Tô Dao cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy ba và Hứa Đông
Dương cùng trở về với nhau.
Ba Tô Dao không nói gì, Hứa Đông Dương đặt đồ ăn sáng
tiện đương mua lên bàn rồi quay sang nhìn Tô Dao: “Dao Dao, có một số việc anh
muốn thương lượng với em.”
Tô Dao thầm hiểu nhưng thấy ba mình không phản đối
liền đi cùng Hứa Đông Dương sang phòng bên cạnh.
Hứa Đông Dương cầm chùm chìa khóa đưa cho Tô Dao: “Đây
là căn hộ chung cư anh mới mua, diện tích không rộng lắm, có hai phòng, một nhà
khách, em và con cùng bố mẹ qua đó ở tạm đã.”
Tô Dao không nhận chùm chìa khóa, ngẩng đầu nhìn Hứa
Đông Dương
“Anh không có ý gì” – – “Chỉ là mọi người cứ ở khách
sạn thế này cũng không tiện. Xem ra tạm thời em cũng không thể cùng ba mẹ về
lại Bình Thành, sáng nay anh nghe ba em nói nhà Cố Nguyên và nhà em sống cùng
khu.”
“Còn nữa, anh nói câu này có thể khiến em không vui” –
Hứa Đông Dương nói giọng nhẹ nhàng – “Dao Dao, anh không muốn con gái anh đi
theo mẹ nó không nơi ăn chốn ở, vì vậy, vì Tô Thư cũng được, em hãy nhận lấy
chìa khóa, tạm thời qua đó ở mấy hôm đi.”
“Em không thể nhận” – Tô Dao từ chối Hứa Đông Dương –
“Em bây giờ không có đủ khả năng chăm sóc tốt Tô Thư, em rất hổ thẹn, vì vậy
tạm thời chỉ có thể nhờ ba mẹ em đưa Tô Thư về Bình Thành, em tin ba mẹ em sẽ
chăm sóc Tô Thư rất tốt.”
“Có thể ở lại đây vài ngày rồi hãy đi được không?”
Hứa Đông Dương trầm ngâm rồi thu lại chùm chìa khóa
về, không ép cô thêm nữa: “Em không đồng ý qua đó ở cũng không sao. Anh đã nói
chuyện Tô Thư với gia đình anh rồi, hai hôm tới ba mẹ anh sẽ tới đây, ba mẹ anh
rất muốn gặp con.”
Tô Dao bất giác cảm thấy bất lực.
Cô không muốn Hứa Đông Dương càng lúc càng đi quá sâu
vào việc Tô Thư, nhưng anh rốt cục vẫn là cha của con, ba mẹ anh cũng là ông bà
nội của con, cô không có quyền không cho mọi người tới gặp Tô Thư, đã năm năm
rồi.
“… Được rồi.”
“Cảm ơn em, Dao Dao.”
Hứa Đông Dương đưa tay ra, muốn chạm vào Tô Dao nhưng
nhìn ánh mắt cô anh lại từ từ rút tay về: “Hành động đơn giản như vậy thì giữa
anh và em còn có thể có không?”.
Rồi anh tự cười mình: “Đợi ba mẹ anh đến, anh lại hẹn
em đưa Tô Thư qua nhé, em hãy chăm sóc bản thân.”
Hứa Đông Dương không ở lại lâu, anh đi làm.
Tâm trạng của Tô Dao lúc này rất thất thường, cô ngồi thừ
người trong phòng.
Hôm qua sau khi rời đi, Cố Nguyên không còn liên lạc
với cô nữa.
Càng lúc, Tô Dao càng thấy mệt rã rời.
Cô bây giờ cũng không biết mình và Cố Nguyên có thể
tiếp tục tới với nhau hay không.
Ngay từ đầu, nền tảng giữa họ đã có vấn đề, bản thân
cô làm sai quá nhiều việc, bây giờ có phải là đã đến lúc cô phải gánh chịu hậu
quả hay không?
Mẹ Cố Nguyên phản đối quyết liệt như vậy, anh thực sự
có thể chống chọi lại với áp lực từ gia đình hay sao? Có khi nào anh có suy
nghĩ khác khi chịu áp lực như vậy không?
Khi Tô Dao đang nhớ Cố Nguyên thì anh bên này cũng
đang nhớ đến cô.
Câu nói của Tô Dao đã làm Cố Nguyên bị tổn thương sâu
sắc.
Anh đối với cô chẳng qua chỉ là một người dưng? Còn ba
người họ mới là một gia đình trọn vẹn?
Bố mẹ Tô Dao đi rồi, mẹ Cố Nguyên và ba Cố Nguyên ở
nhà xảy ra một cuộc cãi vã long trời. Không khí trong nhà vô cùng căng thẳng,
chỉ cần Cố Nguyên về nhà thì mẹ anh lại làm ầm lên. Vì vậy anh không muốn về
nhà, lái xe lang thang một cách vô đ
nh quanh thành phố rất lâu, chẳng hiểu tại sao lại tới
gần khách sạn nơi gia đình Tô Dao đang ở.
Người phụ nữ anh yêu đang ở đây.
Khi nhớ tới Tô Dao, lòng anh bất chợt nhói đau. Cố
Nguyên dựa người vào ghế, ngửa mặt nhìn lên cửa sổ phía trên.
Khi tâm trạng dần trở lại bình tĩnh thì suy nghĩ của
anh cũng trở nên rõ ràng hơn.
Bị mẹ mình ép phải ra khỏi nhà như vậy chắc là cô rất
khó chịu, còn mình tối hôm qua lại giội thêm dầu vào lửa. Từ lúc nào mình lại
trở nên trẻ con như vậy? Nghĩ lại, Cố Nguyên hiểu rõ, những lời nói của mình đã
làm tổn thương Tô Dao, anh khi đó thực sự là vì quá nóng giận và đố kỵ nên đã
mất hết lý trí.
Đúng rồi, đố kỵ. Cố Nguyên cười đau khổ, không ngờ anh
lại có một ngày vì đố kỵ mà mất cả lý trí.
Cố Nguyên lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Dao, nhưng
không ngờ điện thoại lại đổ chuông. Thì ra là Dư Đông – người bạn làm luật sư
mà anh đã nhờ trong vụ
“A lô, anh Đông à!” – Cố Nguyên nhấc điện thoại.
“Mọi người làm sao vậy? Dù chúng ta là anh em thì cậu
cũng không thể đổ hết mọi việc lên đầu tôi chứ? Tòa sắp mở phiên xét xử rồi,
mọi người cũng không thèm đến gặp tôi, lẽ nào không định tranh quyền nuôi con
nữa?”
“Xin lỗi anh Đông, gần đây trong nhà xảy ra nhiều việc
quá.”
Cố Nguyên nhắm mắt, anh không chịu được, đưa tay xoa
xoa lông mày. Dư Đông thở dài: “ Anh nói cậu nghe này, cậu thực sự muốn tranh
quyền nuôi đứa bé sao? Cậu nghĩ kỹ mà xem, đó cũng không phải là đứa con cậu
sinh ra.”
Bàn tay Cố Nguyên nắm chặt lại rồi lại buông ra: “Đứa
bé đó ngay từ khi sinh ra đã ở bên cạnh em” – Cố Nguyên thở dài – “hơn nữa mẹ
nó cũng không nỡ rời xa nó.”
“Những ngày tháng này cậu sống thật ý nghĩa.”
Dư Đông không kiềm chế được, lắc đầu: “Chú em, cậu
nghe đây, nếu cậu thực sự muốn có đứa bé này thì anh phải nhắc cậu, chỉ cho cậu
một con đường rõ ràng. Nếu bây giờ tòa mở phiên xử về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ
thì phía người mẹ chắc chắn sẽ không có lợi, về nguyên nhân thì anh đã nói với
vợ cậu rồi, chỉ cần hai người tái hôn thì hai người lại có ưu thế.”
“Cảm ơn anh, anh Đông.”
“Được rồi, cậu phiền hà quá. Việc gì cũng phải nghĩ
cho thoáng, không có gì là không giải quyết được. Anh cúp máy đây.”
“Vâng.”
Cố Nguyên cúp điện thoại, day day thái dương.
Tái hôn.
Với tình cảnh bây giờ, việc này đâu có dễ?
Cố Nguyên do dự một giây rồi vẫn cầm điện thoại lên
gọi cho Tô Dao. Tiếc là Dư Đông gọi điện cho Cố Nguyên đã làm chậm trễ thời
gian, khi anh điện thoại cho cô thì điện thoại của Tô Dao đang bận. Người gọi
điện cho Tô Dao không phải ai khác mà là Hứa Đông Dương.
Tô Dao nhìn màn hình điện thoại, cô ấn phím nhận cuộc
gọi: “A lô.”
“A lô! Dao Dao, ba mẹ anh tới rồi, bây giờ họ đang
trên xe anh, ba mẹ rất nóng lòng muốn gặp Tô Thư. Em bây giờ có thời gian
không? Nếu có thì anh sẽ xin nghỉ để đưa ba mẹ qua.”
“Được rồi.”
“Vậy lát nữa gặp ở đại sảnh khách sạn nhé.”
“Vâng.”
Tô Dao cúp điện thoại, vô tình làm lỏng vỏ điện
thoạibiết, cô đứng dậy, sang phòng ba mẹ, nói cho ba mẹ biết việc vừa rồi.
Cố Nguyên nghe thấy điện thoại báo bận máy, anh ngẩng
đầu nhìn lên căn phòng bên trên.
Điện thoại của cô đang bận? Ai đang nói chuyện với cô
ấy? Hứa Đông Dương?
Suy nghĩ này lại khiến Cố Nguyên bốc giận.
Anh đã quan tâm đến người phụ nữ này nhiều như vậy.
Đàn ông ba mươi tuổi đầu mà nặng tình được mất trong chuyện tình cảm.
Anh càng quan tâm thì càng để ý.
Hôm qua anh đã nói rõ suy nghĩ của mình đối với cô và
Hứa Đông Dương. Theo Cố Nguyên thấy thì Hứa Đông Dương có thể xuất hiện bên Tô
Dao nhiều như vậy không chỉ vì Tô Thư mà điều quan trọng chính là thái độ của
Tô Dao, là vì cô không dứt khoát từ chối anh ta, vì thế mới khiến anh ta càng
lúc càng hiểu lầm để tranh giành cô. Chỉ cần Hứa Đông Dương đưa thân phận là
cha đẻ của Tô Thư ra thì Tô Dao lại không ngừng thỏa hiệp.
Tiếc là anh nhìn thấy điều này nhưng Tô Dao lại không
hẳn đã nhìn thấy. Hoặc là, Tô Dao nhìn thấy nhưng không hẳn đã có được quyết
tâm như vậy.
Bố mẹ của Hứa Đông Dương khi biết sự tồn tại của Tô
Thư thì vui sướng vô bờ.
Ông bà luôn nâng niu đứa con của mình. Hứa Đông Dương
cũng đã an ủi ông bà phần nào. Nỗi lo duy nhất của ông bà là con trai đã ngoài
ba mươi rồi m còn độc thân, cứ cắm cúi vào công việc, dường như không có hứng
thú với phụ nữ, thế nhưng rõ ràng con trai họ rất có duyên với con gái.
Thậm chí ông bà còn lo lắng về giới tính của con.
Đúng vào lúc ông bà lo lắng về hôn nhân đại sự của Hứa
Đông Dương thì anh lại đột nhiên nói với họ rằng họ không chỉ sớm có một đứa
con dâu mà bây giờ cháu nội cũng đã năm tuổi.
Tô Dao đi cùng ba mẹ mình xuống lầu. Hai bên gặp nhau
ở đại sảnh của khách sạn. Bố mẹ Hứa Đông Dương tuy cảm thấy kỳ lạ về việc cả
gia đình của Tô Dao ở khách sạn nhưng cũng không hỏi nhiều. Bố mẹ hai bên đợi
con trai con gái giới thiệu một lượt, chào nhau vài câu xã giao rồi bố mẹ Hứa
Đông Dương nóng lòng kéo Tô Thư ra đứng trước mặt, ngắm thật kỹ cô bé.
“Trông thật giống Hứa Đông Dương.”
Mẹ Hứa Đông Dương dường như nhặt được bảo bối từ trên
trời rơi xuống. Tô Thư luôn rất bạo dạn, để mặc cho bà nội xoa má mình, hai mắt
cô bé chớp chớp.
“Con bé thật xinh.”
Mẹ Hứa Đông Dương vui mừng khôn xiết, không ngớt lời
khen ngợi: “Ôi, sao mà dễ thương quá!”
“Như thế này thì bà quá vui rồi.”
Ba Hứa Đông Dương đứng bên cạnh lên tiếng: “Chị em mấy
người các bà cứ gặp nhau là bà luôn ngưỡng mộ cháu ngoại cháu nội người ta, bây
giờ nhìn, cháu nội nhà ta vẫn là xinh nhất.”
Bà mẹ Tô Dao đưa mắt nhìn nhau, thái độ của ba mẹ Hứa
Đông Dương khiến ông bà có chút bất ngờ, cũng có phần vui mừng, lại có chút lo
lắng, rồi ông bà quay sang nhìn Tô Dao, chỉ thấy cô khẽ nhăn mày, hiển nhiên là
đang nghĩ tới quyền nuôi dưỡng Tô Thư.
“Nào, con, đây là quà gặp mặt bà nội cho con.”
Mẹ Hứa Đông Dương lấy một bao lì xì từ trong túi ra
đưa vào tay Tô Thư. Tô Thư không nhận, rất hiểu biết, quay đầu dò hỏi về phía
người lớn đang đứng sau lưng mình.
“Cầm lấy đi, bà nội cho không thể không nhận.”
Mẹ Tô Dao lên tiếng, Tô Thư lúc này mới nhận lấy: “Cám
ơn bà nội.”
Chỉ một cử chỉ nhỏ này cũng khiến ba mẹ Hứa Đông Dương
vô cùng hài lòng về Tô Thư. Mẹ Hứa Đông Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô
Thư, không muốn buông ra, bà cứ so sánh những điểm giống nhau trên khuôn mặt
của Tô Thư và Hứa Đông Dương ngày bé.
“Chúng ta đừng đứng ở đại sảnh nữa.” – Ba Tô Dao lên
tiếng – “Cũng đã tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn với nhau một bữa.”
Hứa Đông Dương bước tới bên Tô Dao, cúi đầu cười với
cô rồi đưa tay ra đỡ vai cô: “Đi nào, Dao Dao.”
Ngại ba mẹ Hứa Đông Dương, Tô Dao lẩn tránh nhưng
không có những hành động rõ rệt, chỉ cười nhẹ với bố mẹ anhên bước ra ngoài.
Ngồi trong xe, Cố Nguyên lạnh lùng nhìn cảnh tượng
này, anh cúi đầu khởi động xe.
Không khí bữa ăn gia đình Tô Dao và Hứa Đông Dương vô
cùng hòa hợp.
Ba Hứa Đông Dương và ba Tô Dao trò chuyện về những chủ
đề mà hai người rất tâm đắc, mẹ Hứa Đông Dương và mẹ Tô Dao thì cứ luôn kể về
chuyện Tô Thư ngày còn nhỏ. Ngược lại, những người trong cuộc là Hứa Đông Dương
và Tô Dao trầm mặc hơn cả, hai người im lặng chăm sóc Tô Thư.
Ba mẹ hai bên cũng rất tế nhị lẩn tránh những vấn đề
nhạy cảm, như là sau này Hứa Đông Dương và Tô Dao thế nào, hay quyền nuôi cưỡng
Tô Thư. Mẹ Hứa Đông Dương lưu luyến nhìn ba mẹ Tô Dao và Tô Dao đưa Tô Thư về,
bà cứ luôn nhấn mạnh rằng hôm sau bà sẽ tới thăm cháu nội.
Tô Dao trong bữa ăn nhìn vào điện thoại liên tục, cô
sợ Cố Nguyên gọi tới. Cô không biết khi anh biết ba mẹ Hứa Đông Dương tới thì
sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng cho tới khi cô về tới khách sạn thì Cố Nguyên
vẫn không liên lạc với cô.
Tô Dao trong lòng thắc thỏm.
Cô muốn chủ động điện thoại cho anh nhưng nhớ đến thái
độ cương quyết của anh khi đá cửa bỏ đi, nhớ lại những lời nói đầy tổn thương
mà anh đã nói với cô thì những suy nghĩ và dũng khí đều tiêu tan.
Có lẽ là do tính cách bản thân, cô không phải là người
chủ động trong chuyện tình cảm.
Cô quen chờ đợi, chờ đối phương đến thúc đẩ tình cảm
trong lòng cô.
Trước đây khi ở cùng Hứa Đông Dương, nếu xảy ra mâu
thuẫn thì anh sẽ là người chủ động quay về và làm lành với cô. Cũng có lẽ vì
nguyên nhân này mà sau mỗi lần cãi nhau, mỗi quan hệ của họ tích tụ biết bao
nhiêu vấn đề, kết cục cũng chỉ kéo dài được mấy năm.
Vì vậy mà khi xảy ra chuyện với Cố Nguyên, cô không
biết mình phải giải quyết như thế nào.
“Dao Dao.”
Ba Tô Dao gõ cửa phòng cô, cắt ngang luồng suy nghĩ
của cô: “Ba muốn ngồi nói chuyện với con.”
“Ba ngồi đi.” Tô Dao vội vàng cầm lấy điện thoại,
không để ba nhìn thấy sự dao động trong tâm trạng của mình.
Ba Tô Dao bước tới bên cạnh cô, ông nhìn thấy hành
động đó của cô nhưng không nói ra: “Ta và mẹ con thấy con thế này, nói thực
lòng là không hề yên tâm, vì vậy chúng ta mới ở lại đây với con.”
Ba Tô Dao nói tiếp: “Khi đó con vẫn còn ở chỗ Cố
Nguyên, làm sao nói đó là nhà. Với tình trạng bây giờ, ở lại khách sạn như thế
này cũng không phải là kế sách lâu dài, vì vậy ta và mẹ con cảm thấy đã đến lúc
quay về Bình Thành. Ba đến hỏi ý kiến con, con có đồng ý theo chúng ta về đó
hay không?”
“Về việc mẹ của Cố Nguyên” – Ba Tô Dao ngừng lại rồi
nói – “Tuy chúng ta ở chung một khu, con cũng có chỗ khó xử của mình, nhưng dù
là thế nào thì cũng tốt hơn so với tình cảnh bây giờ. Con nghĩ thế nào?”
“Ba mẹ định bao giờ đi?”
“Vài ngày tới” – Ba Tô Dao thở dài – “Ta và mẹ con ban
đầu muốn đưa Tô Thư đi, nhưng nhìn thái độ của ba mẹ Hứa Đông Dương hôm nay, sợ
rằng họ cũng muốn ở chơi với cháu vài hôm. Cũng tốt, thời gian họ ở đây không
lâu, để Tô Thư ở lại chơi với họ vài hôm cũng là việc nên làm.”
Ba Tô Dao vỗ nhẹ vào tay cô: “Dao Dao, ba có vài câu
muốn nói với con.”
“Vâng.:
“Với tình cảnh của con bây giờ, ba mẹ biết rằng con
cũng không dễ dàng gì.”
Ba Tô Dao cất giọng ôn hòa: “Cố Nguyên cũng được, Hứa
Đông Dương cũng được, ba mẹ không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của con, nhưng
hi vọng con có thể chọn được người thực sự phù hợp với mình.”
“Dao Dao, bây giờ con không còn là một cô bé hơn hai
mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học nữa, con đã trải qua cuộc hôn nhân với Cố
Nguyên hơn sáu năm rồi, dù hữu danh vô thực nhưng về pháp luật, chúng ta vẫn
phải công nhận cuộc hôn nhân này, con đã có một đứa con gái năm tuổi, vì vậy ta
tin rằng con sẽ xử lý những vấn đề tình cảm một cách có lý trí hơn so với ngày
đó.”
“Dù con lựa chọn ai thì với con, cuộc hôn nhân này vẫn
là cuộc hôn nhân thứ hai. Nó khác hoàn toàn với cuộc hôn nhân trước, cuộc hôn
nhân thứ hai này con cần phải suy nghĩ một cách lý trí và phải xem trọng nó.
“Có lẽ rất nhiều người không nghĩ nhiều khi trải qua
cuộc hôn nhân đầu tiên, hiểu biết về khái niệm sống chung tương đối ít. Vì cuộc
hôn nhân của con và Cố Nguyên khá đặc thù nên ba không biết con có suy nghĩ như
thế nào về hôn nhân và cuộc sống, nhưng thông thường thì người đã trải qua một
cuộc sống như vậy sẽ càng hiểu rõ thứ mình cần là gì. Con nên cân nhắc cái được
và cái mất rồi đưa ra sự lựa chọn tốt nhất.”
“Ba, con đã làm ba mẹ lo lắng rồi.”
“Còn về việc con bị sảy thai” – Ba Tô Dao lắc đầu –
“Ba không tán thành việc con nghe lời mẹ con, giấu Cố Nguyên. Con và Cố Nguyên
phải đối mặt với biết bao vấn đề, rơi vào hoàn cảnh này là vì trong cuộc sống
hôn nhân của các con, những sự việc trong quá khứ đã trở thành hiểm họa tiềm
ẩn.”
“Ba muốn nói với con, chân thành thẳng thắn là điều kiện
tối thiểu phải có để có thể duy trì một cuộc hôn nhân êm ấm, lâu dài. Nhưng vì
con người thường có tính ích kỷ, thẳng thắn chân thật lại trở thành một sự lý
tưởng mà trong cuộc sống rất khó có thể đạt được. Khi Cố Nguyên và con cố gắng
vì điều đó thì con càng không nên giữ lại hiểm họa tiềm ẩn đó trong tình cảnh
này. Không phải ba muốn con bây giờ chạy tới nói Cố Nguyên, rằng có một đứa con
của nó nhưng con không thể giữ được. Con nên chọn thời điểm thích hợp nói cho
nó biết, nếu các con thực sự muốn sống bên nhau.”
Ba đi rồi, Tô Dao ngồi trong phòng nghĩ ngợi rất lâu,
cuối cùng cô quyết định làm theo suy nghĩ thực trong lòng, gọi điện cho Cố
Nguyên.
Từng hồi chuông chờ của điện thoại vọng lại, Tô Dao
cảm thấy tim mình hình như cũng nhói đau theo từng hồi chuông.
Cuối cùng điện thoại cũng đã thông, giọng Cố Nguyên uể
oải vọng lại từ đầu d: “A lô.”
“Anh ngủ rồi sao?” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn đồng hồ,
bây giờ đã rất muộn rồi, thời gian này mà gọi điện cho anh không biết anh có
giận hay không.
“… Dao Dao!”
Cố Nguyên như ngồi hẳn dậy, giọng chợt tỉnh táo hơn
rất nhiều.
Qua điện thoại, Tô Dao nghe thấy văng vẳng tiếng xe
hơi, không khỏi thắc mắc: “Là em, anh không ở nhà sao?”
“Ừm, anh ra ngoài hít thở chút.”
Cố Nguyên nhắm mắt lại rồi day day trán. Anh lái xe
tới cạnh hồ, bất giác ngủ lúc nào không hay. Cố Nguyên nhìn đồng hồ, giờ đã khá
muộn.
“Cố Nguyên…”
Tô Dao ngập ngừng: “Em… nhớ anh.”
Cố Nguyên khẽ dừng lại. Giọng nói của cô nhẹ nhàng
vọng lại từ điện thoại, xoa dịu trái tim đau đớn của anh.
“Ừm.”
“Anh bây giờ đang ở đâu?
Cố Nguyên đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Cạnh hồ, lái xe
tới đây anh ngủ quên mất”. Anh dừng lại phút chốc: “Tô Thư ngủ rồi à em?”
“Con bé ngủ rồi, ngủ bên chỗ bố mẹ em.”
“Em đợi anh, một lúc nữa anh sẽ qua.”
Cố Nguyên nói rồi cúp điện thoại, không muốn nghĩ quá
nhiều, anh nổ máy, vội vã lái xe tới khách sạn.
Khi mở cửa nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên Tô
Dao cảm thấy xấu hổ.
Muộn thế này anh tới tìm cô, tự nhiên cô hiểu là anh
có ý gì.
Huống hồ anh luôn mê mẩn thân thể của cô.
Cố Nguyên bước lên một bước, đóng cửa lại, rồi ôm lấy
Tô Dao.
Hai người như đôi tình nhân lần đầu nếm trái ngọt,
quấn quýt lấy nhau.
Có rất nhiều cặp tình nhân hoặc đôi vợ chồng sau khi
cãi nhau gay gắt thường dùng sex để làm hòa, Tô Dao và Cố Nguyên cũng không
ngoại lệ.
Cô nằm trong lòng anh luôn tưởng và an toàn, còn anh
thì lấy niềm tin cho mình qua việc chiếm hữu cô. Hai người không hẹn mà cùng
lùi một bước, họ không nhắc tới cuộc cãi vã trước đây. Tô Dao tạm thời không
nghĩ tới áp lực trong gia đình Cố Nguyên và sự thay đổi thái độ của anh đối với
cô, còn Cố Nguyên cũng không nghĩ tới việc Hứa Đông Dương là rào cản giữa anh
và cô.
Ngày hôm sau hai người đang ôm nhau ngủ thì bị tiếng
điện thoại của Hứa Đông Dương làm cho tỉnh giấc.
Tình dục có thể làm giảm bớt vấn đề nhưng không thể
giải quyết vấn đề. Hai người càng không thể không đối diện với những mâu thuẫn
và trở ngại trong cuộc sống của họ, dường như những việc xảy ra đêm qua chỉ là
một giấc mơ đẹp.
Tô Dao đưa mắt nhìn màn hình điện thoại rồi ấn phím từ
chối.
Cô vừa mới làm lành với Cố Nguyên, cô không muốn anh
bận tâm vì cuộc điện thoại này, huống hồ cô vẫn chưa nói cho anh biết việc cha
mẹ của Hứa Đông Dương. Tiếc là hành động này của cô lại lọt vào mắt Cố Nguyên,
nhưng anh không suy nghĩ như cô.
Bắt đầu từ khi nào Tô Dao sợ nghe điện thoại của Hứa
Đông Dương trước mặt anh?
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên thì thấy ánh mắt ưu tư
của anh.
Tô Dao lẩn tránh ánh mắt anh, đứng dậy, cô rất sợ phải
tranh cãi với Cố Nguyên vì Hứa Đông Dương: “Mình ngủ đến tận giờ này.”
Cố Nguyên cúi đầu, Tô Dao như thế này khiến cho cảm
giác không tin tưởng ở anh càng lúc càng lớn.
Cố Nguyên không nói gì, đứng dậy mặc quần áo: “Bây giờ
anh về nhà đưa mẹ anh về Bình Thành.”
Cố Nguyên mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa nhà đưa cho
Tô Dao. Hôm qua khi ba mẹ Tô Dao bỏ đi, cô đã để lại chùm chìa khóa này ở bàn
trong phòng khách trước mặt ba mẹ Cố Nguyên, thể hiện sự chấm dứt quan hệ với
căn hộ của anh.
Tô Dao chần chừ chốc lát.
Cố Nguyên kéo tay cô, đặt chùm chìa khóa vào: “Việc
của mẹ anh, em hãy thay anh xin lỗi ba mẹ em. Mọi người về nhà ở đi, đừng ở
ngoài khách sạn nữa.”
Đừng tạo cơ hội cho người khác gần gũi em.
Câu nói này Cố Nguyên vừa định thốt ra nhưng anh đã kịp
dừng lại. Cũng giống Tô Dao, anh không muốn xảy ra những chuyện không vui giữa
anh và Tô Dao ngay vào buổi sáng sớm như thế này sau khi đã qua đêm ân ái.
Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao: “Chút nữa em khuyên
ba mẹ về nhà. Anh đến Bình Thành rồi sẽ liên lạc với em.”
“Cố Nguyên…”
Cố Nguyên dừng bước, kéo Tô Dao lại, hôn vào trán cô,
ôm chặt cô rồi mới quay người rời đi.
Cố Nguyên vừa đi không lâu thì điện thoại của lại gọi
đến.
Mẹ Hứa Đông Dương muốn đưa Tô Thư ra ngoài, mua cho cô
bé ít đồ.
Mẹ Hứa Đông Dương rất yêu cháu nội. Sự xuất hiện của
Tô Thư tuy khiến bà có chút ngạc nhiên nhưng đã làm thỏa mãn ước nguyện muốn có
cháu ẵm bồng bao lâu nay của bà. Tình yêu của bà dành cho cháu thường là yêu
chiều quá mức, huống hồ tuy biết cô bé không phải chịu khổ khi sống cùng mẹ
ruột nhưng bà vẫn tiếc rằng không thể bù đắp những thiệt thòi của Tô Thư trong
suốt năm năm qua.
Lần này ba mẹ Tô Dao không đi cùng, ba Hứa Đông Dương
đi gặp bạn cũ nên cũng không đi theo, thế là chỉ có Hứa Đông Dương, mẹ anh, Tô
Dao và Tô Thư đi tới dãy phố thương mại tấp nập phồn hoa nhất Nam Thành.
Trẻ con luôn muốn ra ngoài chơi, đi theo mẹ thì cảm
thấy rất an toàn, huống hồ lại có thêm ba Hứa rất tốt với mình và một bà nội vô
cùng yêu mến mình. Mẹ Hứa Đông Dương chỉ muốn Tô Thư trở thành một thiên thần
nhỏ nên shop quần áo trẻ em nào bà cũng vào rồi mua theo ý thích của Tô Thư.
Tuy mẹ Hứa Đông Dương là bà nội ruột của Tô Thư nhưng
Tô Dao vẫn cảm thấy như vậy có gì không ổn. Con còn bé như vậy, vẫn chưa hiểu
thế nào là thị phi, thế nào là tiền bạc, mẹ anh đã chiều chuộng nó như vậy, một
khi để nó thành quen thì không phải là một việc tốt. Thế nhưng cô thấy bà bế
cháu thử quần áo một cách vui vẻ như vậy thì lại khó nói.
“Cháu nội bà thật là xinh.”
Nhân viên bán hàng của shop quần áo trẻ em mỉm cười,
nhìn Tô Dao và Hứa Đông Dương đứng bên cạnh: “Ồ, con trai và con dâu bà đẹp như
vậy, chẳng trách cháu nội không giống như một thiên thần bé nhỏ
Lời khen của cô bán hàng khiến bà vô cùng sung sướng.
Tô Dao cảm thấy có chút ngượng ngùng, khi mẹ Hứa Đông Dương dắt Tô Thư chọn
giày thì cô đi ra ngoài, ngồi xuống dãy ghế dọc hành lang của khu mua sắm.
“Em mệt rồi à?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Tô Dao lắc đầu, quay sang một bên, không trả lời. Hứa
Đông Dương nhìn Tô Dao hồi lâu rồi đưa tay nắm tay cô, đặt tay cô lên đùi mình.
“Dao Dao, mẹ anh rất thích Tô Thư.”
“Vâng.”
“Nếu chúng ta có thể quay về bên nhau…”
Hứa Đông Dương khẽ dừng lại, ánh mắt của anh nhìn qua
cô về phía trước. Tô Dao tò mò quay đầu lại, cô vội rút tay ra khỏi tay Hứa
Đông Dương, đứng dậy, Cố Nguyên không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, đang nhìn
họ.
Cố Nguyên không nói một lời nào, quay đầu bỏ đi.
Tô Dao đuổi theo anh thì bị Hứa Đông Dương giữ chặt
lại: “Dao Dao!”
Tô Dao quay đầu nhìn Hứa Đông Dương, rồi từ từ nhưng
kiên quyết rút tay mình ra khỏi tay anh: “Em xin lỗi.”
Cô đuổi theo Cố Nguyên.