Song Bích

Chương 228: Mở tiệc (1)




Ngày Mười chín tháng Mười hai.

Mấy năm qua Tiêu Vương bị đày đến Quân Châu, rất ít gặp người Trường An, gần đây phu thê Ung Vương đến, Tiêu Vương vô cùng vui vẻ, bèn mở yến tiệc chiêu đãi thâu đêm suốt sáng trong mấy ngày liên tục. Đêm qua, bữa tiệc diễn ra đến tận nửa đêm thì mới dừng. Các chủ tử uống say, hôm nay ở trong phòng ngủ bù. Cả buổi sáng, phủ Tiêu Vương đều yên tĩnh, đến giờ Tỵ thì mới lần lượt có người hầu đi lại, chuẩn bị cơm trưa cho các chủ tử.

Ở trong nhà ngang phía Đông của phủ Tiêu Vương, người hầu không nghe thấy người bên trong gọi người, tưởng là phu thê Ung Vương vẫn còn ngủ nên đều trông chừng từ xa, không dám làm ồn đến khách quý.

Nhưng trên thực tế, hai người trong phòng đã dậy từ sớm rồi. Minh Hoa Thường mệt mỏi nhéo ấn đường, thầm nghĩ vui vẻ tầm hoan cũng là việc khiến cho con người ta tốn thể lực. Mấy ngày qua, vì diễn trò cho trọn mà ngày nào nàng cũng ở phòng trước đến khi tiệc tàn, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ e là nàng sẽ toi đời trước khi bắt được Tiêu Vương mất thôi.

May mà, ngày tháng xa hoa trụy lạc như vậy, chẳng mấy chốc rồi sẽ kết thúc. Minh Hoa Thường cầm tin cấp báo mới nhất trong tay, nói với Lý Hoa Chương: “Cứ điểm Trường An vừa mới truyền tin đến, đêm qua Vi Hoàng hậu triệu Tể tướng vào cung, tuyên bố Hoàng đế băng hà, bảo Thượng Quan Uyển Nhi khởi thảo chiếu thư, lập tứ Hoàng tử Lý Trọng Mậu làm Thái tử. Công báo tân hoàng kế vị đã ở trên đường rồi, chỉ e là chưa đến mấy ngày nữa, Tiết độ sứ và Thứ sử các nơi sẽ biết được Trường An đã đổi Hoàng đế.”

Lý Hoa Chương không hề bất ngờ, hắn nói: “Chúng ta có tai mắt ở Trường An, Tiêu Vương và Kiếm Nam Tiết độ sứ cũng có, chậm nhất là hai ngày, bọn họ sẽ nhận được tin, nhất định là sẽ có đề phòng. Chúng ta nhất định phải nhân lúc bọn họ chưa nhận được tin mà hành động trước, việc này không nên chậm trễ, đêm nay đi.”

Minh Hoa Thường khó xử: “Nhưng chiều ngày Mười bảy quân đội ở Sở Châu mới đi, bây giờ chúng ta hành động, có phải là hơi mạo hiểm quá rồi không?”

“Ngược lại thì đây mới là thời cơ tốt đấy chứ.” Lý Hoa Chương nói: “Một khi quân đội di chuyển thì tình hình sẽ không do con người kiểm soát nữa. Có nhiều người đi trên đường như thế kia, việc trao đổi tin tức sẽ không còn nhanh nhạy, đi đường mệt mỏi; trước tiên chưa nói tới việc tin tức có thể truyền đến tay bọn họ hay không, dù người mang tin tức có thể tìm được đội quân đi chăng nữa, nhưng nếu cứ tuỳ ý quay đầu thì cũng sẽ dẫn đến một sự hỗn loạn không hề nhỏ. Chúng ta đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công thì phần thắng rất lớn, chi bằng cứ đọ sức một phen, nhân lúc bọn họ không kịp đề phòng mà đánh hạ Quân Châu.”

Minh Hoa Thường luôn tin tưởng huynh trưởng nhà mình, hắn nói có thể thành công thì chắc chắn là có thể. Nàng không do dự nữa, đứng lên và nói ngay: “Được, ta đi truyền tin ngay, báo cho bọn họ biết đêm nay hành động theo kế hoạch.”

Giờ Ngọ, Tiêu Vương phi mới sửa soạn xong, lười biếng mời Minh Hoa Thường đến dùng cơm trưa. Sau bữa ăn, Minh Hoa Thường đề nghị đi bộ tiêu thực trong vườn hoa, trên đường đi, nàng nói với Tiêu Vương phi: “Mấy ngày nay đã làm phiền Tiêu Vương, Vương phi chiêu đãi, bọn ta rất áy náy, đêm nay muốn mời các vị đên lầu Vọng Tiên, phu thê bọn ta làm chủ, hòng tạ ơn các vị. Vương huynh, Vương tẩu mang theo cả người thân cận bên mình theo luôn đi. Mấy ngày qua, may mà được chăm sóc, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút.”

Tiêu Vương phi nghe thấy thế thì vội nói: “Như vậy thì làm sao mà được? Các muội đến Quân Châu làm khách, sao có thể để các muội tốn kém được.”

“Được mà.” Minh Hoa Thường giữ tay Tiêu Vương phi lại, cười nói dịu dàng: “Có qua có lại thôi. Mấy ngày qua đã làm phiền Vương tẩu nhiều như vậy rồi, nếu như tẩu và Tiêu Vương không tới, bọn ta đều sẽ thấy ngại lắm nếu cứ tiếp tục ở lại phủ Tiêu Vương đó.”

Minh Hoa Thường trông thì có vẻ ngọt ngào, cười lên hai mắt cong cong, rất có sức hút. Tiêu Vương phi được tâng bốc đến mức toàn thân đều thư thái, cười nói: “Được, ta sẽ với nói Vương gia một tiếng. Các muội đó, đúng là khách sáo quá đi mất, huynh đệ nhà mình mà, chú ý mấy chuyện này làm gì kia chứ.”

“Đúng vậy, đều là huynh đệ nhà mình mà.” Minh Hoa Thường nghĩ đến tên Tiêu Vương từng nghĩ ra trăm phương ngàn kế để hại chết Lý Hoa Chương, ánh mắt nàng tối đi, nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn cười nói ấm áp: “Chính vì là người nhà, nên ta mới không xa cách với Vương tẩu. Còn một việc nữa muốn xin Vương tẩu giúp đỡ, tính tình Ung Vương lạnh lùng, không giỏi xã giao, còn phải xin Vương huynh ra mặt, giúp ngài ấy mời quan văn, quan võ, thân hào nông thôn của Quân Châu tới. Bọn ta mới đến, nếu như mời không đầy đủ thì sợ là sẽ không chu toàn lễ nghĩa.”

Tiêu Vương phi đang vui vẻ, nghe vậy thì đồng ý ngay: “Không sao, cứ giao hết cho ta đi, chắc chắn đêm nay sẽ để các muội ăn mừng vui vẻ.”

Tin tức Ung Vương muốn mời khách nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Nghe nói là Ung Vương đã bao trọn cả tòa lầu Vọng Tiên, những người nổi danh ở Quân Châu đều nhận được thiệp mời. Đây là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, long tử hoàng tôn chân chính, danh môn vọng tộc, tất cả mọi người ở Quân Châu đều cảm thấy nở mày nở mặt, ai nấy đều khoác lên mình những bộ đồ mới, tâm tình vô cùng vui vẻ mà đến dự tiệc.

Tiệc rượu bắt đầu vào giờ Dậu, lầu Vọng Tiên đã trở nên náo nhiệt từ sớm, xe ngựa khiến con đường trước cửa chật như nêm cối. Trong lầu, đèn đuốc sáng trưng, ấm áp như mùa xuân; đang là tháng Chạp rét đậm, các vị giai nhân lại ăn mặc váy áo mỏng manh, đi qua đi lại trên tầng lầu, hoa điền trên trán bị dải lụa quét ngang qua, nhìn từ xa thì trông có vẻ giống như là một lớp bột vàng mờ mịt. Tiêu Vương và Tiêu Vương phi đến cuối cùng, đích thân Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương tiến ra chào đón, Tiêu Vương vừa bước lên bậc thang vừa cười nói: “Ta đến muộn, để mọi người chờ lâu rồi.”

“Đâu có.” Ánh mắt Lý Hoa Chương trong suốt, nhìn Tiêu Vương mà chậm rãi nói: “Tiêu Vương chịu đến, ta vô cùng vui mừng. Những người khác đang ở bên trong, mời Tiêu Vương.”

Cuối cùng thì Tiêu Vương cũng đã được hưởng thụ những đãi ngộ mà khi còn ở Trường An, hắn ta không thể có được. Khi làm thần tử, Lý Hoa Chương vang danh thần đô, sau khi khôi phục thân phận, dù cho mẹ ruột của hắn không phải là chính thê, nhưng cũng vì hắn là đứa con duy nhất của Thái tử Chương Hoài nên hắn vẫn luôn cao quý sáng ngời, người có thể qua lại với hắn đều là người thừa kế của các phủ. Ban đầu là Lý Trọng Nhuận, sau đó lại trở thành Lý Trọng Tuấn, dù sao thì cũng không đến lượt Lý Trọng Phúc hắn ta đây.

Nhưng còn bây giờ, Lý Hoa Chương cũng đã phải đứng ở cửa để chào đón hắn ta, cũng đã phải long trọng đãi tiệc mời hắn ta. Lý Hoa Chương mà Hoàng tổ mẫu và thần tử coi trọng, xem ra là bây giờ cũng chỉ được có như vậy mà thôi.

Tiêu Vương bước vào trong, phù hoa náo nhiệt phả vào mặt, trong thoáng chốc, hắn ta như được rời Quân Châu rét lạnh âm u mà quay về Trường An, được vạn nước đến chầu, người tới người lui mà nhìn thấy hắn ta thì đều dừng cuộc trò chuyện lại mà vấn an hắn ta. Tiêu Vương nhận được sự coi trọng chưa bao giờ có, mọi người đều lâng lâng, còn chưa uống rượu mà dường như đã say rồi.

Lý Hoa Chương chú ý tới sắc mặt của Lý Trọng Phúc, vẫn không thay đổi sắc mặt mà dùng lễ dành cho khách quý để mời Lý Trọng Phúc ngồi vào ghế cao nhất, sau đó thì đích thân hắn mời ba chén rượu. Những người khác thấy vậy thì không tránh khỏi việc cũng đi mời rượu theo. Tiêu Vương thấy Lý Hoa Chương nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng nay lại nhiệt tình với hắn ta như vậy, hào hứng không thôi, ai mời rượu cũng không từ chối. Chẳng lâu sau, khuôn mặt hắn ta đã đỏ lên rồi.

Hôm nay Ung Vương đã cho Tiêu Vương đủ thể diện, không chỉ chủ động kính rượu Tiêu Vương, đến cả những người bên cạnh Tiêu Vương mà hắn cũng đi mời rượu từng người một. Mọi người hưng phấn, đều uống hết chén này đến chén khác. Trong lúc nâng ly cạn chén, bất giác đã đến giờ Tuất khi nào chẳng hay.

Minh Hoa Thường ở tầng hai xem ca múa cùng nữ quyến, cảnh tượng thanh tịnh hơn nhiều. Nàng liếc nhìn đồng hồ cát, bình tĩnh gọi nha hoàn tới rồi nói khẽ rằng: “Đi xuống lầu nhắc nhở điện hạ, giờ Tuất rồi.”

Nha hoàn không hiểu cho lắm, nhưng vẫn nhận lệnh rời đi. Nàng ta bước nhanh dưới ánh đèn, đi qua bàn rượu, rồi ngồi quỳ chân sau lưng Lý Hoa Chương, cung kính nói: “Điện hạ, Vương phi bảo nô tỳ nhắc nhở ngài, đến giờ Tuất rồi ạ.”

Lý Hoa Chương thản nhiên gật đầu, không hoảng hốt không vội vàng mà đứng dậy. Những người khác thấy vậy thì đều cho rằng Lý Hoa Chương lại đi mời rượu, không ngờ là Lý Hoa Chương lại đi tay không, hắn xuống khỏi đài cao, đi qua sảnh tiệc linh đình rồi dừng lại trước cửa chính. Đám người bất giác yên tĩnh, Lý Hoa Chương đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó mới chắp tay nói: “Hôm nay đa tạ các vị đã nể mặt, ta đã chuẩn bị một tiết mục chỉ dành riêng cho các vị. Nếu sự chiêu đãi này có chỗ nào không chu đáo, kính mong mọi người rộng lòng tha thứ.”

Người hai bên vừa nghe nói là vẫn còn tiết mục thì rối rít nói: “Ung Vương khách sáo quá.”

Lý Hoa Chương cười nhạt một tiếng, sau đó hắn lấy một cái mũi tên lệnh từ trong tay áo ra ngay trước mặt mọi người, lịch sự nói “Không có gì”, cuối cùng thì châm lửa ngòi nổ, bắn mũi tên đi.

Rõ ràng là đang ở trong một nơi thế này, nhưng ánh mắt hắn lại trong veo, khí chất cao quý, nghiêm nghị tựa như bông tuyết trên núi Thương, như thể là tửu sắc tiền tài không thể nào xâm phạm hay lây nhiễm đến hắn, dẫu chỉ là một góc áo nho nhỏ thôi thì cũng không thể. Tiêu Vương chợt cảm thấy Lý Hoa Chương không được bình thường cho lắm. Tiết mục ở trong quán rượu kia mà, vì sao lại cần phải bắn mũi tên? Nhưng hắn ta đã uống nhiều quá rồi, đầu óc không thể suy nghĩ gì nhiều được, chỉ lắc lư cơ thể mà nhìn mũi tên lệnh đó bay lên trời, “bụp” một tiếng nổ thành pháo hoa.

Lý Hoa Chương nghiêng người đứng trước cửa, sau lưng hắn, pháo hoa đang lặng lẽ rơi xuống, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vẫn ấm áp lịch sự như bao ngày, ung dung không vội mà nói: “Tiết mục bắt đầu.”

Một đội vũ công mặc trang phục dị quốc nối đuôi nhau đi vào, điều kỳ lạ nằm ở chỗ, đám vũ công này đều là nam tử. Bọn họ đi đến sau lưng Lý Hoa Chương, tự động chia ra thành hai nhóm giống như dòng nước. Lý Hoa Chương mặc áo bào cổ tròn màu tím mực, đứng ở cửa sảnh tiệc sáng chói chang hoa mỹ, trông không ăn khớp gì nhưng lại như trụ đá giữa dòng.

Các vũ công đi đến giữa sân khấu, kết trận ba năm, đánh trống hát vang. Chỉ là, khác với yến tiệc bình thường, bọn họ đang hát “Lan Lăng Vương nhập trận khúc” [*]. Mọi người đều tỏ vẻ “thì ra là thế”, hoá ra là Lý Hoa Chương còn đặc biệt chuẩn bị tiết mục, có người nâng ly rượu lên, từ xa xa nói: “Ung Vương có lòng rồi, gần đây ít thấy khúc nhạc nghiêm trang như thế, phẩm vị của Ung Vương quả nhiên là khác với mọi người.”

[*] Lan Lăng Vương nhập trận khúc (兰陵王入阵曲): là bài ca múa được người Bắc Tề sáng tác để ca tụng Trường Cung sau đại thắng Mang Sơn. Điệu múa mô phỏng tư thế chỉ huy tác chiến và dùng vũ khí đâm chết kẻ địch của Trường Cung.

Lý Hoa Chương nhìn bọn họ, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mọi người sẽ thích.”

Thành lầu lẳng lặng đứng sừng sững trong bóng tối, khi sắp thay ca gác, binh sĩ trên tháp quan sát ngáp không ngừng. Chợt, hắn ta nghe thấy có tiếng nổ vang, cảnh giác theo bản năng, nhưng sau đó, khi thấy là từ lầu Vọng Tiên truyền đến, thì lại thả lỏng.

Hắn ta nhìn lầu Vọng Tiên lấp lánh ánh vàng trong bóng tối giống như tiên cung mà lòng ngưỡng mộ không thôi, như thể là có thể nghe thấy tiếng ca múa trong đó bằng cách thức này vậy. Trong lúc hắn ta xuất thần, dưới bóng tối của tường thành, có một nam tử áo đen lẳng lặng đánh bóng đoản đao, thu đao vào vỏ, hững hờ phủi bụi trên người: “Tiết mục bắt đầu.”

Vì Thứ sử, Biệt giá, Tư mã đều đang dự tiệc ở lầu Vọng Tiên, nên cái giờ giới nghiêm cấm đi lại vào ban đêm cũng trở thành “thùng rỗng kêu to”. Trong binh doanh, các binh sĩ đang tụ tập uống rượu chơi oẳn tù tì với nhau, Triệu Hưng đi từ ngoài cửa vào, thấy kỷ luật lỏng lẻo như vậy thì không nhịn được mà nhíu mày: “Ai trực ca vậy? Trong doanh trại không được uống rượu, không được đánh bạc.”

“Triệu Giáo úy.” Người bên cạnh nói: “Tiêu Vương đang ở lầu Vọng Tiên dự tiệc, nào có giám sát chúng ta được. Đã vất vả cả năm trời rồi, hiếm có khi nào Ung Vương đưa rượu ngon tới, thoải mái một lúc đi.”

Triệu Hưng bất đắc dĩ, lại biết là mình không có cách nào có thể trách cứ được, mọi người đang uống vui vẻ, hắn ta có nói gì thì cũng chẳng có ai nghe, cần gì phải làm cho người ta mất hứng. Hắn ta xua tay, đẩy bầu rượu ra, cau mày rời đi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Hắn ta đi nhanh nên cũng không nhìn thấy rằng, dưới ngọn cây, có một bóng đen vừa lướt qua, tựa như gió thổi cây lay động.

Tô Hành Chỉ dựa vào tường, ra dấu tay với bên kia, ngầm nói là phía trước không có ai. Minh Vũ Tễ gật đầu, rồi nàng ấy lấy còi ra, uyển chuyển thổi một đoạn tiếng chim hòng nói cho Huyền Kiêu Vệ bên ngoài biết rằng, bọn họ đã trà trộn vào doanh địa phủ binh thành công.

Sau đó, nàng ấy cất còi đi, nhìn vào quân doanh không hề hay biết gì trong bóng tối, nói nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy: “Tiết mục bắt đầu rồi.”

Một nha hoàn có dáng vẻ xấu xí bước nhanh lên lầu, dán sát vào bên tai Minh Hoa Thường rồi khẽ nói gì đó. Sau khi Minh Hoa Thường hay tin Minh Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ đã trà trộn vào quân doanh thành công, Tạ Tế Xuyên thì cũng đã dẫn theo người vào các vị trí ở thành lầu, bèn thản nhiên gật đầu. Tiêu Vương phi thấy ánh mắt Minh Hoa Thường lạnh lùng, trên mặt không có chút ý cười nào thì không nhịn được mà hỏi: “Ung Vương phi, các muội nói gì vậy? Đã ở trong bữa tiệc rồi mà vẫn còn nhiều lời để nói đến vậy cơ à?”

Minh Hoa Thường nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ tựa như nai, nghiêm túc ra vẻ vô tội, còn cười một tiếng: “Đang xem tiết mục này.”

Chẳng mấy chốc lại có quan thái thái khác đến nói chuyện với Tiêu Vương phi, Tiêu Vương phi không xem là chuyện gì to tát nên cũng quay đầu sang mà nói chuyện xã giao với người ta ngay. Minh Hoa Thường im lặng tính toán thời gian, theo lộ trình thì tinh binh của Nhậm Dao cũng sắp đến Quân Châu rồi, hy vọng là Tạ Tế Xuyên kịp mở cổng thành.

Bên ngoài thành Quân Châu.

Từ đây, đã có thể nhìn thấy bó đuốc trên tường thành, Nhậm Dao lẳng lặng bò xuống sườn đất, các tướng lĩnh đi theo nhìn thấy Nhậm Dao quay lại thì vội vàng vây quanh: “Đại tướng quân, bây giờ nên làm thế nào?”

Bọn họ chỉ có năm trăm người, không thể vây công thành như bình thường được, chỉ có thể đấu trí mà thôi. Nhậm Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phái một đội tiên phong leo tường thành, giết người ở lầu quan sát, mở cổng thành ra; những người còn lại cải trang kỹ, lặng lẽ tới gần tường thành, cổng thành vừa mở ra là vọt vào ngay.”

Các tướng tĩnh nhìn nhau, chiến thuật không có vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ai đi mở cổng thành đây?

Cuộc hợp tác giữa Nhậm Dao và Lý Hoa Chương là bí mật, cho nên, bây giờ, ngoại trừ Nhậm Dao ra thì những người còn lại đều không hề biết là Lý Hoa Chương sẽ phái người tiếp ứng từ bên trong tường thành. Hiển nhiên là những người khác đều cho rằng bọn họ phải trèo lên tường thành, giết người trên thành lầu, rồi lại lao xuống thành lầu, vượt qua trận địa của kẻ địch để mở được cổng thành. Có thể thấy được rằng, đây là một con đường mà họ phải dùng máu để mở ra, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bỏ mạng ngay, nhưng công lao lại thuộc về người đứng sau họ đây.

Dựa vào đâu chứ?

Mọi người đều im lặng, yên tĩnh không có âm thành nào. Nhậm Dao chợt nhận ra được thái độ của những người khác, bèn nhíu chặt mày lại, đang muốn nói gì đó thì chợt có một giọng nói xen ngang vào: “Đại tướng quân, ta nguyện chờ lệnh.”

Nhóm phó tướng quay đầu, đều vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy “tên nhãi con không muốn sống” này lại chính là Giang Lăng. Đương nhiên bọn họ biết người này nhi tử của Giang An Hầu, tâm phúc của Thái Bình Công chúa, chỉ tiếc rằng, thiên tử triều nào thì thần tử triều ấy, bây giờ đã đến lượt người Vi gia cầm quyền, đến cả Thái Bình Công chúa uy phong lẫm liệt ngày xưa cũng phải cúi đầu sợ hãi, huống chi họ chỉ là gia tộc phụ thuộc vào Thái Bình Công chúa thôi, sao lại không như thế cho được? Giang gia thất thế, Giang Lăng cũng bị lạnh nhạt theo, có điều, người ta vẫn là thế tử, mọi người trong Vũ Lâm quân đều không dám đắc tội nhiều, vẫn dùng lễ tiếp đón, chỉ coi như là Vũ Lâm quân nuôi một người rảnh rỗi thôi.

Ban đầu Giang Lăng cũng yên phận sống trong những ngày tháng thảnh thơi của mình. Nhưng vào một khoảng thời gian trước, không biết hắn nổi điên cái gì mà cứ nhất quyết đòi đi theo đội ngũ đến Quân Châu. Mọi người trong Vũ Lâm quân cho rằng hắn ta đến để hưởng công lao, thấy người bên trên không nói gì nên bọn họ cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ vị Hầu nhị đại không chọc được này lại động kinh, nói muốn dẫn đội đi trước tấn công cổng thành ư?

Đùa gì vậy? Trong quân đội cũng có đạo lý đối nhân xử thế đấy, bình thường thì mấy nhiệm vụ nguy hiểm thế này đều để cho quân tốt nhà nghèo không quyền không thế, sau lưng không có ai đi làm, nào có thế tử gia nào xung phong đi đầu đâu? Nhóm phó tướng cùng im lặng, ngầm hiểu ý mà giao mấy lời có thể đắc tội với người khác lại cho Nhậm Dao nói. Khi Nhậm Dao nhìn sang Giang Lăng thì cau mày, bấy giờ thì nàng cũng không thể nhịn được nữa, bèn trách mắng: “Ngươi đang làm gì vậy? Quay về đi, hãy phục tùng mệnh lệnh.”

Giang Lăng cụp mắt, nhưng cơ thể lại không chịu di chuyển, vẫn cố chấp nói: “Tuân lệnh, nhưng ta vẫn muốn nói, ta sẵn lòng làm người tiên phong, thay đại toàn quân mở cổng thành. Dù sao thì Đại tướng quân cũng phải phái người đi, vì sao ta đi thì lại không được?”

Mặc dù các phó tướng khác không hiểu vì sao Giang Lăng lại làm vậy, nhưng có người sẵn sàng chịu chết, bọn họ cầu còn không được. Một người bèn nói: “Nhậm Tướng quân, Giang thế tử nói cũng có lý. Hắn ở trong Vũ Lâm quân đã lâu, hiểu rõ nhân thủ, cung ngựa thành thạo, để hắn dẫn người đi là phù hợp nhất.”

Hắn ta thành thạo cung ngựa cái con khỉ ấy! Nhậm Dao thầm mắng một câu như thế, nhưng vì đang ở ngay trước mặt mọi người, nên cái tên ngốc Giang Lăng đó vẫn cứ ương ngạnh, không chịu đổi giọng, Nhậm Dao cũng không tiện bao che, chỉ có thể ám chỉ thêm lần nữa: “Giang thế tử, ngươi có tước vị, ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ?”

Giang Lăng nghe thấy nàng gọi hắn là Giang thế tử giống như những người khác thì chỉ biết cười khổ trong lòng, dù hắn đã vào Vũ Lâm quân được ba năm rồi nhưng hắn vẫn chỉ là “Giang thế tử” mà thôi. Hắn cụp mắt, ánh mắt chua chát mà bình thản: “Ta không thể thông suốt hơn được nữa.”

——————

* Lời của người beta: Trong chương này và một phần nhỏ của chương sau, đại từ của Nhậm Dao và Giang Lăng sẽ lần lượt là “nàng” và “hắn”.