đến khoảng giữa đêm, cuối cùng họ cũng đến nơi.
Sở nghiên cứu nằm riêng biệt trong một mảnh đất được
xây bao lại, có đường xe riêng dẫn tới chỗ cổng sắt lớn ở lối vào. Bảo vệ đứng
gác nhìn thấy họ tới từ xa vội mở cổng. Phút chốc, bảy, tám con chó trong sân
nhảy chồm lên, sủa inh ỏi, kéo theo tiếng xích sắt kêu leng keng không ngớt.
Số người ở lại sở nghiên cứu không ít, vì vậy ở đây có
xây riêng một khu nhà ký túc. Hứa Đông Dương cũng có phòng riêng. Đoàn người
tới đón Hứa Đông Dương và Tô Dao đưa họ tới trước cửa phòng Hứa Đông Dương rồi
tất cả nhanh chóng quay lại phòng của mình để tìm cách sưởi ấm bản thân.
Hứa Đông Dương vào phòng, cởi áo khoác ngoài. Anh và
Tô Dao lúc này đều bị ướt quần và giày. Hứa Đông Dương xoay người khép cửa lại,
tìm hai bộ đồ ngủ và hai đôi dép đi trong nhà, đưa cho Tô Dao: “Thay
Anh nói rồi không ngần ngại cởi bỏ quần áo trước mặt
Tô Dao rồi khoác lên mình chiếc áo ngủ.
Tô Dao đi dép vào và cởi áo khoác ngoài ra, xoay đầu
nhìn Hứa Đông Dương, thấy anh đang nhìn cô. Nhìn cô vẫn mặc chiếc áo ướt sũng
vì tuyết, sắc mặt anh khẽ trầm xuống: “Em không muốn cởi có phải không?”
“Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Tô Dao nhìn quanh phòng, đập vào mắt chỉ là một chiếc
giường đơn, một chiếc ghế sofa, một bộ bàn ghế, một chiếc tủ, một chiếc tivi,
ngoài ra không còn gì hết.
“Ở đây không có nhà vệ sinh riêng, đi đến cuối hành
lang của tầng này có nhà vệ sinh.” Hứa Đông Dương dừng lại chốc lát: “Ở đây
không có ký túc xá nữ, chỉ có nhà vệ sinh nam. Còn nhà vệ sinh nữ thì phải ở
khu nhà văn phòng phía trước mặt mới có.”
Anh nói dứt lời nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên anh mở
cửa: “Tôi ra ngoài, cô tranh thủ thay đồ đi.”
Ngoài hành lang rất lạnh, đứng ngoài đó với mỗi chiếc
áo ngủ, Hứa Đông Dương cảm giác cơ thể mình phút chốc như bị đóng băng lại.
Như thế cũng tốt.
Anh cúi đầu nhìn xuống bóng mình dưới chân. Cái rét
cóng như thế này khiến anh có thể bình tĩnh lại phần nào, sẽ giữ cho anh không
làm việc gì
Cánh cửa sau lưng chợt mở ra, tiếng Tô Dao vang lên từ
sau lưng: “Tôi xong rồi.”
Hứa Đông Dương vẫn chưa quay lại phòng, anh đi sang
căn phòng bên cạnh, lúc sau quay lại, trên tay cầm một bình rượu. Anh đóng cánh
cửa lại, kéo ghế ngồi xuống trước ghế sofa, ra hiệu cho Tô Dao ngồi lên ghế
sofa. Cô vẫn chưa hiểu dụng ý của anh thì anh đã nắm lấy chân cô, kéo chiếc áo
ngủ lên tới đùi.
Tô Dao giãy giụa nhưng bị anh giữ chặt lại. Anh không
ngẩng đầu nhìn cô, chỉ mở nắp bình rượu, đổ một ít vào lòng bàn tay, chỉ bằng
mấy thìa con rồi nhẹ nhàng xoa lên chân cô.
Cô lúc nào cũng vậy, dáng người yếu đuối nhỏ bé. Anh
đã từng cho rằng trái tim cô và con người cô giống nhau, vì vậy mà anh đã dành
tất cả những gì mà anh có để bảo vệ cô, yêu cô, nhưng không ngờ đó chỉ là vẻ bề
ngoài của cô, con người bên trong cô lại là sự vô tình đến tàn khốc.
Suy nghĩ này nhói lên trong lòng anh. Bất giác tay anh
càng lúc càng siết chặt. Tô Dao cuối cùng không chịu nổi đau, khẽ co người về
phía sau. Như có một phản xạ có điều kiện, Hứa Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô,
thần sắc lạnh băng: “Cô cũng biết đau à?”
Nói dứt lời, Hứa Đông Dương buông Tô Dao ra, đứng dậy,
cầm theo chai rượu bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại “rầm” một tiếng như
chạm vào lòng Tô Dao, sắc mặt cô trắng bệch, nhưng cô không biết mình phải nói
gì khi đối diện với Hứa Đông Dương.
Đêm về khuya, cũng có thể là do ban ngày ngủ ở trên xe
quá nhiều nên bây giờ cô không thấy buồn ngủ. Tô Dao cuộn người trên chiếc ghế
sofa, vừa ngồi xem tivi một cách nhàm chán vừa nghe ngóng động tĩnh của Hứa
Đông Dương. Tín hiệu ở đây không tốt, màn hình nhảy hình liên tục, lại kèm theo
cả tiếng rè rèhuyển hết kênh này sang kênh khác, cho tới khi chuyển tới kênh
của đài truyền hình thành phố Nam Thành, lúc này đài đang phát tin đặc biệt,
trên màn hình là vụ tai nạn xe trên đường quốc lộ hôm nay.
Tô Dao nín thở xem tin tức rồi đột nhiên hốt hoảng,
cuống cuồng tìm điện thoại. Cố Nguyên biết là hôm nay cô sẽ tới đây, nếu buổi
tối mà xem được tin này thì chắc là anh sẽ lo phát điên lên.
Thật khổ sở mới tìm được điện thoại, không biết là
điện thoại tự tắt từ lúc nào. Tô Dao bật điện thoại lên, vừa mở máy, một loạt
tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ được gửi tới. Vẫn chưa kịp mở ra xem thì màn hình lại
nhấp nháy rồi tắt ngấm, điện thoại hết pin.
Tô Dao đứng dậy, lo lắng mở cửa, bắt gặp Hứa Đông
Dương đang bê hai bát mì bốc khói nghi ngút đứng ở cửa. Anh gật đầu với cô
chẳng có chút biểu cảm gì rồi lách người đi vào trong phòng, đặt bát mì lên
bàn: “Bây giờ chỉ có thế này thôi, cô ăn một chút đi.”
“Ở đây không có điện thoại bàn ư?”
Tô Dao không dám mượn điện thoại của Hứa Đông Dương
nên hỏi một cách khéo léo. Hứa Đông Dương ngồi xuống nhìn tin tức đang phát
trên tivi, chợt hiểu ra dụng ý của cô, trả lời: “Không có.”
Tô Dao khẽ cắn môi, nghĩ tới Cố Nguyên đang rất lo
lắng, cuối cùng đành lấy hết can đảm: “Tôi…có thể mượn điện thoại của anh để
gọi một cuộc không?”
“Hết pin rồi.” từ chối một cách dứt khoát, mắt không
chớp. Tô Dao phút chốc có thể cảm nhận được rằng anh đang nhắm vào cô, không
khỏi lo lắng: “Có cách gì có thể liên lạc được với bên ngoài không?”
“Có thể mượn điện thoại của các đồng nghiệp khác,
nhưng lúc này họ đều ngủ rồi, chắc cô không phải là một người phụ nữ suốt đêm
chạy khắp ký túc xá nam để gõ cửa mượn điện thoại chứ?”
Hứa Đông Dương cười nhưng chẳng có vẻ gì là đang cười
cả, anh nhìn thẳng vào mặt Tô Dao. Tô Dao cuối cùng cũng không nhịn được: “Hứa
Đông Dương, hôm nay xảy ra sự việc lớn như vậy, nếu tôi không thông báo cho gia
đình mình một tiếng thì họ sẽ lo lắng vô cùng, anh có hiểu không?”
Hứa Đông Dương đột nhiên đứng dậy bước lên trước một
bước, Tô Dao nói nửa chừng thì bị anh ép phải ngồi xuống ghế sofa. Anh cúi
xuống nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng: “Người nhà? Anh ta chẳng qua chỉ
là chồng trước của cô thôi, bây giờ chỉ là người xa lạ, không có quan hệ gì với
cô cả.”
Lời nói của Hứa Đông Dương khiến mặt cô nhanh chóng
sầm lại. Cô im lặng nhìn anh, lạnh lùng nói: “Phó Hứa tổng, tôi nghĩ anh đã
nhầm rồi. Anh ấy chí ít cũng là cha của con tôi, còn anh-người nói với tôi
những lời này mới là một người xa lạ không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.”
Câu nói của Tô Dao đã khiến cho không khí căng thẳng
giữa hai người lên đến đỉnh điểm.
Hứa Đông Dương không cử động, anh vẫn chắn người mình
trước mặt Tô Dao, còn Tô Dao thì ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Dù không nói gì nhưng Tô Dao cảm nhận được cơn giận
đang ngùn ngụt từ Hứa Đông Dương. Anh khẽ nhắm mắt lại, giọng nhẹ xuống: “Tôi
và cô chỉ là những người xa lạ không có quan hệ g?”
Người con gái này tại sao cứ luôn dễ dàng khiến anh
nổi giận?
Nhìn vào gương mặt Tô Dao, Hứa Đông Dương hận là không
thể dìm chết cô.
Anh và cô là những người xa lạ không có quan hệ gì?
“Tô Dao!”. Hứa Đông Dương dừng lại phút chốc: “Em có
biết là mình đang nói gì hay không?”
Hai người cách nhau quá gần, cô dường như còn nghe
được cả hơi thở của Hứa Đông Dương. Áp lực từ người anh bao trùm cô, cơn tức
giận trong Tô Dao giờ đã biến mất, cô ý thức được tình trạng giữa anh và cô.
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng.
Cô không muốn cùng anh chạm vào giới hạn nguy hiểm
giữa anh và cô, nhưng cũng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Tại sao anh lại dễ dàng lay động tình cảm của cô như
vậy? Trước mặt người đàn ông này, vui thì tốt mà giận thì thôi, mọi thứ đều như
bị phóng đại lên, rất khó có thể dùng lý trí để kiểm soát. Những lời nói hoàn
toàn không có suy nghĩ, dường như chỉ là buột miệng thốt ra.
Còn anh thì sao? Trước mặt cô, anh cũng không phải dễ
dàng nổi giận như vậy hay sao?
“Tôiãi nhau với anh.”
Tô Dao mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, xoay người sang
một bên: “Hứa Đông Dương, phó tổng Hứa, dù trước đây tôi và anh đã có những gì
với nhau thì bây giờ nó chỉ là chuyện trong quá khứ. Tôi và anh tới đây là vì
công việc, tôi không muốn xảy ra xung đột hoặc liên quan gì tới tình cảm riêng
tư. Cũng giống như anh nói, khi làm việc tôi phải chuyên nghiệp hơn, tôi cũng
mong anh làm việc chí công vô tư. Về công, tôi là thư ký của anh, là cấp dưới
của anh; về tư, chúng ta là hai người đã chia tay, đến bây giờ cũng không phải
là bạn của nhau, tôi cũng không hi vọng coi anh là bạn.”
Những lời nói lạnh lùng của Tô Dao khiến trái tim Hứa
Đông Dương vừa cảm thấy chua xót vừa phẫn uất. Anh biết rằng nếu anh tiếp tục ở
đây với người phụ nữ này thì chắc chắn sẽ làm tổn thương cô. Hứa Đông Dương
không nói gì, rút điện thoại của mình, quăng mạnh xuống trước mặt Tô Dao, mở
cửa bước đi.
Tô Dao lấy lại bình tĩnh, lắp sim điện thoại của mình
rồi gọi điện cho Cố Nguyên.
Cố Nguyên ngồi nhà xem tin tức liên quan tới vụ tai
nạn xe, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh liên tục điện thoại cho Tô Dao nhưng cô lại tắt
điện thoại.
Cứ mười lăm phút anh lại gọi một lần, nhưng không sao
liên lạc được, đến khi đầu anh sắp nổ tung lên thì cô điện thoại cho anh.
“Dao Dao, em không sao chứ?”
Cố Nguyên nắm chặt lấy điện thoại, cảm giác như tim
mình không còn đập nữa, cho đến khi nghe thấy giọng cô anh mới dần
“Em không sao.”
Tô Dao dừng lại hồi lâu: “Gần tới sở nghiên cứu có
đồng nghiệp tới đón, bọn em tới nói rồi, anh yên tâm. Nhưng đêm nay em không
thể về nhà được.”
“Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.”
Cố Nguyên chầm chậm ngồi xuống ghế sofa, lúc này anh
mới cảm thấy thần kinh căng thẳng được giãn ra, vô cùng mệt mỏi.
“Tuyết rơi nhiều như vậy, tin tức có nói đường cao tốc
bị phong tỏa rồi, nếu ngày mai em không về được, Tô Thư nhờ anh chăm sóc.”
Tô Dao nói giọng run run, Cố Nguyên “ừ” một tiếng: “Tô
Thư em không phải lo lắng gì. Lát nữa em sạc điện anh sẽ điện thoại cho em. Đợi
tới khi thông đường cao tốc anh sẽ tới đón em.”
“Không cần đâu.”
Tô Dao ý thức được rằng mình nói lời từ chối quá
nhanh, vội hạ giọng: “Em đi bằng xe công ty mà, em về cùng mọi người là được
rồi. Anh không phải đi đón em đâu, thay em chăm sóc Tô Thư là được rồi.”
Cố Nguyên không tranh cãi với Tô Dao. Nhìn hoàn cảnh
trước mắt thì dù anh có muốn đi đón cô nhưng Tô Thư còn nhỏ, cũng không thể để
con ở nhà một mình được, đành phải đợi thôi, để xem tình hình ra sao
Hứa Đông Dương đêm đó không quay trở lại, cũng không
biết là anh đi đâu nghỉ ngơi. Ngày hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng quét dọn
tuyết, tiếng xẻng sắt chạm đất lôi cô ra khỏi giấc ngủ, Tô Dao ngồi dậy.
Đêm hôm qua, sau khi gọi điện thoại cho Cố Nguyên, cô
xem tivi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, không hiểu sao khi tỉnh dậy lại
thấy mình nằm ở trên giường? Áo khoác len bên ngoài cũng có người thay ra giúp,
người đó còn cẩn thận đắp chăn cho cô nữa.
Tô Dao ngẩng đầu, chiếc điện thoại của Hứa Đông Dương
đặt bên giường đã biến mất, chiếc sim điện thoại của cô đã được trả về, điện
thoại của cô cũng được sạc pin đầy, đặt yên ở đó.
Tô Dao nắm chặt mép chăn, cắn chặt môi.
Đẩy cửa bước ra ngoài thì trời đã sáng. Bầu trời xám
xịt u ám ngày hôm qua đã biến mất, bây giờ bầu trời trong xanh không một gợn
mây.
Trong sân có một tốp nam giới được tập hợp tới để dọn
tuyết. Một sân tuyết phải cao bằng nửa người. Mọi người cười cười nói nói dùng
xẻng xúc toàn bộ số tuyết lên xe kéo, sau đó đẩy ra bên ngoài. Không biết là
mọi người đã dọn được bao lâu nhưng họ đã dọn sạch con đường phủ đầy tuyết của
sở nghiên cứu.
Những người đàn ông này không phải đều đang làm việc,
có một số thanh niên trẻ vứt cả xẻng đi để nghịch tuyết. Xem ra khi trời sáng,
tâm trạng con người cũng vui lên.
Tô Dao mặc quần áo ấm rồi xuống lầu. Mặc dù có nắng nhưng
không khí bên ngoài vẫn rất lạnh khiến cô co ro. Cô muốn tới nhà ăn ở gần ký
túc xá xem có gì>
Không ngờ khi vừa tới góc tầng một đã nhìn thấy Hứa
Đông Dương. Tô Dao bất giác quay người lẩn tránh, nhưng anh đã xoay đầu nhìn
thấy cô: “Tô Dao!”
Tô Dao không thể không dừng bước, quay người nhìn anh:
“Phó tổng Hứa.”
“Nói vài câu không vấn đề gì chứ?”
Hứa Đông Dương bước lại gần phía cô, chặn lại lời từ
chối của cô trước khi cô mở miệng: “Tuy không phải là việc công, dù cho chúng
ta không phải là người yêu hoặc bạn bè, nhưng với tư cách là bạn học cũ có được
không?”
Tô Dao đưa mắt nhìn lướt qua những đồng nghiệp đang
dọn tuyết ở ngoài sân, không muốn họ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người
nên đi theo Hứa Đông Dương tới nhà ăn.
“Mấy năm nay em sống có hạnh phúc không? Tại sao lại
ly hôn?” – Hứa Đông Dương lên tiếng hỏi, anh không nhìn cô, chỉ nhìn ánh nắng
chói chang bên ngoài.
“…Rất hạnh phúc.”
Tô Dao khẽ hít một hơi, đè nén sự dao động ở sâu thẳm
con tim khi nghe những lời nói của anh: “Còn về việc tại sao ly hôn…một câu
không thể giải thích được hết.”
“Anh vẫn còn độc thân.”
Hứa Đông Dương thốt ra câu nói khiến bước chân Tô Dao
chậm lại.
“Thời gian đầu anh chỉ vùi đầu vào học hành và làm
việc, không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm.” –Giọng Hứa Đông Dương rất nhẹ,
dường như kể những chuyện không liên quan gì tới mình - “Sau đó anh mới phát
hiện, những người phụ nữ xuất hiện bên mình khác xa so với những người phụ nữ
anh mong mỏi.”
“Anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, luôn yêu cầu quá
cao.”
Hứa Đông Dương im lặng không trả lời.
“Con gái em mấy tuổi rồi?”
Hứa Đông Dương đột ngột chuyển chủ đề.
Tô Dao trong lòng thắc thỏm, anh đã hỏi câu mà cô rất
sợ, mặt cô trở nên trắng bệch, nói như vô thức: “Gần ba tuổi rồi.”
“Con bé có dáng người rất cao, nhìn không giống một
đứa bé ba tuổi.”
Câu nói vô tình của anh khiến Tô Dao càng bối rối, cô
cười không tự nhiên: “Giống bố nó, bố nó dáng người rất cao.”
“Dao Dao.”
Hứa Đông Dương dừng bước, xoay người lại nhìn Tô Dao:
“Nếu em đã ly hôn với người đàn ông đó rồi, em có dự tính gì cho tương lai
chưa?