Song Bích

Chương 236: Đại kết cục (1)




Ban đêm, trăng ẩn sao thưa, gió thổi xuyên qua vách núi cao ngất sắc bén giống như lưỡi kiếm, tựa như có tiếng ma khóc nghẹn ngào. Tiểu binh tuần tra trên tường thành rùng mình một cái, cứ luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình từ trong rừng, hắn ta sợ tới mức vội vàng che mắt, thầm mặc niệm “đừng bắt ta, đừng bắt ta…”

Đột nhiên, vai hắn ta bị vỗ mạnh một cái, hắn ta sợ tới mức hồn phi phách tán, suýt chút nữa là đã té khỏi tường thành, may mà có một đôi tay níu hắn ta lại. Tiểu binh chưa hoàn hồn lại được ấy ngẩng đầu lên, khi thấy nữ nhân duy nhất ở Kiếm Các – Nhậm Giáo úy, bên cạnh là người ái mộ đi theo nàng như hình với bóng, chưa từng rời xa, à, bây giờ nên gọi là “vị hôn phu” rồi.

Tiêu binh ý thức được người vừa vỗ vào mình không phải là ma, chợt thở phào một hơi, bấy giờ mới nhớ đến chuyện hành lễ với Nhậm Dao: “Tham kiến Nhậm Giáo úy.”

Nhậm Dao lạnh mặt, nàng hỏi: “Đang trong giờ tuần tra, sao ngươi lại ngủ gật?”

Tiểu binh cảm thấy vô cùng oan uổng cho mình: “Bẩm Giáo úy, tiểu nhân không có ngủ gật, chỉ là, tiểu nhân thấy bên dưới tối đen, sợ có ma…”

Nhậm Dao thản nhiên liếc mắt xuống dưới tường thành, dãy núi ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ có trên tường thành ải Kiếm Môn là có từng đốm sáng, tựa như chiếc thuyền cô độc trên biển đêm, lảo đà lảo đảo, lặng im và cô độc. Nhậm Dao vẫn trầm mặt, trách mắng: “Ngươi đến tòng quân, chết còn không sợ mà lại đi sợ ma à?”

Tiêu binh bị trách mắng, không dám ngẩng đầu lên. So với Nhậm Giáo úy nghiêm túc, vị hôn phu của nàng dễ nói chuyện hơn nhiều, Giang Lăng vỗ vai tiểu binh rồi hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu binh tủi thân đáp: “Mười bảy.”

Nhậm Dao ngẩn ra: “Mới mười bảy thôi mà người nhà của ngươi đã để ngươi đi tòng quân rồi à?”

Tiểu binh sợ hãi gật đầu: “Vâng. Cha mẹ đều lớn tuổi rồi, mỗi năm làm mệt muốn chết cũng không thu hoạch được bao nhiêu lương thực cả, ta đến tòng quân, ít nhất là có thể tiết kiệm được một miệng ăn.”

Biết được tiểu binh còn nhỏ tuổi như thế, lời trách móc của Nhậm Dao kẹt lại trong cổ họng, không biết nên nói ra hay không, Giang Lăng bình tĩnh dẫn dắt chủ đề, hắn nói: “Ngươi còn nhỏ như thế này, chẳng trách tại sao lại sợ ma. Nhìn thấy hai vách núi giống như kiếm ở phía trước không? Nghe nói là thanh kiếm trừ yêu hàng ma của thần tiên biến thành, bởi vậy nên nơi này của chúng ta có tên là ải Kiếm Môn. Trên đời này, mặc dù có ma thật, nhưng đều không thể đến gần ải Kiếm Môn được, ngươi có thể yên tâm được rồi. Sau này trong phiên trực thì nhớ phải cảnh giác một chút, không được phân tâm nữa.”

Bấy giờ tiểu binh mới biết, hoá ra cái tên ải Kiếm Môn còn có nguồn gốc như vậy, hắn ta kính nể gật đầu, cuối cùng cũng thấy yên tâm được rồi, sau đó lại tò mò hỏi: “Giáo úy, đêm nay không đến lượt các ngài trực, sao các ngài lại lên đây?”

Giang Lăng nói: “Ta và Nhậm Giáo úy của các ngươi không ngủ được nên leo núi ngắm sao… Được rồi, thật ra là do nàng ấy lo lắng mấy ngày này sẽ có chuyện, nên cố ý lên đây xem thử xem sao.”

Giang Lăng nhận ra ánh mắt như dao của Nhậm Dao, nhanh trí sửa lại lời nói. Khi Nhậm Dao và Giang Lăng hay tin hoàng vị lại đổi người, lòng họ đều thấy không yên. Bọn họ đã trải qua biến cố Quân Châu, biết Kiếm Nam Tiết độ sứ đã có lòng riêng, bây giờ triều đình lại có tân Hoàng đế, liệu Kiếm Nam Tiết độ sứ có lấy cái cớ này để gây nên sóng gió không?

Nhậm Dao không yên tâm nên mấy ngày nay, dù không đến lượt nàng trực, hầu như nàng cũng đều phải đi trên tường thành một vòng. Giang Lăng hết cách, chỉ có thể thức dậy lúc nửa đêm mà liều mình cùng nương tử.

Lúc tiểu binh biết được chuyện, đã nửa đêm rồi mà Nhậm Dao còn tự nguyện dậy đi tuần tra thì bội phục lắm: “Nhậm Giáo úy, ngài có trách nhiệm thật đấy ạ.”

Giang Lăng cười híp mắt đáp lại: “Đúng vậy.”

Sau khi hắn ta đi xa, Nhậm Dao khinh bỉ nhìn Giang Lăng: “Sao ta không biết bên ngoài ải Kiếm Môn còn có kiếm của thần tiên vậy?”

Giang Lăng cười hì hì, chắp tay, nhảy chân sáo trên tường thành: “Lời nói cho trẻ con nghe, nàng cũng cho là thật cơ à? Dù sao thì thế gian có thần tiên hay không, chẳng phải đều do con người ta quyết định à? Nghịch thì A Di Đà Phật, thuận thì nhân định thắng thiên, lời nói cầu cho an lòng, so sánh thật giả làm gì.”

Nhậm Dao vẫn còn bất mãn: “Đó là chàng lừa hắn ta. Mặc dù hắn ta chỉ mới mười bảy tuổi thôi, nhưng đã ra chiến trường thì cũng chính là chiến sĩ, đến cả ma mà cũng sợ thì sao sau này hắn ra trận giết địch được?”

“Cái gì cũng cần có quá trình, hơn nữa, khi nàng mười bảy tuổi, chẳng phải là nàng cũng sợ ma à?”

Nhậm Dao dừng lại, những lời muốn nói đều kẹt trong cổ họng. Giang Lăng nhớ đến chuyện trước kia, càng thấy buồn cười hơn, hắn nói tiếp: “Nàng còn nhớ không? Khi chúng ta vừa mới quen biết nhau, nàng thấy thi thể thì sợ tới mức đi không nổi nữa, buổi tối về phòng thì lại nhìn thấy trong chăn có một người chết, nàng sợ tới mức chân tay mềm nhũn, lúc kéo nàng dậy, ta đã phải tốn rất nhiều lực đấy.”

Nhậm Dao nghe thấy thế thì cắn răng, vung nắm đấm đánh hắn, Giang Lăng cười ha hả, vừa cười vừa né. Nhậm Dao và hắn đuổi đánh nhau trên tường thành, trong lòng nàng cũng cảm thấy bất ngờ.

Hóa ra, bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy rồi. Còn nhớ lúc mới quen, nàng vô cùng ghét cái tên công tử bột tồi tệ này, thế mà bât giờ nàng lại phải bầu bạn với người này cả đời. Nhậm Dao nhớ lại những tháng ngày năm mười bảy tuổi, cảm thấy tất cả những điều ấy xa xôi như một giấc mộng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã không còn sợ ma, không còn sợ thi thể, cũng không sợ các loại sự việc ma quái nữa. Nếu như để Nhậm Dao của bây giờ quay về Phi Hồng sơn trang, chắc chắn là nàng sẽ không có những phản ứng đáng mất mặt đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng người Nhậm Dao cảm tạ nhất lại chính là Nhậm Dao của năm mười bảy tuổi. Nếu không nhờ có nàng của năm mười bảy tuổi không cam lòng chịu thua kém người ta, mạnh mẽ tiến lên, nắm lấy được bất cứ cơ hội nào cũng xông lên, thì làm sao mà có được nàng của ngày hôm nay kia chứ?

Thì ra, không phải là nàng không sợ ma nữa, mà là nàng đã trưởng thành rồi.

Nhậm Dao xúc động không thôi, ban nãy Giang Lăng nói với tiểu binh là bọn họ lên tường thành ngắm sao, hắn đã bị Nhậm Dao bác bỏ một cách “tàn nhẫn”. Nhưng bây giờ, khi hai người đi trên tường thành kiên cố, đất trời rộng lớn, không có bến bờ, gió đêm hè thổi từ trong núi đến, thấm hơi lành lạnh, mang theo sự ẩm ướt đặc thù của Kiếm Nam, Nhậm Dao lại thấy hơi tiếc nuối vì đêm nay không có sao.

Nhậm Dao ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố gắng tìm ra một chút gì đó tình thơ ý họa, đáng tiếc thay, chỉ có một mảng tối đen. Giang Lăng nhận ra động tác của nàng, bèn an ủi: “Không sao, mặc dù không có sao nhưng mà có đom đóm. Nàng nhìn bên dưới xem, có giống những vì sao đang đi dạo trong rừng cây không?”

Nhậm Dao nhìn về phía dưới tường thành theo hướng ngón tay Giang Lăng chỉ, trong bóng tối xanh đen, quả thật có chút ánh sáng lay động. Nhưng khi Nhậm Dao nhìn vào quỹ đạo của những đốm sáng đó, nàng cứ luôn cảm thấy là lạ.

Vì sao đom đóm lại vòng tới vòng lui? Nhậm Dao tập trung suy nghĩ nhìn phương hướng đom đóm bay, trong lòng chợt kinh hãi.

Không ổn, chỗ bọn nó lách qua rõ ràng là hình dáng của con người. Trái tim Nhậm Dao nhanh chóng nảy lên, nàng giả vờ như không phát hiện ra, nhanh tay kéo Giang Lăng đi.

Giang Lăng đang thấy lạ là tại sao Nhậm Dao lại kéo hắn đi, hắn quay đầu, đang muốn nói, lại nhìn thấy vẻ mặt Nhậm Dao không đúng cho lắm. Hai người bên nhau đã lâu, Giang Lăng nhanh chóng đoán ra khẩu hình của Nhậm Dao: Dưới tường thành có địch mai phục.

Nếu hai người quay về trong sợ hãi thì sẽ kinh động đến người bên dưới, vậy là hai người đã chọn giả vờ đùa giỡn, cười nói quay về theo đường cũ. Tiểu binh đang tập trung nhìn chằm chằm vào bóng tối, bỗng thấy Nhậm Dao và Giang Lăng quay lại thì thấy lạ hỏi: “Giáo úy, sao hai người lại quay về thế?”

Ánh sáng trên bó đuốc lướt qua tường thành, tiểu binh mới trông thấy sắc mặt của Nhậm Dao cực kém. Nhậm Dao trầm mặt, vừa mở miệng ra là đã thốt lên những lời tựa như từng đợt sét giáng xuống: “Dưới thành có người mai phục, ngươi có thể thủ ở đây, chống đỡ cho đến khi ta dẫn người tới không?”

Tiểu binh ngẩn người ra, đầu óc hoàn toàn không có cách nào có thể phản ứng được. Giang Lăng vỗ vai tiểu binh, bảo hắn ta nhìn về phía đỉnh núi chọc trời trong bóng tối, Kiêm Môn thẳng đứng trong đám mây, rồi hắn nói: “Trước kia có thần tiên phù hộ mảnh đất này, bây giờ đến lượt ngươi. Ngươi không cần làm gì hết, cứ giữ tư thế này nhìn chằm chằm vào cổng thành, đừng làm kinh động đến người bên ngoài là đủ rồi. Ta và Nhậm Giáo úy của các ngươi đi gọi người, sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tiểu binh nhìn vào đôi mắt đen láy của Giang Lăng và khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị ẩn náu trong ánh lửa của Nhậm Dao, chợt, có một luồng hơi nóng dâng lên từ trong lòng hắn ta, hắn ta cũng không biết mình lấy đâu ra sự can đảm lớn như thế này nữa, nhưng hắn ta đã nói: “Giáo úy, các ngài cứ yên tâm mà đi đi, ta nhất định sẽ trông coi cổng thành.”

Trong những thời khắc như thế này, mọi lời nói đều có vẻ yếu ớt, ánh mắt Giang Lăng chân thành, lời hắn nói như một lời hứa hẹn vậy: “Làm phiền ngươi rồi, chắc chắn là bọn ta sẽ dẫn theo viện binh quay lại.”

Tiểu binh đứng trên tường thành, sau khi Nhậm Dao và Giang Lăng đi, thời gian như đã bắt đầu trôi chậm lại. Hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng tối, rõ ràng dưới tường thành là một mảng màu đen như nước sơn, nhưng dường như hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều người đang nằm rạp trên mặt đất, họ như đang bò tới, rồi dần dần tới gần tường thành, sau cùng là đứng dậy. Ngón tay hắn ta bất giác siết chặt thương, mọi thanh âm xung quanh như vừa được phóng đại lên gấp mười lần. Dưới tường thành, tiếng ve kêu liên tục, làm cho lòng người sợ hãi.

Tiểu binh cố gắng để mình tập trung chú ý, nhưng càng căng thẳng, suy nghĩ râu ria trong đầu càng hiện lên nhiều. Hắn ta nghĩ tới cha mẹ già nua của mình, tỷ tỷ đã gả đến thôn lân cận, không biết chân của phụ thân còn đau không, tỷ tỷ ở nhà chồng sống thế nào…

Hắn ta còn chưa dứt mạch suy nghĩ, mà một hồi khí lạnh chợt bay về phía hắn ta. Gần như là ngay khi ấy, tiểu binh đã ngỡ rằng ấ là cơn gió do lúc bé tỷ tỷ cầm chổi lông gà đánh hắn ta vung ra, nhưng mà lần này chổi lông gà không được hạ xuống, bởi vì hắn ta đã bị một lực nào đó. kéo ngã.

Hắn ta ngã mạnh xuống đất, cơ thể không có cách nào phản ứng lại được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Nhậm Giáo úy vung trường thương gần như dài bằng nàng, cơn gió kèm theo mũi thương khiến màn đêm vang lên những tiếng vun vút. Nàng xoay thương nửa vòng, rồi mũi thương chợt chuyển hướng, mũi tên ban nãy dùng thế xuyên núi nứt đá để mà quay về dưới lầu.

Một tiếng “phập” vang lên, tiếng hét thảm vang lên trong bóng tối, ngay sau đó là tiếng rơi xuống đất. Giang Lăng xông lên thành lầu, kéo tiểu binh đứng dậy rồi hỏi hắn ta: “Ngươi không sao chứ?”

Tiểu binh vô thức lắc đầu, bấy giờ mới phản ứng được, hình như ban nãy hắn ta đã được Nhậm Giáo úy cứu.

Nhậm Giáo úy trông thanh tú, ngoại trừ hơi đen ra thì không khác gì nữ tử bình thường, nhưng không ngờ là lúc vung thương lên lại lợi hại đến vậy.

Trong lúc mọi thứ xảy ra với tốc độ ánh sáng, người dưới thành mới ý thức được là lần đánh lén này đã bị lộ, nên cũng không ngụy trang nữa, la lên loại ngôn ngữ mà bọn họ nghe không hiểu rồi xông lên. Nhậm Dao lạnh lùng nhìn chăm chú dưới tường rồi nói: “Có địch tập kích, châm lửa, đánh trống trận.”

Nguyên Kiếm Nam Tiết độ sứ Mục Vân Bình bị ám sát trên đường tuần sát về thành, tin tức này được truyền ra, Tây Nam xôn xao, nhóm bộ hạ cũ của Mục Vân Bình nghi kỵ lẫn nhau, làm theo ý mình, Kiến Nam đạo đã từng bền chắc như thép nhanh chóng chia ra thành mảnh vỡ. Ung Vương liên kết với Lũng Hữu Tiết độ sứ, tiến hành chiêu hàng và vây thành cùng lúc, bộ hạ cũ dưới trướng Mục Vân Bình liên tục đầu hàng, thành trì và binh lực của Kiếm Nam đạo lại quay về sự quản lý của triều đình thêm một lần nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi khói lửa ở các nơi của Kiếm Nam đạo lắng lại, thư từ có thể truyền đi bình thường, thì bấy giờ mọi người mới biết, vào một tháng trước, Thổ Phiên nhân lúc Kiếm Nam đạo đại loạn mà đánh lén ải Kiếm Môn trong đêm. Dưới tình huống không có viện binh, không có trợ giúp, ải Kiếm Môn đã một mình chống đỡ được tận một tháng.

Bình Nam Hầu Nhậm Dao dùng một cây trường thương giết vô số địch, binh sĩ Thổ Phiên đã tổ chức tấn công mấy chục lần, nhưng đều không thể bước vào ải Kiếm Môn dù chỉ một bước. Ngày tình hình chiến đấu thảm thiết nhất, trên hành lang ba mươi dặm bên ngoài Kiếm Các chồng chất thi thể, gần như là không có nơi nào để đặt chân cả, bức tường cao vút, bầu trời rộng mở, ngay cả khe nứt trên đá cũng dần được nhuộm đỏ. Ban đầu Nhậm Dao thủ trong đoạn cắt của Kiếm Sơn, sau đó vừa đánh vừa lui, nhưng dù đã lui đến tận cổng thành Kiếm Các, nàng cũng quyết không để một binh sĩ Thổ Phiên nào được xông phá phòng tuyến. Thỉnh thoảng cũng có cá lọt lưới, nhưng đều đã bị binh lính phía sau bổ đao giết chết.

Giang Lăng chính là chiến hữu đáng tin nhất phía sau nàng. Lúc tấn công thì yểm trợ cho nàng, lúc rút lui thì bổ đao thay nàng, dù là tiến hay lùi, cũng không hề tách rời.

Thêm một lần nữa, tình hình chiến đầu ở ải Kiếm Môn lại khiến triều chính kinh ngạc, có vài lão nhân dần nhớ ra, Bình Nam Hầu đời thứ nhất đã nổi tiếng khi thân trúng trăm mũi tên cũng không chịu lùi bước lúc đang thủ thành, đã qua nhiều năm rồi, thanh danh thương pháp Nhậm gia lại một lần nữa “phát hỏa” trên chiến trường. Dù có là người chưa từng học thương pháp đi chăng nữa, thì ắt là cũng sẽ biết thương pháp Nhậm gia tiến nhanh lùi nhanh, bất động như núi, di chuyển như sấm chớp, đi theo con đường “thà bị gãy chứ không chịu cong”, gặp đối thủ mạnh thì càng hăng.

Lần này, Bình Nam Hầu đã biến thành cháu gái của lão Bình Nam Hầu, Nhậm Dao.

Thương pháp cứng rắn mạnh mẽ như thế mà lại là do một nữ tử sử dụng, bấy giờ, cả triều chính đều ca tụng Nhậm Dao trung nghĩa, không phụ thanh danh tổ tiên. Cuối cùng thì bấy giờ Trường An cũng có thời gian nghỉ, Hoàng đế công bố chứng cứ Mục Vân Bình và Tiêu Vương cấu kết tạo phản, thuận thế hủy bỏ quân chức của Mục Vân Bình, đại phong cho công thần trong trận đánh ải Kiếm Môn. Bây giờ đang là lúc mà quyền lực ở Kiếm Nam bị để trống, quân hàm của Nhậm Dao tăng nhanh, dường như là có xu thế có thể tiếp nhận thế lực của Mục Vân Bình.

Sau khi Nhậm Dao nhận được thánh chỉ thì nàng dẫn theo tổ mẫu, đi từ ải Kiếm Môn đến Ích Châu. Thánh chỉ đến gấp, nàng không kịp cáo biệt chiến hữu đàng hoàng mà đã phải vội vã lên đường. Lúc đi ra khỏi ải Kiếm Môn, nàng không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn về phía vách núi cheo leo dựng đứng, Kiếm Môn hùng vĩ phía sau.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi thôi, mà đã từ “tội thần bị đày đi biên quan” đến “công thần hào hiệp can đảm”, những gì gặp được trong cuộc đời, sao mà hoang đường quá.

Tổ mẫu nói đúng, họa là nơi phúc nương tựa, phúc là nơi họa ẩn nấp. Không cần để ý được mất nhất thời, nàng chỉ cần phải mãi mãi làm tốt vai trò Nhậm Dao, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.

“Nhậm Dao.” Giang Lăng đỡ Nhậm lão phu nhân lên xe, đứng ở phía trước mà vẫy tay với nàng: “Phải đi rồi.”

Nhậm Dao kéo cây thương giống như người bạn lâu năm không thể quen thuộc hơn được nữa, rồi nàng đeo thương vào sau eo, bước nhanh đuổi theo: “Đến đây.”

Nàng đi lại nhẹ nhàng, chạy về phía người thân và bạn đời của nàng, không sợ hãi gì mà cứ thế lao về phía tương lai khó lường trước mắt.



Tháng Sáu, về cơ bản thì loạn Kiếm Nam đã được dẹp yên. Trong nửa năm qua, Trường An bận rộn chuyện hoàng vị luân chuyển, tiêu diệt thế lực còn sót lại của Vi Hậu và An Lạc Công chúa, không có thời gian rảnh để quản lý ngoại châu, tất cả đều là nhờ có Lý Hoa Chương kiềm chế, bởi thế nên Kiếm Nam mới không xảy ra đại loạn.

Đợi đến khi mà cuối cùng thì triều đình cũng đã “rảnh tay”, có thời gian chú ý đến Kiếm Nam Tiết độ sứ, thì về cơ bản là thế cục Kiếm Nam đã ổn định rồi. Hoàng đế xem chiến báo lít nha lít nhít, thở dài rồi nói: “Nhị lang là đứa trẻ tốt, nếu không có nó, không biết là loạn Tiêu Vương sẽ gây họa cho bao nhiêu dân chúng. Mấy năm nay nó ở bên ngoài vất vả, nhanh triệu nó về đi, người làm thúc thúc này ở trong Trường An hưởng phúc, lại để tiểu bối ở bên ngoài bôn ba, đâu ra chuyện như vậy kia chứ? Trường An có nhiều chỗ cần người, nó quay về cũng tiện cho việc chia sẻ với tam lang chút ít chuyện.”

Lệnh triệu tập của triều đình nhanh chóng được đưa đến Thương Châu, Hoàng đế đã có lệnh, Lý Hoa Chương cũng không tiện chậm trễ, hắn chỉ thị các công việc giải quyết hậu quả của Kiếm Nam xong, thì cùng Minh Hoa Thường lên đường về kinh.

Đi đường rất mệt mỏi, dường như Minh Hoa Thường đang có triệu chứng cảm nắng, Lý Hoa Chương không muốn Minh Hoa Thường quá mệt mỏi, nên hắn định về phủ nghỉ ngơi lấy sức một đêm trước, chờ sang hôm sau lại vào cung gặp vua sau. Bọn họ vào kinh vô cùng khiêm tốn, không làm kinh động đến ai, sau khi đoàn xe tiến vào Trường Hạ Môn thì lặng lẽ chạy về phía phủ Ung Vương.

Nhưng mà bọn họ vẫn đã đánh giá thấp mức độ “nhạy tin” của Trường An. Bọn họ đến phủ vào buổi trưa, vừa đến giờ Mùi buổi chiều là người gác cổng đã báo làcó khách quý tới thăm.

Vốn dĩ Lý Hoa Chương cũng không muốn để ý tới, nhưng Minh Hoa Thường lại khuyên nhủ: “Dù sao thì bà ấy cũng là cô cô của chàng, từ chối ở ngoài thì không thích hợp, gặp đi.”