Sau khi Minh Hoa Chương rời đi, chẳng mấy chốc Minh Hoa Thường cũng ngủ thiếp đi. Nàng rất mệt nên đã ngủ một giấc rất say, cuối cùng, nàng đã tỉnh dậy vì đói.
Minh Hoa Thường núp ở trong chăn, vẫn còn đang do dự giữa chọn lựa rời giường tìm thức ăn và ngủ tiếp. Hình như là dầu thuốc của Minh Hoa Chương có hiệu quả thật, chân của nàng vừa đau vừa tê, bây giờ mà bảo nàng đi ra ngoài thì không khác gì là cực hình cả.
Lúc nàng đang đứng giữa hai sự chọn lựa vô cùng gian khó ấy, có tiếng động vang lên từ cửa phòng. Người tới gõ vào cửa cốc cốc vài cái, nghe tiếng thì thấy, có vẻ như là người nọ chẳng hề lo rằng mình sẽ đánh thức nàng: “Minh Hoa Thường, ngươi đang ở đâu?”
Hắn ta nói còn chưa dứt lời thì bỗng “ôi chao” một tiếng, sau đó, tiếng của một nữ tử truyền tới: “Nhỏ giọng một chút đi, không chừng muội ấy vẫn còn đang ngủ đó.”
“Đã giờ Dậu rồi mà vẫn còn đang ngủ, người ta là heo hay sao mà lại nói người ta như thế?”
Người bên ngoài lại sắp cãi vã nữa rồi, Minh Hoa Thường thở dài, tốt lắm, bây giờ thì nàng đã tỉnh hoàn toàn rồi. Nàng đứng dậy, khoác váy ngoài vào rồi trả lời tiếng động bên ngoài: “Chờ một lát, tới ngay đây.”
Tiếng cãi nhau ngoài cửa im bặt, khi Minh Hoa Thường mở cửa ra thì nàng đã trông thấy hai gương mặt quen thuộc: “Muội đã tỉnh rồi à? Muội không sao chứ?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, thấy bọn họ còn cầm theo hộp cơm thì vui mừng hỏi: “Sao hai người lại tới đây thế?”
“À, sợ muội chết rồi đó.” Giang Lăng giơ hộp cơm trong tay lên, nói: “Ả đàn ông này rất muốn mang cơm đến cho muội, nhưng bản thân ả lại không muốn xách đến nơi, còn sai ta cầm nữa chứ.”
Lời hắn ta nói khiến cho Nhậm Dao thấy vô cùng lúng túng, nàng ấy véo thật mạnh vào lưng Giang Lăng: “Câm miệng!”
Minh Hoa Thường bật cười, nàng hiểu rõ ý tốt ẩn sau biểu hiện “khó chịu” ấy của Nhậm Dao và Giang Lăng, dù sao thì, bao giờ thiếu niên cũng hổ thẹn khi phải nói ra lời thật lòng mà, cũng bởi thế nên cứ phải lấy danh nghĩa ghét bỏ, chế nhạo ra. Minh Hoa Thường kéo cửa ra, cười nói: “Do bản thân ta cố sức, chạy bộ đến nỗi suýt thì đã ngất xỉu luôn rồi, không ngờ là vẫn còn có hai người nhớ đến ta. Đa tạ, mau vào trong ngồi đi.”
Nhậm Dao và Giang Lăng cùng đi vào, Nhậm Dao hỏi han: “Muội sao rồi?”
“Ta không sao, ngủ một giấc là khỏe lại rồi.” Minh Hoa Thường rót nước cho bọn họ, nói: “Ta vừa tỉnh, không có trà nóng, hai người uống tạm đã nhé.”
“Chúng ta vừa ăn rồi, không ăn lại những thứ này nữa đâu.” Giang Lăng để hộp cơm lên bàn, đĩnh đạc nói: “Nhân lúc đồ ăn còn nóng thì mau ăn đi.”
Lúc Minh Hoa Thường điều tra Ngỗi gia, nàng thường hay ăn cơm cùng với Giang Lăng và Nhậm Dao, nàng cũng không nề hà gì mà cứ thế ngồi xuống, vừa lấy đĩa thức ăn ra vừa hỏi: “Sao hai người lại tới đây thế? Buổi chiều đã học gì vậy?”
Nói tới chuyện này, Giang Lăng lại bắt đầu nói nhiều hơn hẳn. Hắn ta liên tục phàn nàn: “Phu tử giảng dạy mật ngữ, ta còn tưởng rằng nó thần bí lắm, kết quả là chỉ học cách ghi nhớ đồ vật thôi.”
Minh Hoa Thường ăn một cái bánh, cắn đũa hỏi: “Cái gì cơ?”
Nhậm Dao giải thích: “Muội đừng nghe hắn nói bậy, là do bản thân hắn không hiểu mà thôi. Phu tử dạy cách truyền tin tức, Huyền Kiêu Vệ có tiếng lóng, ám hiệu đặc thù, vào những lúc không tiện nói chuyện thì phải truyền tin bằng âm thanh. Dài ngắn khác nhau, tần suất âm thanh có ý nghĩa khác nhau, hợp lại thành một câu. Phu tử bảo chúng ta học thuộc lòng hết tất cả mật mã, ngày mai sẽ kiểm tra.”
Minh Hoa Thường “Ôi” một tiếng, nàng nói: “Vậy thì ta xong đời rồi.”
“Thật ra, nói đơn giản thì nó cũng khá đơn giản.” Nhậm Dao cong ngón tay, gõ một chuỗi âm thanh lên mặt bàn: “Ví dụ như đây là nói về thời gian, đây là nói về phương hướng.”
“Ngươi gõ sai rồi.” Giang Lăng nhìn nàng ấy với ánh mắt khinh thường: “Đến cả canh giờ đơn giản nhất mà cũng có thể gõ sai, trong đầu ngươi chỉ toàn là nước thôi à?”
Nhậm Dao đập bàn, hai mắt trừng trừng: “Ngươi nói cái gì đó hả?”
Minh Hoa Thường lập tức ôm bát cơm của mình lên, trông nàng như đang cười khi thấy người khác gặp họa vậy: “Muội nghe hiểu câu nói này rồi, Nhậm tỷ tỷ đang muốn đánh ngươi đó.”
“Nàng ta dám! Ối, ả nam nhân này, ngươi là pháo đốt đấy à? Người khác chỉ mới kích động một chút thôi mà ngươi đã ra tay…”
Minh Hoa Thường nói: “Hai người đừng đánh nhau nữa mà, ta không ngờ lại xảy ra xung đột, có lẽ là Giang Lăng chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ hẳn là không có ác ý gì đâu.”
Nhậm Dao càng nghe thì lại càng cảm thấy Giang Lăng đáng ghét, trong phòng là cảnh gà bay chó chạy, ngoài cửa vang lên hai tiếng động, nghe rất rõ và vang. Minh Hoa Thường ôm bát, còn Nhậm Dao thì véo tai Giang Lăng, ba đôi mắt của họ cùng hướng về một chỗ.
Tạ Tế Xuyên đứng ngay bên cạnh cửa, hắn ta nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, nói: “Ta tới không đúng lúc à?”
“Tạ huynh.” Minh Hoa Thường vội vã đứng dậy: “Sao huynh lại tới đây thế?”
Tạ Tế Xuyên chìa tay, để lộ cái bánh ngọt trong tay mình ra cho nàng thấy: “Cảnh Chiêm có việc phải ra ngoài, ta sợ muội bị đói nên mang mấy miếng bánh ngọt tới. Nhưng mà, xem ra là bây giờ…”
Tạ Tế Xuyên liếc nhìn bát cơm trên bàn và hai người còn lại, cười nói: “Là do ta lo lắng thái quá, nhân duyên của muội muội rất tốt, sao có thể bị đói cho được cơ chứ.”
Nhậm Dao hung dữ trừng Giang Lăng, thấy đang có người đến nên cũng nể mặt mà buông tay ra. Giang Lăng xoa xoa lỗ tai mình, khẽ thì thầm: “Đồ bạo lực, chỉ biết hung dữ với người hiền lành thôi.”
Nhậm Dao lại muốn xắn tay áo lên, Minh Hoa Thường vội nói: “Muội có tài đức gì đâu mà lại có thể làm cho ba người nhớ tới muội. Đa tạ huynh đã quan tâm, Tạ huynh, huynh mau ngồi xuống đi.”
Nhậm Dao và Giang Lăng miễn cưỡng bỏ qua cho nhau, Tạ Tế Xuyên ngồi xuống, hắn ta nhìn lướt qua hộp cơm đã rỗng, nói: “Xem ra là do ta tới trễ nên Nhị muội không cần phải dùng điểm tâm nữa rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đâu có đâu ạ.” Minh Hoa Thường vui sướng mở bọc giấy ra, nói: “Điểm tâm không tính là cơm, không hề mâu thuẫn gì với chuyện ăn cơm đâu ạ.”
Minh Hoa Thường chỉ cần cắn hai cái thôi là đã ăn hết miếng bánh ngọt rồi, vì tận mắt chứng kiến cảnh tượng này nên nụ cười của Tạ Tế Xuyên hơi cứng lại. Trong ấn tượng của hắn ta, nữ tử thế gia là kiểu người “ăn không kêu, ngủ không nói”, mỗi bữa được ăn mấy miếng đều đã được quy định hết sức nghiêm ngặt, lúc sinh bệnh thì lại càng không có khẩu vị gì, chỉ cắn có hai miếng bánh ngọt nhỏ thôi mà đã thấy no rồi.
Thật sự là hắn ta chưa từng trông thấy kiểu ăn bánh ngọt giống như là Minh Hoa Thường, mà đây lại còn là bánh ngọt chứ chẳng phải cơm.
Tạ Tế Xuyên nói: “Nếu muội muội không muốn ăn thì thôi, không cần phải vì nể mặt ta mà tự làm khó mình đâu.”
Giang Lăng lặng lẽ nhìn Minh Hoa Thường đã ăn hết nửa cái bánh hoa đào chỉ trong một lần cắn, rồi sau đó hắn ta lại quay đầu sang mà nhìn Tạ Tế Xuyên.
Ngươi thấy nàng ấy khó xử chỗ nào?
Tạ Tế Xuyên cũng ngừng lại, nuốt hết những lời muốn nói lại. Thấy Minh Hoa Thường ăn ngon miệng như thế, Tạ Tế Xuyên tự thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Hiếm có khi nào Tạ Tế Xuyên không lo nghĩ tới khoảng cách thế gia, không lo về chuyện sẽ bị trở mặt, cũng không nghĩ rằng mình đang quá lời, hắn đã nghiêm túc hỏi: “Nhị muội muội, ta vẫn luôn ngỡ rằng nữ tử ăn rất ít cơm, muội ăn như vậy không sợ là sẽ tự làm tổn thương bản thân mình à?”
“Sao lại như thế cho được?” Minh Hoa Thường nói: “Đâu phải khi sinh ra là những cô nương ấy đã ăn ít rồi đâu, chỉ là do hoàn cảnh buộc các nàng ấy phải ăn ít, phải nhỏ bé xinh đẹp, đáng yêu đáng thương như chim như mèo vậy. Ta thì khác, từ nhỏ a phụ đã nói với ta rằng, có thể ăn là phúc, ăn giỏi là trí.”
Nhậm Dao cũng nói: “Đúng vậy, nếu như mỗi ngày đều phải đi tập võ, phải đi ra ngoài giống như nam tử, chỉ ăn có hai miếng bánh ngọt thì sao mà đủ? Những nữ tử trời sinh đã ăn ít cơm mà Tạ công tử nhìn thấy ấy à, chỉ toàn là những nữ tử thế gia chân không bước ra khỏi nhà mà thôi.”
Thoáng chốc, Tạ Tế Xuyên giật mình, hắn ta nở nụ cười: “Hóa ra là do ta bị che mắt bởi vỏ bọc bên ngoài. Nhị muội tinh thông nhiều kiến thức, thấu hiểu nhân tình thế thái, là do ta kém cỏi.”
Bọn hắn ta đang nói, sau lưng lại vang lên tiếng gõ cửa. Lần này vang lên ba tiếng gõ với nhịp điệu vừa phải, Minh Hoa Thường ngước mắt lên, thấy người tới là ai thì vô cùng vui mừng: “Nhị huynh!”
Minh Hoa Chương nhìn lướt qua nhóm người vô cùng náo nhiệt trong phòng, tâm tình phức tạp. Hắn vừa bị Hàn Triệt gọi đi, xong việc thì sợ nàng đói nên vội vã quay về, không ngờ là do hắn lo quá xa rồi.
Sao Minh Hoa Thường lại có thể để cho bản thân mình chịu đói cơ chứ? Dù nàng có rời khỏi ai đi chăng nữa thì nàng đều sẽ sống rất tốt.
Minh Hoa Thường nhìn thấy đồ vật Minh Hoa Chương cầm trong tay thì hưng phấn hỏi: “Nhị huynh, huynh cũng xách theo đồ ăn ạ?”
Minh Hoa Chương ôm tâm tình bất đắc dĩ mà đi vào trong, nói: “Ta sợ muội đói lả người nên mang cháo tới cho muội ăn lót dạ, sau đó thì đi ra ngoài ăn. Nhưng mà…”
Minh Hoa Chương nhìn qua hộp cơm đã trống không và vỏ bánh ngọt lép xẹp bên cạnh nàng, hiển nhiên là nàng không cần.
Nhậm Dao và Giang Lăng đến thì hắn cũng không quá bất ngờ, nhưng Tạ Tế Xuyên cũng ở đây ư?
Mắt Minh Hoa Thường sáng rực lên, tâm tình vô cùng vui sướng, nàng nhận lấy đồ ăn trong tay Minh Hoa Chương: “Cháo ngon! Nhị huynh, sao huynh biết muội đang muốn ăn cháo thế?”
Lúc Minh Hoa Thường mở phần đồ ăn thứ ba ra ăn, Giang Lăng, Nhậm Dao và Tạ Tế Xuyên đã hoàn toàn tin rằng nàng không sao cả.
Vốn dĩ là bọn họ định tới thăm nàng, nhưng Minh Hoa Thường lại “ra sức” cho họ thấy khẩu vị của nàng vẫn tốt, mà Minh Hoa Chương thì cũng đã quay về rồi, thế nên, chẳng bao lâu sau, bọn họ lần lượt cáo lui. Minh Hoa Thường chậm rãi ăn hết cháo rồi hỏi: “Nhị huynh, nghe Tạ huynh nói buổi chiều huynh phải đi ra ngoài. Huynh đã giải quyết xong hết việc rồi ạ?”
Minh Hoa Chương khẽ đáp xong rồi. Ban đầu hắn vội vã chạy tới, nhưng rồi lại phát hiện ra nàng đã dùng bữa rồi, quả thật trong lòng cũng thấy mất mát, nhưng thấy nàng ăn hết từng miếng từng miếng cháo, hắn lại cảm thấy lo lắng. Minh Hoa Chương nhỏ giọng nói: “Đừng cố ép mình.”
“Không cố quá đâu ạ.” Minh Hoa Thường nuốt một thìa cháo: “Bình thường thì chắc chắn là muội không ăn hết được nhiều món như vậy đâu, nhưng hôm nay muội đã chạy mười vòng, ngày mai ít nhất còn có mười vòng, không ăn no thì sao có sức? Nhị huynh yên tâm, lòng muội có hạn, cùng người khác thì thôi, trước mặt huynh muội sẽ không khách sáo đâu.”
Vậy là tốt rồi, Minh Hoa Chương hơi hơi yên tâm, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra: “Nhân duyên của muội tốt thật. Ta chỉ mới không ở đây có một chút thôi mà đã có nhiều người như thế này tới để mang đồ ăn cho muội rồi.”
Minh Hoa Chương nói xong cũng cảm thấy không ổn, sao nghe như hắn đang ghen tuông vậy nhỉ? Minh Hoa Thường híp mắt, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, về sau Nhị huynh phải đối xử với muội thật tốt, bằng không thì muội sẽ quên mất huynh đấy.”
Chút tâm tư còn chưa kịp phân định của Minh Hoa Chương bị nhiễu loạn, hắn trừng mắt nhìn nàng, tay khẽ gõ vào trán của nàng: “Hồ đồ.”
“Vậy mà huynh còn không nghe muội.” Minh Hoa Thường không né tránh một chút nào, đúng như nàng dự đoán, khi ngón tay của Minh Hoa Chương chạm tới trán nàng thì lực tay cũng chẳng mạnh gì.
Minh Hoa Chương nhìn thiếu nữ trước mặt mình mà thở dài, cuối cùng nói: “Mau ăn đi, lát nữa muội còn có rất nhiều cái phải học đó.”
Minh Hoa Thường dạ, sau khi ăn xong, Minh Hoa Chương bảo nàng ngồi xuống, còn mình thì dọn dẹp mặt bàn. Minh Hoa Thường chống cằm nhìn Minh Hoa Chương dọn mặt bàn, cho dù đây chỉ là những việc tầm thường vụn vặt, chẳng hề nho nhã gì, nhưng khi hắn làm trông vẫn cực kỳ đẹp mắt, khí khái như ngọc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường bỗng nói: “Nhị huynh, về sau huynh thành hôn, chắc chắn là Nhị tẩu tương lai sẽ rất hạnh phúc.”
Minh Hoa Chương ngước mắt, lạnh nhạt liếc nàng: “Nói linh tinh gì đấy.”
“Thật mà.” Minh Hoa Thường chống cằm, nghiêm túc nói tiếp: “Gần đây muội cảm thấy, dáng vẻ đẹp trai nhất của một nam tử không phải là khi người nọ rong ruổi chiến trường, không phải là khách quý chật nhà, không phải là làm quan làm tướng, mà là lúc người nọ nấu cơm và bế con. Tiếc là, ngoại trừ a phụ và huynh ra, muội còn chưa gặp được nam nhân thứ ba nào như vậy.”
Minh Hoa Thường vừa sinh ra đã không có mẫu thân, tổ mẫu cao quý, Nhị phòng và Tam phòng thì lại có toan tính, đường tỷ muội tâm tư khó đoán. Nay nàng trưởng thành có tính cách vui vẻ tươi sáng như hôm nay, cũng là nhờ nàng có một người cha tốt.
Trấn Quốc Công cho nàng đủ yêu thương và cảm giác an toàn, khiến nàng chưa bao giờ thấy sợ hãi khi chủ động tốt với người khác. Cho dù có bị lạnh nhạt thì sau đó nàng vẫn sẽ chủ động vươn tay ra.
Cho nên mới có ngày hôm nay, nàng xin phép nghỉ không đi học, có đến tận ba nhóm người nhớ tới nàng rồi mang đồ ăn đến cho nàng.
Thức ăn mà Giang Lăng và Nhậm Dao mang đến là đồ ăn do phòng bếp làm, là thức ăn nóng hổi được nấu từ khói lửa nhân gian; Tạ Tế Xuyên mang tới bánh ngọt, là lòng tốt tinh tế của thế gia lạnh lẽo; Minh Hoa Chương mang cháo đậu đến, là sự thấu hiểu và ủng hộ của người thân.
Minh Hoa Thường thấy mình rất may mắn, lòng tốt mà nàng bỏ ra đều được đền đáp. Nhưng nàng lại không may mắn cho lắm, gặp được phụ thân và huynh trưởng quá tốt quá sớm, không thể nào bằng lòng với nam nhân bình thường được.
Nói thật, Minh Hoa Chương cũng có chút thụ sủng nhược kinh [*]. Hắn biết rõ Minh Hoa Thường không thích thành thân đến mức nào, nhưng nay nàng lại so sánh hắn với trượng phu tương lai, có thể thấy là nàng đang đánh giá cao hắn.
[*] Ý nói vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Lòng Minh Hoa Chương lại mất bình tĩnh rồi, hắn cho rằng đó là lời khen mà muội muội dành cho huynh trưởng của mình nên muốn thể hiện, nói: “Muội còn trẻ, cứ từ từ tìm rồi về sau sẽ gặp được người muội thích.”
Minh Hoa Thường cười cười, từ chối cho ý kiến.
Minh Hoa Thường chỉ biết là Minh Hoa Chương học giỏi thi thư và võ công, không ngờ khi hắn làm việc nhà cũng gọn gàng ngăn nắp, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp đâu ra đấy. Hắn rửa tay xong rồi hỏi: “Ăn no chưa?”
“Rồi.”
“Vậy thì bắt đầu học bài hôm nay.” Minh Hoa Chương nói: “Phu tử suy xét đến việc các muội là người mới, độ khó của bài dạy mật ngữ hôm nay chỉ ở mức độ nhập môn mà thôi. Mật ngữ trong nhiệm vụ vô cùng quan trọng, không chỉ cần dùng khi truyền đạt tin tức, thậm chí, lúc chiến đấu, việc thay đổi tấn công, lùi lại kế hoạch cũng sẽ được truyền đạt qua còi huýt, phải học thuộc làu, không được phép qua loa một chút nào cả. Bằng không, thất bại nhiệm vụ thì chỉ là chuyện nhỏ, hại mình và chiến hữu chết mới là chuyện lớn.”
Minh Hoa Thường gật đầu, gõ một chuỗi âm thanh lên bàn theo trí nhớ, hỏi: “Nhị huynh, đoạn mật hiệu này nói gì?”
“Canh giờ và phương hướng.” Minh Hoa Chương nói: “Nhưng có một thời gian lặp lại.”
“Giang Lăng nói không sai.” Minh Hoa Thường thu tay lại, vô cùng kinh ngạc: “Muội còn tưởng rằng huynh ấy kém cỏi thật cơ chứ, hóa ra chỉ là do huynh ấy không muốn học thôi.”
“Đừng nói đến người khác, lo cho mình đi.” Minh Hoa Chương nói: “Hắn ta là không muốn học, vậy còn muội?”
Minh Hoa Thường thở dài, nhăn mặt nói: “Biết rồi, muội sẽ chăm chỉ mà.”
Minh Hoa Chương trông cao ngạo lạnh lùng, không dễ nói chuyện, không ngờ khi làm việc lại vô cùng kiên nhẫn tin cậy, hắn giải đáp từng thứ cơ bản nhất trong mật ngữ, giảng giải từng quy luật có trong đó cho Minh Hoa Thường. Tư duy của hắn rất mạch lạc, ngôn ngữ rất chuẩn xác, Minh Hoa Thường hiểu rất nhanh.
Sau đó, việc nhớ lại đã trở nên dễ nhớ hơn nhiều so với việc học thuộc lòng. Minh Hoa Thường vô cùng bội phục Minh Hoa Chương, thật lòng khen ngợi: “Nhị huynh, huynh thật lợi hại, không chỉ biết như vậy mà còn biết rõ nguyên lý. Cho dù muội có thể học hiểu đi chăng nữa thì muội cũng không thể giảng rõ ràng cho người khác nhanh như vậy đâu.”
Minh Hoa Chương khẽ cười: “Muội còn trông chờ vào việc mình sẽ dạy cho ai ư?”
Minh Hoa Thường suy nghĩ một chút, gật đầu: “Huynh nói phải.”
Nếu như nàng không muốn thành thân, về sau cũng sẽ không có con. Ít người biết đến chuyện này mới tốt.
Chỉ mới học một chút đã tới lúc màn đêm buông xuống, ngôi sao đầy trời, côn trùng không biết tên ở sau phòng kêu vang. Dựa vào yêu cầu của Minh Hoa Chương, cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã có thể gõ ra từng câu một cách chính xác. Nàng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân kiệt sức: “Nhị huynh, bây giờ đã được rồi chứ?”
Minh Hoa Chương nhìn sắc trời, tạm cho nàng một “lối thoát”: “Trước mắt thì hôm nay cứ tới đây thôi đã. Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai canh ba giờ Dần, muội theo ta ra võ đài.”
Minh Hoa Thường nghe xong thì giật mình đến nỗi trợn to mắt: “Sớm vậy ư? Không phải Hàn Tướng quân nói giờ Mão mới tập trung sao ạ?”
“Đó là những người khác.” Minh Hoa Chương nói: “Nền tảng của muội quá kém, ngày đầu thì có thể từ từ lê lết hết mười vòng, chẳng lẽ về sau cũng vậy ư? Muội chưa từng học võ công, vốn đã kém hơn Nhậm Dao một bậc, nên về thể lực cũng không thể kém hơn được. Về sau muội phải dậy sớm hơn họ nửa canh giờ để tới võ đài tập luyện thêm.”
Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng hiểu ra vì sao cùng bằng tuổi mà Minh Hoa Chương đã có thể luyện thành văn võ song toàn, mà người khác thì lại không thể rồi. Nàng biết rõ là mình không thể tránh nổi, chỉ có thể đau khổ đồng ý: “Dạ.”
——————
Tác giả nói:
Minh Hoa Thường: Dạ dày như miếng bọt biển, bóp một chút thì vẫn sẽ có chỗ.