Cảm giác sau khi say rượu là đầu đau như búa bổ. Tô
Dao tỉnh dậy muộn hơn rất nhiều so với thường ngày. Nhìn màn hình điện thoại,
cô kêu lên, vội vàng nhảy khỏi giường, lại phát hiện thêm một nỗi kinh hoàng
nữa - cô thấy mình đang nằm trên giường của Cố Nguyên. Đẩy cửa đi ra, dì Dư -
bảo mẫu đang liên tay li chân trong bếp, th
y cô đã dậy vội dừng tay, quay người lại cười với cô:
“Cô Tô dậy rồi à, cậu Cố ăn sáng rồi đưa cháu đến trường rồi, còn dặn tôi nói
với cô là không phải lo gì cả.”
“Dạ, vâng, làm phiền dì quá.”
Tô Dao yên tâm hơn, dì Dư đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng
nóng hổi đặt lên bàn ăn. Đầu đau như búa bổ, Tô Dao không còn cảm giác muốn ăn,
cô bước vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh vã lên mặt, những gì xảy ra trong
ngày hôm qua dần hiện về trong trí nhớ cô.
Cô nhớ là mình đã uống say. Sau đó thì sao? Làm sao cô
có thể về đến nhà? Làm sao cô lại ngủ trên giường của Cố Nguyên? Những điều đó
hoàn toàn trống rỗng trong ký ức cô. Tô Dao rút khăn lau mặt, nhìn đồng hồ,
không kịp nghĩ tiếp gì nữa, chào dì Dư rồi vơ vội túi xách lao xuống lầu.
Không ngờ vừa ra tới cửa thang máy thì gặp Cố Nguyên.
Tô Dao vội dừng lại: “Anh quên không mang theo gì à?”
“Anh quay về đón em.”
Cố Nguyên vừa nói vừa đón lấy túi của Tô Dao: “Em ăn
sáng chưa?”
“Em ăn rồi.” Tô Dao đành nói dối, Cố Nguyên nhìn cô,
không nói gì, bước qua cô, quay trở lại nhà, gói đồ ăn sáng mà dì Dư đã chuẩn
bị rồi đặt vào tay cô: “Vừa đi vừa ăn.”
Tô Dao đón lấy đồ ăn, Cố Nguyên rất tự nhiên nắm chặt
lấy bàn tay cô, kéo cô đi: “Anh đã đưa Tô Thư tới trường rồi. Tối qua em say
mềm, cứ ngỡ là em đói bụng nên lang thang đi xe bus ở
Sắc mặt anh lạnh băng, giọng đanh lại. Tô Dao không
dám nói gì, lật đật bước theo, mặc cho anh kéo lên xe. Trên cả chặng đường tâm
trạng cô rất buồn. Cô có thể cảm nhận được là Cố Nguyên đang giận, môi anh bậm
chặt lại. Khi giận Cố Nguyên thường lạnh lùng, anh sẽ không nói gì, không làm
gì, đã có lúc Tô Dao không thể không kêu lên về sự lạnh lùng của anh. Người đàn
ông này ngay cả đến khi nổi giận cũng vô cùng quả quyết, vẫn là cô cuối cùng
cũng vì sự im lặng của anh mà phải tự nhận sai.
Tắc đường cao điểm vào buổi sáng, Cố Nguyên và Tô Dao
bị tắc ở đầu cầu. Tô Dao nhìn sắc mặt của Cố Nguyên, muốn hỏi anh hôm qua đã
xảy ra chuyện gì nhưng rồi lại quyết định một cách lý trí rằng không nên mở
miệng hỏi vào lúc này thì tốt hơn. Không ngờ Cố Nguyên lại quay đầu sang nhìn
cô lạnh lùng rồi tra hỏi cô: “Tối qua em làm sao, ngày đầu tiên đi làm sao lại
uống say như vậy? Ngay cả đến khái niệm tự bảo vệ bản thân cũng không có, ngủ
mê mệt chẳng biết gì trước mặt một người đàn ông?”
Tô Dao thầm giật mình, ngủ mê mệt trước mặt ai?
Trước mắt Tô Dao chợt hiện ra ánh nhìn lạnh lùng của
Hứa Đông Dương, cô nhớ lại mình bị anh ép phải uống rượu ra sao, sau đó...
“Tối qua làm sao em có thể về được nhà?” Tô Dao ngẩng
đầu nhìn Cố Nguyên. Anh nhăn mày: “Cấp trên của em điện thoại nói cho anh biết,
anh lái xe tới đón em.” Nói tới đây anh không kiềm chế được, lên tiếng trách
móc: “Ngày đầu tiên đi làm, người ta là người như thế nào em cũng không biết mà
em lại say mềm như thế trong xe người ta. Nếu người ta có ý đồ gì xấu thì em
làm sao?”
Anh gọi điện thoại cho Cố Nguyên đi đón mình sao? Tô
Dao im lặng không nói. Cô không thể nói với Cố Nguyên những gì đã xảy ra với cô
rất lâu trước đây, những gì lẽ ra không nên xảy ra đều đã xảy ra. Tô Dao cúi
đầu ôm mặt, uống say, rồi cả việc sáng nay cuống cuồng chạy đi làm, thêm vào đó
là những lời trách móc của Cố Nguyên khiến đầu cô cứ ong ong lên: “Em đau đầu.”
Cố Nguyên hít thật sâu rồi khẽ thở ra, cố kiềm chế cơn
giận trong người, nhìn Tô Dao: “Anh cảm thấy công việc của em rất có vấn đề, ngày
đầu tiên đi làm đã thế này, không biết sau này sẽ còn thế nào nữa. Đau đầu thì
đừng đi làm nữa, em bỏ công việc này rồi tìm một công việc bình thường khác
đi.”
“Khó khăn lắm em mới tìm được một công việc tốt như
vậy, Tô Thư và em cần công việc này...”
“Anh nói rồi, trước khi em ổn định, anh sẽ nuôi em và
con.”
Cố Nguyên chau mày lại, giọng thêm lạnh lùng: “Tô Dao,
em có cần phải phân rõ giới hạn giữa hai chúng ta khi chúng ta vừa mới ly hôn
hay không? Đúng, anh biết em cần công việc này để nuôi em và con, anh không hy
vọng em sẽ sống dựa vào anh. Thế nhưng, ngoài tình nghĩa vợ chồng, anh và em
còn có tình cảm gần 30 năm trời, dựa vào anh lẽ nào khiến em cảm thấy không an
tâm, khiến em mất mặt lắm sao?”
“Em sợ mình sẽ ỷ lại vào anh.”
Tô Dao nói khẽ, giọng nói run run đã làm tiêu tan cơn
phẫn nộ của Cố Nguyên. Anh quay đầu nhìn cô nhưng cô nhìn ra ngoài cửa sổ,
tránh ánh nhìn của anh, giọng pha chút mệt mỏi: “Những năm qua lúc nào em cũng
phải giữ gìn, em sợ mình sẽ ngày càng không thể rời xa anh được.”
“Dao Dao...” Cố Nguyên định mở miệng nói gì đó nhưng
lại bị những lời vừa nói của Tô Dao ngăn lại. Cô ngoảnh đầu nhìn anh, cười khẽ:
“Trước đây vì Tô Thư và vì phải trả nợ nên chúng ta mới kết hôn. Cuộc hôn nhân
hữu danh vô thực này đã trói anh lại lâu như vậy, em không muốn tiếp tục làm
phiền anh nữa. Em không thể ỷ lại vào anh, Cố Nguyên ạ. Từ nay về sau em có
cuộc sống của em, và anh cũng phải có cuộc sống của anh.”
Những lời nói của Tô Dao khiến lòng Cố Nguyên trào
dâng một nỗi buồn, anh nhìn cô trầm ngâm: “Em sống cuộc sống của em? Em có dự
tính gì cho cuộc sống sau này của em?”
“Em không biết.”
Trong đầu Tô Dao thoáng hiện lên hình ảnh Hứa Đông
Dương, tim cô chợt thắt lại đau nhói, giọng bất giác chùng xuống: “Em biết là
anh muốn tốt cho em. Công việc này em cũng không muốn làm tiếp nữa, nhưng trước
mắt thực sự là em rất cần nó...”
Giọng của Tô Dao càng lúc càng nhỏ đi, cô nghĩ đến khả
năng xấu nhất, dòng suy nghĩ đó khiến sắc mặt cô trở nên tái mét.
Tô Dao ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Cố Nguyên. Anh nói
đúng, ngày hôm qua sau khi phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông Dương, cô
đã không còn muốn ở bên cạnh anh ta. Ban đầu cô cũng có ý định sẽ từ bỏ, tránh
xa anh, càng xa càng tốt. Huống hồ, huống hồ... Tô Dao càng nghĩ càng sợ, mặt
cô trắng bệch, trong nhà còn có Tô Thư giống như một quả bom hẹn giờ. Nếu Hứa
Đông Dương phát hiện ra điều gì đó thì phải làm sao?
“Được, em sẽ từ bỏ công việc này để tìm công việc
khác.”
Tô Dao đột nhiên nói giọng quả quyết, Cố Nguyên có vẻ
hơi ngạc nhiên: “Em đồng ý?”
“Em đồng ý. Em cũng cảm thấy công việc này không thực
sự phù hợp với em, em muốn chăm sóc con, sau này còn phải tiếp khách kiểu này
nữa thì em biết phải làm sao?” Tô Dao ngừng lại: “Sợ rằng trước mắt phải nhờ
anh nuôi mẹ con em
Nghe những lời nói này của Tô Dao, sắc mặt Cố Nguyên
có phần giãn ra, dù không hiểu rõ tại sao cô lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy
nhưng anh rất hài lòng với kết quả này: “Được, em bỏ đi. Cuối tuần bố mẹ tới
anh sẽ giải thích thay em.”
Dù đã quyết định bỏ việc, Tô Dao vẫn chưa thể bình tâm
trở lại. Cô lên thu dọn đồ đạc cá nhân. Vừa đi làm được một ngày nên cô không
có nhiều vật dụng, có đi cũng gọn ghẽ.
Tô Dao đến văn phòng, vẫn chưa kịp viết đơn xin nghỉ
theo dự định thì thư ký Trương đã qua gõ cửa: “Cô Cố, cô chuẩn bị nhanh lên.
Ngay bây giờ phải họp tại tầng 15, những tài liệu cần thiết tôi đã đặt ở đó hết
rồi. Cô lên cùng phó tổng, nhớ ghi lại nội dung cuộc họp nhé.”
Tô Dao đứng đó, phút chốc như rơi vào ngã ba đường.
Cuối cùng thì tinh thần trách nhiệm đã chiến thắng, Tô Dao cầm tập hồ sơ mà thư
ký Trương đã chuẩn bị giúp, đi tới phòng họp.
Thôi thì làm hết buổi sáng hôm nay, sau giờ nghỉ trưa
làm đơn xin nghỉ việc rồi buổi chiều nói cũng được.
Vừa bước vào cửa phòng họp, Tô Dao nhận thấy không khí
có phần khác thường, hôm qua tổng giám đốc Hàn vẫn còn tươi cười thì giờ ngồi
trên ghế trầm ngâm. Hứa Đông Dương đã yên vị, ngồi đối diện với tổng giám đốc
Hàn. Những người còn lại thì Tô Dao đều không quen. Rất may là thư ký Trương đã
theo sau, ra hiệu cho Tô Dao đưa tài liệu cho Hứa Đông Dương, rồi ngồi phía sau
anh.
Cửa phòng họp đóng lại. Máy chiếu được mở lên, cả
phòng họp im phăng phắc. Tổng giám đốc Hàn nghiêm mặt nhìn xung quanh một lượt,
chậm rãi nói: “Anh Thượng, anh nói xem, việc này là
Người đàn ông bị gọi tên liền đứng dậy, nhìn tổng giám
đốc Hàn một cách lo lắng rồi nhìn Hứa Đông Dương: “Tổng giám đốc Hàn, những sản
phẩm mới lần này đều có lỗi kỹ thuật nghiêm trọng. Tuần trước tổ sản xuất của
anh Vương có sử dụng khuôn mới để sản xuất thử 100 mảnh, kiểm tra chất lượng
thì toàn bộ đều báo phế phẩm.”
“Rầm” một tiếng, Tô Dao giật bắn mình. Tổng giám đốc
Hàn quăng mạnh tập tài liệu dày cộp lên mặt bàn, khiến cho cặp tài liệu bung
tung tóe, các giấy tờ trong cặp tài liệu đều rơi xuống đất.
“Các cậu ngày ngày nhận tiền làm cái gì thế? Hả? Tiền
ngân hàng thì vay rồi, thủ tục làm xong rồi, bây giờ lại nói với tôi cái dây
chuyền sản xuất chết tiệt này không dùng được, các cậu đùa với tôi đấy à?”
Tổng giám đốc Hàn nói dứt câu vùng đứng dậy đẩy cửa
rời khỏi phòng họp, cả phòng họp lúc bấy giờ chìm trong bầu không khí trầm
lặng, mọi người đều hoang mang, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Hứa Đông Dương khẽ thở nhẹ, phá tan sự im
lặng: “... Thế này đi, anh Thượng, anh Vương và cả anh Hứa nữa, tới văn phòng
tôi.”
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, Hứa Đông
Dương đanh mặt lại, cùng vài người khác quay về văn phòng làm việc của mình.
Thư ký Trương đập đập vào vai Tô Dao, ra hiệu cho cô cùng quay về tầng 18. Cửa
văn phòng phó tổng đóng chặt, Tô Dao ngước nhìn qua rồi quay lại chào thư ký
Trương, trở về phòng của mình để viết đơn xin thôi việc.
Đơn xin thôi việc đã viết xong nhưng vẫn chưa có cơ
hội trao cho Hứa Đông Dương, cả buổi sáng cửa văn phòng anh khép im ỉm. Cả công
ty chìm trong bầu không khí u ám trầm lắng, ngay cả nói chuyện cũng phải nh
Đến giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng Hứa Đông Dương cuối
cùng cũng mở ra, vài người đàn ông vội vàng đi ra. Điện thoại nội bộ trên bàn
Tô Dao báo sáng, vọng đến tiếng nói của Hứa Đông Dương: “Cô qua đây một lúc.”
Tô Dao đứng dậy, cầm lấy PDA, do dự một lúc rồi cầm
lấy đơn xin thôi việc của mình. Khi Tô Dao bước vào phòng thì Hứa Đông Dương
đang ngả người dựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, nghe thấy tiếng bước chân anh
khẽ cúi đầu. Trong ánh mắt anh ánh lên sự mệt mỏi: “Cô đặt vé sớm nhất đi Tokyo
cho tôi, khoang thường cũng được, miễn sao càng sớm càng tốt.”
Tô Dao không khỏi ngạc nhiên: “Sao?”
“Công tác.” - Hứa Đông Dương đáp gọn lỏn - “khoảng ba
đến năm ngày gì đó.” Hứa Đông Dương vừa nói vừa nhìn Tô Dao, thấy thái độ của
cô có vẻ gì đó không ổn, khẽ nhíu mày: “Làm sao? Cô có chuyện gì sao?”
Anh phải đi công tác ở Tokyo. Công ty xảy ra những
chuyện lớn như vậy, nếu bây giờ không nói luôn thì không biết phải ở lại đây
đến bao giờ. Dường như trong khoảnh khắc đó Tô Dao đã hạ quyết tâm, bèn đặt đơn
xin thôi việc lên bàn làm việc của Hứa Đông Dương.
Hứa Đông Dương không nói gì, đưa mắt nhìn qua vài giây
chiếc phong bì trắng trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Dao. Ánh
mắt và thần sắc của anh trở nên lạnh băng: “Cô có ý gì vậy?”
“Tôi muốn nghỉ việc, tôi cảm thấy công việc này không
phù hợp với tôi.
Tô Dao nắm chặt tay, lấy hết dũng khí để nói. Ánh mắt
của Hứa Đông Dương trong khoảnh khắc đó chợt tối đi, cô thực sự đã bỏ chạy.
Cô bây giờ một lần nữa lại lặp lại những gì trước đây,
rời bỏ anh ra đi.
Hứa Đông Dương lạnh lùng nhìn Tô Dao đang đứng lặng
yên ở đó. Khóe mép anh từ từ nhếch lên nụ cười như châm biếm lẫn tàn khốc: “Ồ,
là công việc không hợp với cô hay là người không hợp với cô?”
Tô Dao chết lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩn tránh ánh
mắt của Hứa Đông Dương, bất giác cất giọng lạnh lùng: “Tôi chỉ đơn giản nhận
thấy rằng tôi không thể đảm nhiệm tốt công việc này, giống như việc đã xảy ra
tối hôm qua, tôi cảm thấy công việc này không phù hợp với tôi, tôi không giỏi
giao tiếp, không thể hoàn thành nhiệm vụ của một thư ký.”
Căn phòng phút chốc trở nên im ắng đến tột độ. Cả hai
người đều im lặng, mỗi người trong họ đều cố gắng tìm cách chạy trốn hoặc che
giấu những gì đang nghĩ.
“Cũng đúng, tôi làm sao có thể quên được, cô luôn rời
bỏ người khác những lúc người ta gặp khó khăn.”
Hứa Đông Dương đứng dậy, đưa tay chỉ đơn nghỉ việc
trước mặt: “Tô Dao, tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy chỉ cho tôi thấy rằng
cô đang chạy trốn Hứa Đông Dương tôi mà thôi. Cô còn nói thái độ làm việc của
mình sao? Cô không thể thích nghi được với công việc, công việc phải thích nghi
với cô sao? Nếu vậy sao cô còn ra ngoài đi làm làm gì, sao không ở luôn nhà
ngoan ngoãn làm vợ phục tùng chồng cô để chồng nuôi.”
Hứa Đông Dương gằn từng tiếng một, mặt Tô Dao mỗi lúc
một thêm trắng bệch như cắt không còn ọt máu. Lời nói của Hứa Đông Dương đã làm
tổn thương lòng tự trọng trong cô. Tô Dao cắn môi, cô không tức giận cũng không
phản bác. Cô nắm chặt tay lại, cố gắng không để mình run lên.
Cô hiểu rõ rằng mình đã lựa chọn sai thời điểm. Chuyện
xảy ra buổi sáng đủ để tưởng tượng ra tâm trạng của Hứa Đông Dương tồi tệ đến
mức nào. Thế nhưng cô thực sự không muốn ở lại bên người đàn ông này thêm một
giây phút nào nữa. Cô không muốn giữa cô và anh có thêm bất kỳ mối quan hệ nào
nữa, vì vậy dù anh có nói những lời làm tổn thương người khác thì cô cũng cắn
răng chịu đựng.
Cô chỉ muốn rời khỏi anh, càng nhanh càng tốt.
“Xin lỗi anh. Vé máy bay tôi đã đặt cho anh rồi. Đơn
xin nghỉ việc tôi cũng đã gửi cho anh rồi, hy vọng khi anh từ Nhật Bản trở về
sẽ có một thư ký khác có thể đáp ứng được yêu cầu công việc của anh.”
Tô Dao nói xong xoay người bước đi, đằng sau bỗng vang
lên giọng nói của Hứa Đông Dương: “Chờ đã.”
Tô Dao quay lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước
mặt: “Anh còn muốn tôi làm gì nữa?”
Hứa Đông Dương chau mày, cầm đơn xin nghỉ việc vẫy
vẫy: “Cô muốn nghỉ việc cũng được. Coi như đây là thông báo trước một tháng của
cô. Bây giờ thì cô phải thực hiện cho xong phần công việc của mình, sau một
tháng nữa cô muốn đi đâu thì đi.”
Tô Dao dùng hết sức để nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm
chế cơn phẫn uất đang trào dâng trong lòng: “Phó tổng Hứa, có phải anh đã nhầm
lẫn rồi không? Tôi bây giờ mới đang trong thời gian thử việc nên không cần phải
thông báo trước một tháng.”
“Thời gian thử việc?” - Hứa Đông Dương cười nhạt -
“Vậy thì cô phải cảm ơn người bạn cũ đã quan tâm cô, cô vừa vào công ty ngày
đầu tiên tôi đã giúp cô làm xong thủ tục hợp đồng làm việc chính thức.”
Tô Dao đăm đăm nhìn Hứa Đông Dương, nói không ra lời,
cô hoàn toàn không ngờ lại xảy ra tình huống này. Hứa Đông Dương nheo mắt nhìn
cô: “Tô Dao, theo đúng quy tắc thì cô phải làm đúng công việc của mình, hết
thời gian ấy, cô đi tôi cũng sẽ không ép cô ở lại.”
Tô Dao nắm chặt nắm xoay cửa ra vào: “Tôi biết rồi.”
Tô Dao rời khỏi phòng làm việc của Hứa Đông Dương, cảm
thấy đầu đau như búa bổ. Cô vội vàng đặt cho anh vé máy bay sớm nhất đi Tokyo
theo đúng yêu cầu của anh. Sau cuộc tranh cãi với Tô Dao, anh không ở lại thêm
phút nào, sắp xếp vội đồ đạc rồi lái xe ra sân bay.
Tô Dao ngồi ôm đầu trong phòng làm việc, cảm thấy toàn
thân như không còn sức lực.
Lời nói của Hứa Đông Dương khi nãy như những nhát dao
đâm thẳng vào trái tim cô.
Bây giờ phải làm sao đây? Muốn đi cũng không thể đi
được. Nếu cô cứ dứt khoát rời khỏi công ty thì liệu công ty có giữ hồ sơ của cô
lại hay không? Lẽ ra lúc đầu cô không nên nộp toàn bộ hồ sơ vào công ty như
vậy.
Đầu Tô Dao như rối tung lên, cô ngồi bất động một hồi
lâu mới phát hiện điện thoại trong túi xách không ngừng rung lên. Cô vội lấy
điện thoại ra, là điện thoại của Cố Nguyên gọi đến.
“Sao rồi em?”
Gọng trầm ấm của anh từ đầu dây bên kia vọng sang.
Đột nhiên Tô Dao cảm thấy tủi thân vô cùng, nhưng lại
không biết phải nói với anh thế nào, cô khẽ run run giọng nói:
“... Không sao, nhưng trước mắt e rằng em không thể
xin nghỉ việc được.”
“Sao vậy?”
“Em vào công ty nhưng không phải qua thời gian thử
việc, được nhận vào làm nhân viên chính thức luôn. Theo quy định thì phải báo
cho công ty trước một tháng, phải đợi cho hết thời gian một tháng mới được phép
rời khỏi công ty.”
Tô Dao nhắm mắt lại, day day trán một cách mệt mỏi:
“Khi vào đã không dễ dàng, không ngờ đến khi muốn ra lại càng khó khăn.”
“Thôi, em đừng lo lắng quá.”
Cố Nguyên an ủi cô: “Nếu đã như vậy thì đợi qua một
tháng rồi tính tiếp, nếu công ty có cuộc tiếp khách nào khác, em không cần đi
nữa là được. Đằng nào cũng nghỉ việc, em chỉ cần làm tốt phần việc của mình là
được.” Cố Nguyên dừng lại rồi chuyển chủ đề: “Ngày mai bố mẹ tới, em đi làm về
rồi dọn qua nhà nhé.”
Tô Dao không muốn nói nhiều thêm nữa, cô cúp điện
thoại, bởi xảy ra việc hệ trọng nên tổng giám đốc Hàn và phó tổng Hứa đều rời
khỏi công ty, công ty không có sếp nào ở lại, vì vậy rất nhiều người đã về sớm.
Tô Dao kiểm tra lại, không thấy còn việc gì nữa nên tan sở sớm, trở về thu dọn
nhà cửa theo đúng lời dặn của Cố Nguyên.
Hôm sau là thứ bảy, bố mẹ Tô Dao và bố mẹ Cố Nguyên
cùng hẹn nhau bắt xe tới Nam Thành. Cố Nguyên và Tô Dao đưa bé Tô Thư ra bến xe
đón mọi người. Lâu lắm không gặp cháu cưng nên ông bà nội ngoại vừa thấy Tô Thư
đã quấn quýt không rời. Cố Nguyên và Tô Dao đi sau xách hành lý cho bố mẹ, Tô
Dao phải xách chiếc vali khá nặng nên không nhịn được, đành kêu lên: “Mẹ, từ
Bình Thành tới Nam Thành cách nhau có bao xa, sao mẹ phải mang nhiều đồ như
vậy?”
“Làm sao? Không được à?” - Mẹ Tô Dao quay đầu lại nhìn
cô, tỏ vẻ không vui - “Đều là đồ ăn mang cho cháu ngoại. Chút nữa về nhà làm
cho nó ăn. Vừa nhìn con là mẹ đã biết, chắc là không ăn uống cẩn thận. Cả ngày
đều ăn ở ngoài phải không? Đồ ăn bán ngoài có nhiều mì chính lắm, trẻ nhỏ ăn
không tốt đâu con ạ.”
Tô Dao cúi nhìn chiếc vali, đều là đồ ăn đã chế biến,
cô thốt lên: “Mẹ, đồ ăn đã chế biến như thế này, trẻ con ăn nhiều cũng không có
tốt đâu.”
“Làm sao không tốt? Từ nhỏ con vẫn thích ăn kia mà,
con lớn lên cũng có thấy ngu đần gì đâu.” - Mẹ Tô Dao trợn mắt nhìn cô - “Với
lại, chỗ đồ ăn ấy cũng không phải dành cho con.”
“Được rồi, Dao Dao.” Cố Nguyên đưa tay ra ôm lấy cô,
vỗ nhẹ vào vai cô: “Mẹ cũng xót Tô Thư mà, với lại mấy ngày hôm nay con bé cũng
đâu có ăn được bao nhiêu.”
Cố Nguyên cất tiếng khiến Tô Dao không phụng phịu g
nữa. Mọi người đưa nhau ra xe, Cố Nguyên vội sắp xếp hành lý lên xe, nhiều
người quá nên xe không chở hết, bèn gọi thêm một chiếc taxi nữa, đưa mọi người
về nhà.
Trước khi bố mẹ hai người đến, Tô Dao đã thu dọn thư
phòng thành một chiếc phòng ngủ tạm thời, Tô Dao và Cố Nguyên dự tính là Tô Thư
và Tô Dao sẽ ngủ một phòng, hai bà ngủ một phòng, còn Cố Nguyên và hai ông sẽ
ngủ một phòng, anh trải đệm nằm dưới đất là xong.
Nhưng sắp đặt thì là vậy, chơi cả ngày rồi đến khi đi
ngủ, Tô Thư cứ nằng nặc đòi ngủ với ông bà, thế là thành ra ông bà ngoại phải
ngủ cùng phòng với Tô Thư, ông bà nội ngủ một phòng, còn Tô Dao và Cố Nguyên
ngủ một phòng.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Tô Dao đành dở
khóc dở cười quay về phòng của Cố Nguyên, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước
vào, Cố Nguyên vừa tắm xong, mặc quần áo ngủ, đang nằm yên dựa vào thành giường
đọc tạp chí.
Nhìn thấy Tô Dao vào phòng, Cố Nguyên gấp tạp chí lại,
nhìn cô mỉm cười.
Hai má Tô Dao bỗng chốc đỏ bừng, đứng ở đó không biết
nên làm gì, hai mắt không dám nhìn vào người Cố Nguyên. Bình thường khi hai
người ở cạnh nhau, Tô Dao không phải là chưa từng nhìn thấy anh mặc quần áo
ngủ, nhưng từ trước tới nay anh không làm cô có cảm giác hoang mang như lúc
này.
“Tô Thư có nghịch không?”
“Ừm, con bé ngủ với mẹ rồi.”
Tô Dao đáp xong, hai người đều trở nên ngượng ngùng.
Cố Nguyên nhìn Tô Dao lo lắng thì không nhịn được cười, vỗ tay đập đập vào
khoảng nệm trên giường bên cạnh mình: “Đứng đó lạnh lắm, em lại đây.”
Tô Dao đỏ bừng mặt, nghĩ, không phải là anh định ngủ
cùng mình đấy chứ!
“Em ngại cái gì?”. Cố Nguyên đặt quyển sách xuống. “Có
phải là mình chưa từng ngủ cùng nhau đâu.”
Ngay từ khi còn nhỏ, Cố Nguyên và Tô Dao thường được
bố mẹ đặt ngủ cùng nhau. Thế nhưng đó là chuyện của ngày còn nhỏ.
Tô Dao liếc nhìn căn phòng của Cố Nguyên, trong phòng,
ngoài chiếc giường còn có một tủ quần áo, vẫn còn khoảng trống trên đất. Tô Dao
lẩn tránh ánh mắt của Cố Nguyên, đi đến cạnh tủ áo mở cửa tủ: “Em trải chăn nằm
đất...”
Cô đột nhiên im bặt, ngăn tủ đựng chăn trống rỗng.
Đúng rồi, chăn bông đều đưa cho ông bà nội, ngoại dùng cả rồi, làm gì còn thừa
cái nào nữa.
Tô Dao xoay người nhìn Cố Nguyên. Trời lạnh như thế
này không thể nằm sàn để chết cóng được.
“Em không tin anh à?”
Cố Nguyên vẫn cười, tiếp tục đập đập vào chỗ bên cạnh
anh: “Giường rộng như thế này, anh và em mỗi người một nửa.” - Anh dừng lại rồi
nói tiếp: “Yên tâm, anh không thu phí của em đâu, có ngủ anh cũng có lấy tiền
đâu.”
Lời nói của Cố Nguyên khiến Tô Dao thở phào nhẹ nhõm,
nhịn không được liền bật cười. Cô bước lại phía bên giường và ngồi xuống, giữ
một khoảng cách xa với anh: “Thế hai đêm nay làm khó cho anh rồi.”
“Khó gì mà khó, anh không định ăn hiếp em nên em không
cần để ý đâu.” Cố Nguyên hài hước nói, đặt quyển tạp chí sang bên rồi nằm xuống
giường trước: “Ban đêm anh ngủ yên lắm, không nói mơ, không ngáy, không cuộn
chăn, không mộng du, em có thể coi như anh không tồn tại.”
Tô Dao vơ lấy chiếc gối đánh vào Cố Nguyên. Hai người
dường như quay trở lại thời thơ ấu, Tô Dao khi đó ngủ trưa thường nói mơ, chảy
nước miếng, cuộn chăn, thậm chí còn mộng du nữa, đã bao nhiêu lần dọa Cố Nguyên
khóc. Tô Dao biết là Cố Nguyên ám chỉ cô, Cố Nguyên đón chiếc gối mà Tô Dao ném
qua, ngồi hẳn dậy nhìn cô, cười dịu dàng: “Đến đây nào vợ yêu, để chồng ru vợ
ngủ nào.”
Tô Dao giật lại chiếc gối của mình, cẩn trọng nằm
xuống, xoay lưng về phía anh, gương mặt không giấu nổi vẻ tức giận. Đúng là lớn
rồi, không còn là trẻ con, trong lòng cô vẫn lo lắng không nguôi. Cố Nguyên đợi
cô nằm xuống một lúc, tắt đèn trên đầu giường rồi nằm xuống. Cả căn phòng chìm
trong bóng tối. Tô Dao cảm thấy sau lưng là cả một khoảng im lặng, Cố Nguyên
cũng không có động tĩnh gì.
Không ngủ được.
Tô Dao mở to mắt nhìn vào bóng đêm, hít sâu, hai người
ngủ cùng một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn khiến cô không thể an lòng.
Hơi thở nóng ấm của Cố Nguyên phả vào sau lưng khiến cô càng thêm bối rối, cô
dường như còn nghe rõ tiếng đập con tim mình.
Cô không thể chợp mắt, anh cũng không thể ngủ như bình
thường. Cố Nguyên nằm im nhìn lên trần nhà, vương vấn quanh anh là mùi hương
tỏa ra từ người cô khiến cơ thể anh nóng bừng lên.
Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào người cô. Anh
thật không nghĩ rằng có một ngày anh lại i vào hoàn cảnh như thế này. Anh còn
nhớ ngày trước khi trêu đùa với bạn bè đã từng nói rằng đàn ông không thể bỏ lỡ
cơ hội.
Không ngờ rằng anh lại rơi vào tình trạng này. Dù đã
kết hôn, hai người chưa hề có động chạm gì thân mật.
Trong bóng tối, hơi thở của cô rất nhẹ, dường như là
giữ khoảng cách với anh. Anh biết cô không ngủ được. Cố Nguyên xoay đầu nhìn
sang phía Tô Dao, mái tóc dài như làn suối mềm mại xõa ra trên gối. Cô dường
như chưa có được cảm giác an toàn, vẫn cuộn chặt mình trong chiếc chăn giống
như con rắn cuộn tròn mình lại.
Anh rốt cuộc vẫn chỉ là một người đàn ông. Với tình trạng
như thế này, anh chắc chắn rằng mình không thể ngủ được.
Tim Tô Dao đập thình thịch, không biết anh sẽ có hành
động gì.
Sau lưng vang lên tiếng “roạt”, đèn bừng sáng. Cố
Nguyên nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi ra phòng khách. Trước khi ra khỏi phòng anh
ngoái đầu lại nhìn cô, Tô Dao vội vàng nhắm mắt giả vờ như đã ngủ. Tim đập
thình thịch. Tô Dao nằm đợi Cố Nguyên rất lâu nhưng anh không trở lại phòng.
Tiếng tivi từ ngoài phòng khách vọng lại, Tô Dao cuối cùng cũng chìm vào giấc
ngủ mơ màng.