Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 2-3




Trong hỗn loạn Lê Vĩnh Huyên vẫn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ: Truyền thông ra vào trung tâm thể thao, không phải là Sports Weekly hay sao? Vì sao các phóng viên tin tức giải trí lại xuất hiện ở đây?

Đối mặt với nhà báo hung hăng, cô không biết nên phải làm gì. Cô lùi vài bước về phía sau cho đến khi sau lưng đụng phải một bức tường cứng rắn nhưng ấm áp......, áo khoác trong tay cô cũng bị giữ chặt.

"Cảm ơn." Người phía sau nói. Tiếng nói rất trầm thấp, rất quen thuộc.

Lời vừa nói ra, nữ phóng viên và nhà nhiếp ảnh giống như bị trúng tà, đôi mắt đăm đăm, mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người phía sau lưng cô...... Mạch Vĩ Triết.

Mạch Vĩ Triết thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trên khuôn mặt đẹp trai không hề có chút biểu tình, một tay nắm chiếc áo khoác và phía dưới ── kéo tay cô ── lúc này ngay cả khi hắn đang đi giày trượt băng, cũng vẫn bước đi như bay.

Lê Vĩnh Huyên được kéo đi rất xa, cho đến khi vào phòng nghỉ hắn mới buông cô ra. Khi quay đầu lên nhìn lại, cô phát hiện ra bảo vệ của trung tâm thể thao đã tiến lên ngăn cản phóng viên, và phóng viên đang cố thương lượng với bảo vệ.

Vào phòng nghỉ, cửa được đóng lại, thái độ lạnh như băng giá của Mạch Vĩ Triết lập tức biến mất, một lần nữa quay về dạng lưu manh. Hắn giống như đã nắm được bím tóc, đắc ý dào dạt lên giọng với Lê Vĩnh Huyên.

"Cô nhớ phải viết rõ chuyện này trong báo cáo của mình. Quy tắc cho các phương tiện truyền thông và vị trí của nhân viên bảo vệ đều phải được xem xét lại lần nữa. Ngoài ra, về vấn đề kiểm soát truy cập đã nói lâu rồi, cần phải được đánh giá kỹ lưỡng, cô nghe rõ không?"

"Ồ, họ đến để phỏng vấn anh sao?" Cô xoa xoa cổ tay hơi đau, hỏi lại.

"Đương nhiên, nhưng tôi là ngôi sao của đội, không phải muốn phỏng vấn là có thể phỏng vấn."

Lê Vĩnh Huyên không nhịn được muốn trợn trắng mắt. Người này rốt cuộc sao vậy, không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào sao?

"Tôi đang bận, sẽ không lãng phí thời gian của quý ngài." Nói xong, cô làm bộ sắp phải rời đi.

"Này, cô định rời đi như vậy sao? Hôm nay đã viết báo cáo xong chưa? Có cần tôi bổ sung thêm gì nữa hay không?" Hắn vẫn không buông tha cô, tiếp tục kêu la ở phía sau lưng, "Tôi cho cô cơ hội ăn tối cùng chúng tôi, nhanh cảm ơn đi."

"Không cần phải bận tâm." Cô trừng hắn một cái, "Bữa tối của các anh không có gì để khen ──"

"Sao có thể!" Mạch Vĩ Triết cố ý làm ra vẻ mặt khiếp sợ, "Món ăn chính cô có thể chọn cá hoặc ức gà, các món ăn phụ có thể chọn măng tây hoặc rau chân vịt! Sang trọng như vậy, cô còn than phiền?!"

Vẻ mặt của hắn đã chọc cô cười. Gặp gỡ loại người này, cô thật sự không biết nên làm gì!

Nói thật, cô không biết những tuyển thủ này đến tột cùng đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt như thế nào; Chế độ ăn uống của họ đều có chuyên gia theo dõi, ăn toàn các món siêu thanh đạm không nói, màu sắc cũng cực kỳ đơn điệu. Sau khi đi theo bọn họ ăn một vài lần, Lê Vĩnh Huyên hoàn toàn không bao giờ muốn ăn với bọn họ nữa.

"Muốn hẹn tôi ăn cơm, ít nhất cũng phải là thịt bò bít tết dưới ánh nến mới được." Cô cố tình đáp lễ lại hắn.

"Cô thích ăn thịt bò bít tết nướng trên nến?" Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh nụ cười tinh nghịch. "Người bình thường sẽ dùng bếp lò để nướng. Hay là, người yêu của cô có kỹ năng đặc biệt, có thể dùng ngọn nến để nướng bò bít tết?"

Cô nghe xong thì rùng mình một cái, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất. "Anh đã nghe lén khi tôi nói chuyện điện thoại?"

Lưu manh chính là lưu manh, không bao giờ quan tâm tới việc mất mặt, "Cô đứng ở giữa đường nói cả buổi, còn giống như người mộng du cười khúc khích rất lâu, ai không nghe không thấy?"

Giống như ăn trộm bị bắt, trái tim Lê Vĩnh Huyên đập nhanh hơn, đôi tai bắt đầu đỏ bừng. Cô không nhiều lời nữa, xoay người rời đi ──

Quay người lại, cô mới giật mình khi nhìn thấy tất cả các tuyển thủ đều đang ở phía sau cô, mỗi người đều trợn to mắt nhìn cô.

"Tiểu Mạch ca lại chọc Lê tiểu thư tức giận!"

"Huấn luyện viên, thầy xem những gì tiểu Mạch đã làm!"

Mọi người vừa nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của cô, lập tức bắt đầu đánh trống reo hò, lớn tiếng ở phía sau.

Mặc dù Mạch Vĩ Triết là đội trưởng, ngôi sao của toàn đội, bề ngoài có vẻ rất nghiêm túc, nhưng sau khi ở chung một thời gian liền có thể phát hiện ra hắn rất tinh nghịch, mọi người rất thích kéo chân sau của hắn, quả thực nó đã trở thành một trò tiêu khiển cho toàn đội.

"Mạch Vĩ Triết, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Lê tiểu thư tới đây là để làm việc, chúng ta nhất định phải cùng nhau phối hợp với cô ấy, không được lầm lẫn." Bất luận là tướng mạo, dáng người hay trang phục đều giống như huấn luyện viên Mafia, chiêu thức lợi hại nhất chính là so sánh giọng điệu lạnh như băng, từng trận giống như băng đao thổi qua, khiến người không rét mà run.

"Tôi chỉ ──" Mạch Vĩ Triết một lần nữa bị vây hãm, khổ mà không thể nói nên lời.

Chỉ thấy lão đại huấn luyện viên đứng sừng sững ở cửa, hai tay ôm ngực, giọng lạnh như băng nói với Mạch Vĩ Triết: "Cậu thích nói chuyện, đúng không? Chúng tôi đã làm gián đoạn, đúng không? Vậy hiện tại hãy đi ra ngoài nhận phóng vấn đi. Phóng viên của một tạp chí hằng tuần đang chờ cậu đó, cậu hãy nói cho đủ."