Song Bích

Chương 95: Tư Nguyệt




Sự xuất hiện của Minh Hoa Thường đã khiến cho tất cả mọi người bất ngờ. Minh Hoa Chương là người đầu tiên hoàn hồn lại, hắn đi đến trước mặt Minh Hoa Thường ngay, âm thầm trừng mắt với nàng, sau đó lại bình tĩnh che chắn nàng lại: “Xá muội ngang bướng, đã khiến Quốc Công và Kinh Triệu Doãn chê cười rồi.”

Thành Quốc Công nhíu mày, trông có vẻ không vui, bây giờ đến cả con chó con mèo nào cũng dám đến trêu chọc ông ấy cơ à? Kinh Triệu Doãn quan sát nàng từ trên xuống dưới, ẩn chứa ý muốn dò xét: “Đây là ai?”

“Đây là…”

“Tiểu nữ là muội muội của Minh Thiếu doãn, nhị nương của phủ Trấn Quốc Công.” Minh Hoa Thường chạy lên phía trước Minh Hoa Chương, nàng cao giọng chặn lời hắn: “Tiểu nữ tới đưa đồ ăn cho Nhị huynh, vô tình thấy Kinh Triệu Doãn đang phá án, không phải là cố ý làm phiền quan phủ làm việc. Nhưng sau khi nghe người ta nói đến cảnh ngộ của Trình tam nương tử, tiểu nữ thấy vô cùng khó chịu. Tiểu nữ và nàng ấy có quen biết nhau, thật sự là không đành lòng khi phải chứng kiến cái cảnh nàng ấy ra đi một cách không rõ ràng như thế. Thành Quốc Công, nếu như ngài thật sự đau lòng thay cho nàng ấy, chẳng lẽ ngài lại đành lòng để nàng ấy trở thành đề tài bàn tán từ đầu đường cho tới cuối ngõ, dù sau này đã xuống mồ rồi nhưng vẫn cứ bị người ta chỉ trích ư? Chi bằng nhân cơ hội này mà nhổ cỏ tận gốc, tra ra tất cả mọi chuyện, bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho tam nương tử.”

Trước đó Kinh Triệu Doãn lôi kéo quan hệ, đánh vào tình cảm, còn Minh Hoa Chương thì lại dùng lý lẽ để phân trần trái phải đúng sai, ấy thế mà Thành Quốc Công không hề bị lay động. Người chết không phải là người thân của bọn họ, tất nhiên là bọn họ “đứng nói chuyện nên không đau eo” [*] rồi. Nhưng sau khi nghe thấy Minh Hoa Thường nói như thế, Thành Quốc Công lại im lặng.

[*] Đứng nói chuyện nên không đau eo ý chỉ không phải chuyện của mình nên mới chẳng hề có bất kỳ cảm xúc gì, không đồng cảm được với người đang phải trải qua vấn đề ấy.

Lúc ông ấy hay tin, đến cả cơm cũng chẳng kịp ăn mà đã vội đi đón cháu gái. Nhưng, trên đường đi tới đây, Thành Quốc Công đã nghe được rất nhiều lời đồn không hay. Có người nói tam nương tử bỏ trốn với người ta, nhưng đối phương lại lật lọng, không đến điểm hẹn cho nên nàng ấy mới bị sát hại; còn có người nói rằng nàng ấy đến phường Thông Tế để yêu đương vụng trộm. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế thôi, mà đến cả hình hài của tên “gian phu” ấy ra sao, người ta cũng phác họa ra được rồi.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã là điều đáng đau buồn lắm rồi, thế thì sao Thành Quốc Công có thể chịu đựng được khi thấy cô cháu gái mà mình cưng chiều từ nhỏ cho đến lớn bị người ta chỉ trỏ cơ chứ? Cho nên ông ấy mới vô cùng cương quyết, mới không cho phép người của phủ Kinh Triệu đi quấy rầy sự thanh tịnh của nàng ấy nữa. Nhưng, tiểu nương tử này lại nói trúng tim đen, đánh trúng điểm đau của Thành Quốc Công.

Ông ấy có thể ra lệnh cho người trong Công phủ, có thể tạo áp lực cho phủ Kinh Triệu, cho Kim Ngô Vệ, nhưng mà, lẽ nào ông ấy cũng có thể kiểm soát được miệng lưỡi của mấy kẻ ngoài phố ấy hay sao? Nếu còn không tra rõ việc này, tam nương sẽ phải gánh trên lưng cái danh bỏ trốn, thậm chí là lén thông gian mãi mãi, thế thì những vị trưởng bối như họ sao có thể chịu đựng nổi? Những muội muội bên dưới nàng ấy lại phải tự xử thế nào đây?

Minh Hoa Thường cũng thấy rằng Thành Quốc Công đã không còn cảnh giác như ban nãy nữa, nàng bắt đầu “rèn sắt khi còn nóng”, lại lên tiếng: “Thành Quốc Công, ngài yên tâm đi, tiểu nữ có thể đi xem tam nương thay cho Ngỗ tác. Ngỗ tác muốn xem cái gì thì tiểu nữ sẽ làm thay cho ngài ấy, sau đó tiểu nữ sẽ truyền lời lại cho bọn họ, tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng xấu cho danh dự của tam nương. Nếu như ngài không yên tâm thì có thể phái nô bộc đi theo, tiểu nữ tuyệt đối không nói hai lời.”

Dường như đây chính là cách tốt nhất, Thành Quốc Công thở dài, sầm mặt lại và nói: “Được, lão phu tạm thời tin tưởng các ngươi thêm một lần nữa. Nếu như vẫn chưa thể tra ra được hung thủ…”

Không hề ba phải giống như Kinh Triệu Doãn, Minh Hoa Chương đã chủ động tiến lên phía trước một bước, chắp tay với Thành Quốc Công: “Đây là việc nằm trong chức trách, nhất định là vãn bối sẽ tận tâm tận lực. Nếu vẫn không thể tra ra được hung thủ thì sẽ mặc cho Thành Quốc Công và bệ hạ xử lý.”

Thành Quốc Công không lên tiếng, cuối cùng thì ông ấy cũng chấp nhận rồi. Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi đến phủ Thành Quốc Công. Nạn nhân bị giết là cháu gái của Thành Quốc Công, một vụ án lớn như thế nên dù Kinh Triệu Doãn có muốn buông tay mặc kệ, thì hắn ta cũng không thể nói thêm gì được nữa, hắn ta chỉ đành đi qua Công phủ cùng họ.

Trong phủ Thành Quốc Công, nữ quyến đang đắm chìm trong tin dữ, nơi nơi đều vang vọng tiếng khóc. Phu nhân Thành Quốc Công thấy một đám người mặc quan phục thì bắt đầu cảnh giác, Kinh Triệu Doãn là người ngoài cuộc mà chỉ biết ăn nói hách dịch, Minh Hoa Chương chỉ đành tiến lên phía trước, chủ động hành lễ với phu nhân Quốc Công: “Vãn bối là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Chương, thỉnh an phu nhân. Trình nương tử bị hại, chúng ta xin bày tỏ sự đồng cảm vô cùng sâu sắc, nhưng hung thủ sát hại nàng ấy vẫn chưa sa lưới, bất kỳ nữ tử nào trong thành Trường An cũng đều có thể là người bị hại tiếp theo. Mong phu nhân hợp tác, cho phép chúng ta kiểm tra cơ thể của lệnh thiên kim. Vì để bày tỏ sự tôn trọng, ta sẽ để xá muội làm việc ấy phu nhân cũng có thể phái người đứng bên cạnh quan sát.”

Minh Hoa Thường đang đứng sau lưng Minh Hoa Chương, nghe đến đây thì nàng đứng ra, nghiêm túc chắp tay trước ngực và nói với phu nhân Thành Quốc Công rằng: “Phu nhân, phu nhân thế tử xin hãy nén bi thương. Tiểu nữ Minh Hoa Thường từng có cơ duyên gặp gỡ tam nương tử đôi ba lần. Tiểu nữ muốn đến tiễn đưa Trình tam nương tử một đoạn đường, muốn giải oan thay cho nàng ấy, muốn trả lại thanh danh sau khi chết cho nàng ấy.”

Phu nhân Thành Quốc Công thấy Quốc Công đã ở đây thì cũng hiểu là ông ấy đã đồng ý rồi. Khuôn mặt bà ấy chợt trở nên nghiêm nghị, không ai biết được bà ấy đang có biểu cảm gì, bà ấy chỉ nói: “Nếu như là bằng hữu của tam nương tử, vậy thì hãy vào tiễn nó một đoạn đường cuối cùng đi. Nhưng tam nương vẫn chưa được khâm liệm, mong chư vị đại nhân né tránh.”

Minh Hoa Chương chắp tay lại mà đáp: “Đây là lẽ hiển nhiên.”

Nói rồi, Minh Hoa Chương bèn dẫn theo một đám quan sai của phủ Kinh Triệu đi ra ngoài, hắn còn chủ động đóng cửa sổ lại nưa. Trong sảnh chỉ còn lại nữ quyến, đều là nữ tử với nhau cả, khi nói chuyện cũng không cần cẩn trọng và dè dặt như ban nãy nữa, Minh Hoa Thường hỏi: “Phu nhân, ngài có thể cho phép ta vào nhìn tam nương tử không?”

Phu nhân Quốc Công thở dài một hơi rồi nói: “Nó ở bên trong, nhà lão đại, đưa nàng ấy đi xem đi.”

Một vị phu nhân có sắc mặt tái nhợt, trông như đã khóc đến mức choáng váng tiến lên, Minh Hoa Thường nhận ra đây chính là phu nhân thế tử Thành Quốc Công, cũng chính là mẫu thân của Trình Tư Nguyệt. Minh Hoa Thường vội đỡ phu nhân thế tử đi vào phòng trong.

Chính giữa phòng có đặt một tấm ván gỗ, trên đó phủ kín vải trắng. Minh Hoa Thường thở dài, sau khi tế bái Trình Tư Nguyệt thì hỏi: “Phu nhân thế tử, sau khi đưa tam nương tử về, mọi người đã lau hoặc thay y phục cho tam nương tử hay chưa?”

Phu nhân thế tử vừa nức nở vừa lắc đầu: “Chưa.”

Minh Hoa Thường khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong cái rủi có cái may, nữ quyến đều đang đắm chìm trong nỗi bi thương, vẫn chưa lau người cho Trình Tư Nguyệt. Sau khi nhận được sự đồng ý từ phu nhân thế tử, Minh Hoa Thường bèn tiến lên cởi trang phục của Trình Tư Nguyệt ra.

Ban nãy, khi thuyết phục Kinh Triệu Doãn và Thành Quốc Công, nàng đã nói là sẽ để Ngỗ tác chỉ đạo từ xa, còn nàng ra tay làm theo lời chỉ dẫn. Nhưng thật ra Minh Hoa Thường từng học sơ qua kiến thức khám nghiệm tử thi, nếu không dùng đến dao thì kiến thức của nàng vẫn khá là đầy đủ. Sau khi nàng cởi trang phục của nàng ấy ra thì không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Những dấu vết tím xanh đan xen nhau in hằn trên cơ thể Tư Nguyệt. Ở phần ngực và lưng, gần như là không có lấy một chỗ lành lặn, giữa hai chân thì càng thê thảm hơn thế nữa. Phu nhân thế tử không chịu nổi mà ngoảnh đầu đi mà khóc nấc lên. Minh Hoa Thường nghe thấy tiếng khóc thì chợt khó chịu, nhưng nàng vẫn dằn xuống, tiếp tục kiểm tra cơ thể của Trình Tư Nguyệt.

Những vết thương ngoài da đều không quá nặng, nhưng trên cổ tay lại có hằn vết trói, vết thương này sâu đến mức có thể nhìn thấy máu, còn dính cả vụn dây thừng li ti, hình như là nàng ấy đã bị dây thừng trói lại. Minh Hoa Thường cẩn thận gắp mảnh vụn ra rồi bỏ vào trong hộp đựng vật chứng. Minh Hoa Thường mở mắt, môi của Trình Tư Nguyệt ra, chú ý thấy trên mắt có chút dấu vết chảy máu.

Là ngạt thở dẫn đến tử vong à? Minh Hoa Thường lật những ngón tay của nàng ấy ra để xem, rồi nàng khẽ “Ồ” một tiếng.

Trên móng tay của nàng ấy có mấy vết tím đỏ, khớp với dấu hiệu ngạt thở. Nhưng điều quan trọng hơn cả là, không thấy ngón tay giữa bên tay phải của nàng ấy đâu.

Minh Hoa Thường vội hỏi phu nhân thế tử: “Phu nhân, hai tay của tam nương tử có bình thường không?”

“Tất nhiên là bình thường rồi.” Phu nhân thế tử nói: “Ngón tay của nó cực kỳ đẹp, vừa thon vừa dài, bình thường nó bảo vệ đôi bàn tay kỹ nhất đó.”

Vậy thì ngón tay này đứt ngoài ý muốn hay là do hung thủ nhỉ? Minh Hoa Thường lại gần để xem, nàng để ý thấy vết cắt chỗ ngón tay đứt rất gọn gàng, gân tay bị cắt đứt, khớp xương được tách ra một cách gọn ghẽ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Xử lý khớp nối sạch sẽ như vậy, chứng tỏ hung thủ đã cố ý lấy nó đi. Minh Hoa Thường bỗng nhớ đến xương ống chân bị chặt một cách gọn ghẽ của Hoàng Thái Vi.

Nhưng tại sao lại là ngón tay? Trong số các ngón tay, vì sao lại chọn ngón giữa?

Sau khi Minh Hoa Thường kiểm tra hết tất cả mọi thứ một cách cẩn thận, nàng lại nghiêm túc giúp Trình Tư Nguyệt mặc đồ vào. Nàng ra ngoài cùng Ngỗ tác để báo cáo kết quả. Vì đang ở ngay trước mặt Thành Quốc Công và Minh Hoa Chương, nên Ngỗ tác cũng không dám chỉ dẫn Minh Hoa Thường làm gì cả. Mà, thực tế là cũng chẳng có gì cần phải bổ sung thêm, Ngỗ tác nói lời cảm ơn: “Minh nương tử đã kiểm tra vô cùng cẩn thận, không bỏ sót một thứ nào cả, vất vả cho nương tử rồi.”

“Việc ta nên làm mà.” Minh Hoa Thường nói: “Tên hung thủ này tàn bạo bất nhân, không còn nhân tính, bắt được hắn là trừ hại cho dân, ta cũng nên bỏ ra một phần sức lực.”

Minh Hoa Chương nói: “Đợi sau khi hồi phủ, ta sẽ bảo xá muội trình bày lại, đích thân ta sẽ viết văn thư khám nghiệm tử thi, kính xin Kinh Triệu Doãn, Thành Quốc Công yên tâm. Không biết là có thể xin Thành Quốc Công sắp xếp, gọi người bên cạnh tam nương tử đến để tra hỏi không?”

Thi thể cũng đã được khám nghiệm rồi, chỉ thẩm vấn thôi thì cũng không có gì để từ chối cả, Thành Quốc Công khoát tay đồng ý. Dù sao thì Thành Quốc Công cũng đã lớn tuổi rồi, đã vất vả cả một buổi sáng nên vẻ mệt mỏi in hằn trên gương mặt ông ấy, mọi người thấy thế thì mời Thành Quốc Công tạm đi nghỉ ngơi. Kinh Triệu Doãn cũng nương theo lẽ ấy mà đi đến thư phòng cùng với Thành Quốc Công, ném lại việc vất vả và cực khổ nhất – là đặt câu hỏi – cho Minh Hoa Chương.

Minh Hoa Chương không hề oán hận hay tức giận gì, hắn vẫn ung dung, từ tốn như thế. Hắn bình tĩnh và thận trọng vô cùng. Đầu tiên là chia nhóm cho số lượng nha dịch đông đảo kia, sau đó thì dựa theo năng lực của mọi người mà phân cho họ những nhiệm vụ khác nhau. Hắn giao phó rõ ràng từ thời gian, địa điểm cho đến nội dung, tất cả đều được hắn sắp xếp đâu vào đấy. Chúng quan lại nhận lệnh mà rời đi, cuối cùng, Minh Hoa Thường đến gần hắn, hỏi với vẻ chờ mong: “Nhị huynh, còn muội thì sao?”

Minh Hoa Chương nhàn nhạt liếc nàng một cái, hắn hỏi: “Ta muốn để muội về nhà, muội thấy thế nào?”

Minh Hoa Thường chớp chớp mắt, mắt nàng mở to ra, cứ dùng ánh mắt đầy trông mong như thế mà nhìn hắn, nàng chẳng nói lời nào cả. Minh Hoa Chương không biết phải làm sao, chỉ đành thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi, muội ở lại đây nói chuyện với Trình phu nhân đi. Không cần phải cố gắng nghe ngóng chuyện gì đâu, cứ thuận theo ý muốn của muội, trấn an bọn họ là được.”

Minh Hoa Thường đồng ý, nói một câu đến từ tận đáy lòng mình: “Nhị huynh, huynh đúng là “biết người khéo dùng” mà.”

Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ở đây không có ai hết, không cần phải nịnh bợ ta đâu.”

Minh Hoa Thường bĩu môi, nàng khẽ “hừ” một tiếng: “Rõ ràng là người ta thật lòng khen huynh mà, chẳng hiểu cho lòng tốt của người ta gì cả.”

Phủ Kinh Triệu đang phá án nhưng Minh Hoa Thường lại đi theo, trong mắt người ngoài, hành vi này vô cùng nổi bật và chói mắt. Minh Hoa Thường luôn thoái thác là đến đưa đồ ăn cho huynh trưởng rồi trùng hợp bắt gặp án mạng của người quen, nàng không đành lòng đành khi thấy Trình gia nương tử bị hại, hơn nữa, nàng cũng muốn san sẻ ưu phiền với huynh trưởng nên mới đi theo để xem thử xem sao.

Người ngoài đều biết rằng hai người bọn họ là một cặp sinh đôi, dù có như hình với bóng như thế thì ai cũng có thể hiểu được, không ai gây khó dễ với một tiểu nương tử bao giờ cả. Minh Hoa Chương hết lòng dặn dò, bảo Chiêu Tài đi theo Minh Hoa Thường không rời một tấc, sau đó thì mới đi làm việc của mình. Minh Hoa Thường quay lại chính đường, tiếp tục nói chuyện với phu nhân Thành Quốc Công và phu nhân thế tử.

Phu nhân Thành Quốc Công đã ra phía sau nghỉ ngơi do tinh thần và thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, còn phu nhân thế tử thì đã dặm phấn lên mặt, có thể thấy là bà ấy vừa mới khóc xong. Kể từ khi ra đời cho đến nay, Minh Hoa Thường chưa từng gặp mẫu thân của mình bao giờ, nàng nhìn phu nhân thế tử, không nhịn được mà thầm nghĩ, có phải là mẫu thân của nàng cũng giống như thế này hay không?

Sau khi tự hỏi như thế, lòng Minh Hoa Thường càng buồn đau hơn. Nàng nói câu xin nén bi thương một cách vô cùng khô khan, nhưng lòng nàng lại hiểu rõ, rằng, không có bất kỳ một người mẹ nào có thể “nén bi thương” trước cái chết thảm khốc của nữ nhi mình cả. Nàng lặng lẽ ngồi với phu nhân thế tử, chờ đến khi tâm trạng của đối phương tương đối ổn định lại, Minh Hoa Thường mới hỏi: “Phu nhân, vì sao hôm qua tam nương tử lại đi ra ngoài thế ạ?”

Vừa nhắc đến chuyện này là phu nhân thế tử lại thấy phẫn hận [*] vô cùng, nói: “Không ai bảo nó đi ra ngoài cả, là do nó tự lén lút đi ra ngoài!”

[*] Phẫn hận ở đây là tức giận (phẫn nộ) và uất hận.

Minh Hoa Thường nhướng mày, vô cùng bất ngờ: “Lén đi à?”

“Không sai.” Phu nhân thế tử nói: “Nó lấy cớ muốn tập viết, đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, không ai biết nó lén đi từ khi nào. Không ngờ là, đến buổi tối, lúc ăn cơm, ta mới phát hiện ra điểm bất thường. Sau đó ta đã ép hỏi nha hoàn nên mới biết rằng, từ sáng sớm là đã không thấy tăm hơi của nó đâu rồi. Ta vội cho người đi tìm, khổ cực tìm kiếm cả đêm không ngủ, kết quả là, ngày hôm sau ta lại nghe người ta nói…”

Mới đến chuyện thương tâm ấy, phu nhân thế tử lại che mặt mà khóc thút thít. Minh Hoa Thường thở dài, nàng lại hỏi: “Vậy nha hoàn hầu hạ tam nương tử đâu rồi ạ?”

“Vẫn còn quỳ ở trong viện đấy.” Phu nhân thế tử tức giận đến mức nghiến chặt răng: “Nếu không phải là do bọn chúng hầu hạ không chu đáo, giấu giếm không báo thì sao Nguyệt Nhi xảy ra chuyện cho được?”

Minh Hoa Thường không tiện đánh giá chuyện này, nàng dừng lại một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân có thể cho phép ta đi gặp bọn họ không?”

Minh Hoa Thường bước vào sân viện mà Trình Tư Nguyệt từng ở khi còn sống. Một loạt nha hoàn đang quỳ trên nền đất làm bằng đá, trời đang lạnh như thế mà bọn họ đã quỳ bên ngoài cả một ngày một đêm rồi, ai cũng lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, có mấy người đã ngất đi luôn rồi.

Đám nha hoàn thấy có người đi vào thì càng run rẩy dữ dội hơn, ai cũng nghĩ rằng phu nhân muốn bán bọn họ đi. Minh Hoa Thường lặng lẽ thở dài, nàng nói: “Các ngươi không cần phải căng thẳng đâu, ta được Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu nhờ vả, nên muốn đến đây để hỏi các ngươi vài lời.”

Minh Hoa Thường chậm rãi dạo bước trong phòng, cẩn thận kiểm tra đồ dùng của Trình Tư Nguyệt. Một người trông khá giống nha hoàn đứng bên tường, thân mình nàng ấy lắc lư, đến đứng mà còn không vững, nhưng vẫn hành lễ với Minh Hoa Thường trong nơm nớp lo sợ: “Nô tỳ thỉnh an đại nhân.”

Minh Hoa Thường thở dài: “Không cần phải gọi ta là đại nhân, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi. Khi còn sống, tam nương tử thích viết chữ ở đây à?”

Nha hoàn nghe thấy mấy chữ “khi còn sống” thì lại thấy đau khổ, gật đầu mà đáp: “Vâng.”

“Vì sao hôm qua nàng ấy lại đuổi các ngươi ra ngoài?”

Các nha hoàn cũng chẳng rõ cớ sự: “Nô tỳ cũng không biết nữa ạ, trước kia tam nương tử cũng thường hay đóng cửa lại để luyện chữ, nô tỳ cho rằng cũng giống như mọi ngày thôi, nô tỳ không hề biết là nương tử sẽ chạy đi. Nếu nô tỳ biết tam nương tử muốn đi ra ngoài, thì chắc chắn là nô tỳ sẽ không dám giấu giếm phu nhân đâu ạ.”

Minh Hoa Thường đã từng làm ra chuyện như thế rồi nên nàng cũng hiểu, chỉ cần người trong cuộc muốn làm thế, thì dù nha hoàn có ba đầu sáu tay, họ cũng không thể nào trông coi được. Minh Hoa Thường lại hỏi: “Các ngươi có biết vì sao nàng ấy lại đi ra ngoài không?”

Nha hoàn lắc đầu, rõ ràng là đang sợ Minh Hoa Thường “giận cá chém thớt”, nàng ấy vừa co rúm người lại vừa luống cuống. Minh Hoa Thường đổi cách hỏi khác, lại nói: “Mấy ngày qua, nàng ấy có gì khác thường hay không?”

“Khác thường ạ?” Nha hoàn mờ mịt, nàng ấy suy tư rất lâu rồi mới chần chừ nói: “Hôm trước nương tử đã vào vườn hoa một chuyến, sau khi quay trở về thì vô cùng vui vẻ, nương tử đã thử trang phục suốt cả đêm. Nếu muốn nói đến chuyện khác thì hình như là không có.”

Thử trang phục à? Như thể là đã cảm nhận được điều gì đó, Minh Hoa Thường thử hỏi: “Năm nay tam nương tử bao nhiêu tuổi? Đã từng đính ước hay chưa?”

“Năm nay nương tử gần mười sáu tuổi, chưa định hôn sự.”

“Nàng ấy có vừa ý lang quân nào không?”

Trông nha hoàn có vẻ khó xử, nàng ấy nói: “Minh nương tử, tam nương tử của chúng nô tỳ là người ngoan ngoãn, nghe lời, ngài ấy sẽ không tự định chuyện chung thân đâu.”

Minh Hoa Thường biết rõ chuyện này, những gia tộc lớn đều vô cùng tị húy, nàng không chấp nhất với chủ đề này nữa, bèn tìm lời để nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi. Vậy nàng ấy có quan hệ tốt với bạn hữu nào, hay gần đây có thường xuyên lui tới với ai trong số họ không?”

Nha hoàn vẫn lắc đầu: “Tính tình tam nương tử dịu dàng và ngoan ngoãn, tuy cũng có bạn hữu nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức trò chuyện trong bữa tiệc, những lúc riêng tư thì không tới lui được bao nhiêu cả, còn lâu mới thân thiết bằng đại lang quân.”

Minh Hoa Thường nghe được một cái tên mới: “Đại lang quân là…”

“Là huynh trưởng ruột thịt của tam nương tử, bây giờ đang học ở Quốc Tử Giám.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường đang muốn hỏi kỹ hơn về tình hình của đại lang Trình phủ, thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa: “Minh nương tử, Thiếu doãn đến rồi.”

Nhị huynh đến rồi à? Minh Hoa Thường vội đẩy cửa mà đi ra ngoài, lúc nàng mở cửa ra thì chợt thấy một con bồ câu trên ngọn cây, nhưng nó đã giương cánh bay đi mất rồi. Minh Hoa Thường chợt thấy lạ, Trình Tư Nguyệt có nuôi chim à? Hình như là nàng đâu thấy đồ ăn cho chim trong phòng của nàng ấy đâu.

Nhưng Minh Hoa Chương đã đợi ở bên ngoài rồi, Minh Hoa Thường cũng bỏ suy nghĩ này qua một bên, nàng vừa bước nhanh về phía hắn, vừa gọi: “Nhị huynh!”

Minh Hoa Chương chắp tay sau lưng mà đứng ngoài cửa viện, hơi lạnh tiêu điều, hắn tựa như ánh sáng duy nhất giữa đất trời. Minh Hoa Chương kéo cổ tay nàng, vừa đi vừa nói: “Bọn ta phải đi rồi, ta sẽ đưa muội về phủ.”

Minh Hoa Thường kinh ngạc: “Các huynh phải đi đâu?”

“Quốc Tử Giám.” Minh Hoa Chương tóm tắt ngắn gọn lại tình hình cho nàng hiểu: “Ban nãy Thành Quốc Công đã phái người gọi Trình đại lang quân quay trở về từ Quốc Tử Giám, bấy giờ ta mới biết được là, hôm qua Trình Tư Nguyệt đã đến Quốc Tử Giám. Trình đại lang nói, giữa trưa, lúc hắn ta tan học, hắn ta đã gặp được Trình Tư Nguyệt. Hắn ta còn nói rằng, rõ ràng là hắn ta đã sai người đưa nàng ấy về phủ, chẳng biết tại sao nàng ấy lại mất tích giữa chừng như thế nữa. Bây giờ bọn ta phải đi đến Quốc Tử Giám tra hỏi, không có thời gian trông nom muội, ta đưa muội về trước.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì nói ngay: “Manh mối quan trọng như vậy mà huynh còn lề mề gì nữa? Nhanh đến Quốc Tử Giám đi, muội tự dẫn theo đám Chiêu Tài về là được rồi.”

“Không được.” Minh Hoa Chương quả quyết bác bỏ: “Trình tam nương tử mất tích trên đường về nhà, bây giờ còn chưa tìm thấy kẻ thủ gây ra tội ác, muội bảo ta làm sao yên tâm cho được đây? Đích thân ta phải đưa muội về.”

Trước khi chết, Trình Tư Nguyệt đã đến Quốc Tử Giám, có thể nói đây là “thu hoạch” lớn to lớn nhất kể từ khi tiếp nhận vụ án cho đến nay. Không chừng hung thủ vẫn còn đang ở trong Quốc Tử Giám. Cả Kinh Triệu Doãn lẫn Thành Quốc Công đều đang chú ý đến từng hành động của họ, nếu Minh Hoa Chương không xông đến hiện trường ngay mà lại vội đưa muội muội mình về nhà, vậy thì mọi sự nỗ lực trước đó của hắn sẽ trở nên uổng phí, hơn nữa, chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến chức vị của hắn, và hắn sẽ bị Ngự sử vạch tội.

Trong số hai người, không ai chịu nhượng bộ ai cả, sau khi giằng co cả một lúc lâu, Minh Hoa Thường chợt nghĩ ra một cách có thể làm vui lòng hai bên: “Nhị huynh, chi bằng chúng ta làm thế này đi nhé. Huynh đến Quốc Tử Giám, còn muội thì ở lại phủ Thành Quốc Công để tâm sự với phu nhân, tiện thể nghe ngóng chuyện của Trình Tư Nguyệt. Đến khi huynh xong hết mọi việc thì huynh đến phủ Thành Quốc Công đón muội, huynh thấy thế nào?”

Minh Hoa Chương ngẩn ra, hắn cau mày lại mà nói: “Trước đây muội không quá thân quen với Trình gia, để một mình muội ở lại Trình phủ…”

“Không sao.” Minh Hoa Thường ra vẻ dứt khoát mà mạnh mẽ xua xua tay: “Người với người là thế mà, ở chung với nhau thì mới thân quen nhau được, đợi thêm một lát nữa là sẽ quen thân ngay thôi ấy mà.”

Minh Hoa Chương không thể phản bác lại được, lại thêm một lần nữa, một lần nữa hắn thấy “sợ hãi” trước khả năng xã giao của Minh Hoa Thường. Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Vậy được rồi. Phải quấy rầy phủ Thành Quốc Công lâu như thế, làm phiền người ta quá, muội đi theo ta đến chỗ phu nhân Quốc Công, để ta nói với phu nhân một tiếng.”

Phu nhân Thành Quốc Công không ngờ là, vị Thiếu doãn tuấn lãng trẻ tuổi này chỉ mới đi chưa được bao lâu mà đã quay trở lại rồi. Lần này hắn còn dẫn theo muội muội bên cạnh, trịnh trọng hành lễ với bà ấy với thân phận là một vãn bối: “Phu nhân, ta phải đến Quốc Tử Giám tra hỏi, không thể nào trông nom xá muội được, làm phiền phu nhân giúp ta chăm sóc muội ấy một lúc, đến khi xong việc bên kia, ta sẽ tới đón muội ấy ngay lập tức. Làm phiền phu nhân.”

Phu nhân Thành Quốc Công khá kinh ngạc, phủ Thành Quốc Công có nhiều ma ma và nha hoàn như thế kia mà, việc chăm sóc một nương tử chỉ là chuyện tiện tay làm mà thôi. Nhưng Minh Hoa Chương lại đến đây nói chuyện với bà ấy một cách trịnh trọng như thế, có thể nói là đã tuân thủ đầy đủ các cấp bậc lễ nghĩa.

Vẻ tán thưởng hiện lên trong ánh mắt phu nhân Thành Quốc Công. Bà ấy đã sớm nghe nói rằng, thế hệ này của Minh gia có “mầm mống tốt”, bây giờ được tận mắt chứng kiến thì mới biết, hoá ra là đúng như thế thật. Quả thật là Trấn Quốc Công đã giáo dục nhi tử của ông rất tốt. Chẳng trách đã nhiều năm trôi qua rồi mà ông vẫn không cưới người khác, đặt hết mọi tâm tư và sức lực vào nhi tử độc nhất này.

Lang quân tài giỏi, kiên định lại chín chắn, gặp cường quyền không sợ uy, gặp việc nhỏ không thất lễ như thế này, quả đúng là rất đáng để dốc hết sức lực toàn tộc ra để mà bồi dưỡng. Về phần có nhi tử khác nữa hay không, thì hoàn toàn không hề quan trọng.

Tuổi tác của Minh Hoa Chương lớn bằng cháu trai của bà ấy, phu nhân Thành Quốc Công càng nhìn hắn thì lại càng thấy hài lòng, bà ấy nói: “Ngươi toàn tâm toàn ý giúp tam nương tra án, lão thân nên cảm ơn ngươi mới đúng. Mấy đứa cháu gái không nên thân kia của ta, cả ngày chỉ biết than phiền buồn bực, vừa hay đã có nhị nương tử đến đây rồi, cứ để cho đám cô nương bọn chúng nói chuyện với nhau đi. Ngươi cứ yên tâm đi đi, đã có lão thân trông nom nhị nương tử rồi, ta sẽ không để cho nàng ấy phải chịu tủi hờn gì đâu.”

Minh Hoa Chương yên tâm, một lần nữa hành lễ với bà ấy: “Đa tạ phu nhân. Vãn bối vẫn còn một chuyện nữa, trước khi ta đến, dù bất kỳ giá nào, kính xin phu nhân đừng để cho muội ấy đi ra ngoài, cho dù muội ấy có tự đề nghị về nhà thì cũng không được.”

Phu nhân Thành Quốc Công cũng hiểu rõ, Trường An liên tục xảy ra án mạng, bây giờ những nhà có tiểu nương tử đều vô cùng bàng hoàng, tuổi tác của Minh Hoa Thường không chênh lệch nhiều so với Trình Tư Nguyệt, chẳng trách tại sao Minh Hoa Chương lại không yên lòng.

Không kiêu ngạo, không tự ti, không nhún nhường dù chỉ là nửa bước đối với người ngoài; nhưng với người nhà thì lại cẩn thận đối đãi. Một vị lang quân như thế, quả thật là hiếm thấy vô cùng. Đại lang trong phủ bọn họ nổi tiếng là thương muội muội, nhưng hôm qua, tuy đã thấy muội muội lén đi ra ngoài, nhưng hắn ta cũng chỉ thuê xe đưa nàng ấy về nhà mà thôi.

Tất nhiên, cũng không thể nói là Trình đại lang không đúng được. Vì, dù sao thì tương lai của bản thân mình cũng là quan trọng nhất, hắn ta phải làm việc của bản thân hắn ta, sao có thể hết lòng hết sức với muội muội mình cho được?

Bởi vậy nên, khi thấy Minh Hoa Chương như thế, người ta mới cảm thấy đáng ngưỡng mộ biết bao. Phu nhân Thành Quốc Công không nhịn được mà thở dài: “Tình cảm giữa huynh muội các ngươi thật là tốt quá, nghe nói các ngươi còn là sinh đôi phải không? Chẳng trách.”

Kể từ sau khi vào đây, Minh Hoa Thường đã im lặng làm “đồ trang trí”, khi nghe thấy phu nhân Thành Quốc Công nói đến hai chữ “sinh đôi”, nàng chợt thấy chột dạ, không nhịn được mà lặng lẽ liếc nhìn Minh Hoa Chương.

Hắn rũ mắt, khuôn mặt hắn bình tĩnh đến mức hững hờ, không thể nhìn ra được rằng hắn đang suy nghĩ gì. Lại một lần nữa, hắn nói lời cảm tạ với phu nhân Thành Quốc Công, rồi sau đó hắn mới xoay người lại mà nói với Minh Hoa Thường rằng: “Chờ ta đến đón muội.”

Minh Hoa Thường ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng, hắn liếc nhìn Minh Hoa Thường một cái rồi sải bước đi ra ngoài.

Sau khi hắn đi, phu nhân Thành Quốc Công khen ngợi: “Quân tử nói năng chậm rãi mà làm việc thì lại nhanh nhẹn, hắn nói ít nhưng lại làm nhiều, có nhiều đại nam nhân cũng không có trách nhiệm được như hắn đâu. Hắn chỉ mới mười sáu tuổi thôi thật à?”

Minh Hoa Thường cảm thấy vô cùng tự hào, nàng rũ mắt, nhẹ nhàng cười: “Tất nhiên rồi ạ. Huynh ấy là người tốt nhất trên đời này.”

Đáng tiếc thay, dù có tốt hơn thế nữa thì cũng chỉ là lang quân nhà người ta mà thôi, mà bây giờ Trình gia vừa mất một nương tử nữa, không có tâm tư đâu mà nói đến chuyện hôn sự, phu nhân Thành Quốc Công vô cùng tiếc nuối, bà ấy nói: “Minh nương tử cứ tự nhiên như ở nhà đi, không cần phải câu nệ. Lão thân phái người đến phủ Trấn Quốc Công thông thông báo một tiếng, vào thời điểm này, đừng để trưởng bối nhà ngươi hiểu lầm.”

Thật ra, lúc Minh Hoa Thường đi ra ngoài, nàng đã để lại tin tức cho gia đình mình rồi. Và ngay lúc nàng gặp được Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương cũng đã phái người hồi phủ thông báo Minh Hoa Thường đang ở cùng hắn, tuy rằng phủ Trấn Quốc Công không hề biết nàng đã đi những đâu. Nhưng, dù sao thì đây cũng là ý tốt của phu nhân Thành Quốc Công, Minh Hoa Thường không từ chối, chỉ cười nói cảm ơn.

Minh Hoa Thường cười lên trông vừa ngọt ngào vừa mềm mại, tựa như ánh nắng sưởi ấm lòng người, mang đến sự an ủi vô cùng to lớn cho nỗi đau mất cháu gái của phu nhân Thành Quốc Công. Minh Hoa Thường nói chuyện với phu nhân Thành Quốc Công một lúc, rồi sau đó nàng lần lượt đi tìm phu nhân thế tử, tỷ muội của Trình Tư Nguyệt, thậm chí là còn có ma ma trong nhà. Nàng phát huy mọi ưu thế của mình – từ xinh đẹp cho đến nụ cười ngọt ngào. Chỉ mới qua có một buổi chiều thôi mà nàng đã “hòa mình” vào nơi đây, hoà hợp từ trên xuống dưới Trình gia, dung nhập vào một cách vô cùng hoàn mỹ. Đến nỗi, tưởng chừng như là nàng có thể xách túi vào đây ở luôn.

Đến cả Chiêu Tài trông thấy hết mọi sự cũng không thể không cảm thán rằng, may mà nương tử nhà bọn họ lười ấy chứ, nếu không thì, chắc là cả cái thành Trường An này chỉ toàn là “hồ cá” của nàng thôi.