Song Bích

Chương 224: Chiến tranh nổi lên (1)




Nửa tháng trước, trong phủ Trấn Quốc Công ở thành Trường An.

Thế cục ngày một căng thẳng, ban đầu là phủ binh đóng quân, bây giờ cửa thành cũng đã bị đóng lại. Minh Vũ Tễ lẳng lặng chứng kiến cái cảnh Vi Hoàng hậu và An Lạc Công chúa tác oai tác quái, công thần trong Thần Long chính biến thì bị bọn họ cách chức, trục xuất, còn bây giờ, những người nắm giữ đại quyền trong Trường An đều là người Vi gia và trai lơ của An Lạc Công chúa. Bọn họ mà còn tiếp tục điên cuồng ngang ngược như vậy nữa, thì sớm muộn gì cũng sẽ tự phải gánh lấy diệt vong.

Nhưng trước lúc đó, Minh Vũ Tễ phải duy trì kế sinh nhai của cả phủ Trấn Quốc Công trước. Có Vi Hoàng hậu và An Lạc Công chúa ở đó, cảnh tượng hỗn loạn ở Trường An sẽ chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn. Trước đó đã có đầu mối, Minh Vũ Tễ đã sai người ta tích trữ lương thực thịt gia cầm, nhưng bây giờ, xem ra là nàng vẫn tích trữ ít rồi.

Vào thời điểm thế này, lợi ích của việc lớn lên ở nông thôn đã được thể hiện ra hết sức rõ ràng, vì cả phủ Trấn Quốc Công lớn như thế kia, không có ai hiểu về lương thực rõ hơn nàng cả. Minh Vũ Tễ liệt kê ra và ghi vào một tờ giấy, ra lệnh cho tâm phúc ra ngoài chọn mua, một hồi lâu sau, đội ngũ ấy mới quay về, đích thân Minh Vũ Tễ kiểm tra, rồi nàng hỏi: “Sao các ngươi đi lâu vậy? Gạo có chọn theo cách mà ta nói không?”

Sau khi nàng tra hỏi thì chợt cảm thấy người hầu áp tải xe có gì đó hơi kỳ lạ, nàng đang muốn nhìn kỹ thì người đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt mà nàng không thể quen thuộc hơn được nữa bỗng xuất hiện: “Minh đại nương tử, là ta.”

Minh Vũ Tễ nhìn người tới, ngẩn ra rồi bình tĩnh thản nhiên cho những người khác lui ra. Trong nửa năm qua, Minh Vũ Tễ không hề rảnh rỗi. Những người có hai lòng trong phủ Trấn Quốc Công đều đã bị nàng đuổi đi, người được ở lại đều là người của nàng, cũng không lo là người khác sẽ nhìn thấy Tô Hành Chỉ.

Đã lâu không gặp, Minh Vũ Tễ không biết nên nhìn y bằng vẻ mặt gì, chỉ có thể dùng giọng điệu lạnh như băng mà hỏi y: “Sao huynh lại tới đây?”

“Xin lỗi, chuyện xảy ra cấp bách, bên ngoài phủ Trấn Quốc Công lại có quá nhiều người theo dõi, ta chỉ có thể dùng cách này để đến gặp muội thôi.” Tô Hành Chỉ nhìn nàng, cũng tránh né, dời ánh mắt đi: “Ta được người ta ủy thác, đến chuyển vài lời cho muội… và Trấn Quốc Công.”

Thì ra không phải là đến tìm nàng, Minh Vũ Tễ lạnh mặt, nói: “Cha ta ở tiền sảnh, ta sai người đưa huynh qua đó.”

“Không cần.” Chẳng biết là Trấn Quốc Công đã xuất hiện sau bụi cây từ lúc nào, ông chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua: “Ta đến xem thử xem trong phủ còn bao nhiêu lương thực, không ngờ là còn nhìn thấy các con. Làm phiền Tô đại nhân rồi, nhanh vào trong đi.”

Tô Hành Chỉ hành lễ với Trấn Quốc Công: “Không dám nhận, bây giờ ta đã bị cách chức khỏi Sát viện, là một người nhàn rỗi, Quốc Công gọi tục danh của ta là được rồi. Không nói nhiều lời nữa, ta đứng đây nói thôi là được.”

Trấn Quốc Công vẫn khách sáo, không nhịn được mà hỏi từ đầu đến cuối chuyện Tô Hành Chỉ bị cách chức, sau đó mới biết được là, vì vạch tội An Lạc Công chúa mua quan bán tước mà y đã bị cách chức, nghe tới đây, ông bất giác thở dài một tiếng, vỗ vai Tô Hành Chỉ. Minh Vũ Tễ lại khó chịu trong lòng, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai bảo huynh xen vào việc của người khác làm gì? Gặp quả báo rồi đúng không?”

“Đại nương, không được vô lễ.” Trấn Quốc Công nhẹ nhàng mắng Minh Vũ Tễ một câu, sau đó hỏi y: “Tô lang quân, không biết là ai nhờ ngươi truyền lời đến?”

“Là Bình Nam Hầu.” Tô Hành Chỉ trở nên nghiêm túc, y nói: “Hôm nay nàng ấy tìm ta, nói Vi Hoàng hậu muốn phái binh phòng thủ Quân Châu, nàng ấy đã khuyên Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu cứ khăng khăng phát binh đến Quân Châu, nàng ấy chỉ có thể chủ động xin đi, đích thân dẫn binh đến Quân Châu [*]. Quân lệnh được hạ rất gấp gáp, Hoàng hậu bảo nàng ấy xuất phát vào ngày mai, cộng thêm việc thân phận của nàng ấy nhạy cảm nên nàng ấy không thể tiếp xúc với phủ Trấn Quốc Công. Thế nên, nàng ấy có thể nhờ ta giải thích với hai người, hoàng mệnh khó có thể làm trái, nhưng chắc chắn là nàng ấy sẽ không gây bất lợi cho Ung Vương và Minh nhị nương.”

[*] Trong bản gốc, tác giả viết là “Đồng Châu”, mình xin đổi lại “Quân Châu” cho phù hợp với logic truyện.

“Phòng thủ Quân Châu?” Minh Vũ Tễ lạnh mặt, tức giận nói: “Hoàng hậu đang muốn ép Tiêu Vương tạo phản đây mà. Ung Vương và nhị nương ở Thương Châu cách đó không xa, nếu như Quân Châu phản loạn thì bọn họ biết phải làm sao bây giờ?”

Tô Hành Chỉ thân làm ngôn quan, không nên thảo luận xằng bậy về triều chính, nhưng y vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Minh Vũ Tễ: “Có lẽ đây chính là dụng ý của Hoàng hậu. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”

Minh Vũ Tễ cười lạnh: “Thật đúng là, càng ngày càng không biết xấu hổ mà. Nếu không có Lý Hoa Chương, lẽ nào bọn họ có thể bình an mà quay về Trường An được à? Là Lý Hoa Chương ép Tắc Thiên Hoàng đế thoái vị, cũng là Lý Hoa Chương tiễn đưa Tắc Thiên Hoàng đế một đoạn đường cuối cùng, bọn họ dựa hơi Lý Hoa Chương nhiều như vậy mà còn không biết xấu hổ, bây giờ còn đòi làm “ngư ông đắc lợi” nữa à?”

Nàng vẫn nhanh mồm nhanh miệng, thẳng thắn mạnh mẽ, không thiên vị như vậy, Tô Hành Chỉ lộ ra vẻ mặt đành chịu, y nói: “Vũ… Minh đại nương tử, ăn nói cẩn thận, không thể bất kính với Hoàng hậu, có lẽ, chẳng mấy chốc, vị kia sẽ là Thái hậu thôi.”

Ấn đường Minh Vũ Tễ giật mạnh lên, không để ý đến những gút mắc như có như không của hai người, nàng bình tĩnh nhìn thẳng vào Tô Hành Chỉ rồi hỏi y rằng: “Huynh có ý gì?”

Dù sao thì Tô Hành Chỉ cũng là người của Ngự sử đài, dẫu đã bị An Lạc Công chúa cách chức nhưng tin tức cũng nhanh nhạy hơn phủ Trấn Quốc Công đã bị giám sát từ lâu. Nếu nói tiếp những lời này thì cũng có nghĩa là đang có ý chống đối, Tô Hành Chỉ cụp mắt, nhưng ý tứ trong hành động ấy đã vô cùng rõ ràng. Trấn Quốc Công thu lại vẻ nhẹ nhàng, ông nhìn sắc trời mang màu tro đậm ngột ngạt như khối chì, than thở: “Lúc bà ấy còn sống thì ai ai cũng hận bà ấy; cuối cùng thì đến khi bà ấy sụp đổi rồi, ai ai cũng muốn trở thành bà ấy cả. Thế sự trêu ngươi mà.”

Tô Hành Chỉ cũng không biết là mình có thể nói gì, đành phải lên tiếng trấn an: “Trấn Quốc Công yên tâm, người dẫn binh là Bình Nam Hầu, chắc chắn phu thê Ung Vương có thể bình an quay về.”

“Ta chưa bao giờ nghi ngờ Bình Nam Hầu. Ta đã gặp đứa trẻ đó rồi, là một nương tử lương thiện, ham học hỏi, mạnh miệng mềm lòng, giống như là đại nương vậy. Ta tin con bé không phải là người như vậy.” Trấn Quốc Công nói xong thì thở dài: “Nhưng mà, chiến trường thay đổi trong chớp mắt, một khi đã bắt đầu đánh nhau rồi, thì đâu phải là thứ mà sức người có thể khống chế được?”

Lòng Minh Vũ Tễ nóng như lửa đốt, đương nhiên là nàng tin Nhậm Dao sẽ không gây bất lợi cho Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, nhưng mà, những người khác trong đội quân thì sao? Nhậm Dao dẫn bộ binh, tốc độ hành quân chậm chạp, đợi đến khi nàng ấy vào được địa phận Quân Châu, thì chắc hẳn là Tiêu Vương cũng đã nhận được tin tức rồi; Lý Hoa Chương bị kẹp ở giữa, hai mặt đều là địch, tất nhiên là Minh Vũ Tễ không quan tâm đến sống chết của Lý Hoa Chương rồi, nhưng với cái đầu óc chết tiệt đó của Minh Hoa Thường, chắc chắn là nàng sẽ không bỏ lại Lý Hoa Chương rồi tự rời một mình đi đâu.

Minh Vũ Tễ cũng biết chuyện Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương có Huyền Kiêu Vệ, không đến nỗi là hoàn toàn không biết gì về tình hình của Trường An. Nhưng mấy ngày trước đã phong toả toàn thành, ngay cả con đường truyền tin của Huyền Kiêu Vệ cũng đã bị chặt đứt theo đó rồi, nếu chẳng may bọn họ không biết là Hoàng đế đã chết bất đắc kỳ tử, Vi Hậu sắp ra tay với bọn họ, thì sao đây?

Có ai dám cược vào “nếu chẳng may” đó đâu?

Minh Vũ Tễ càng nghĩ thì lại càng thấy sốt ruột, chỉ hận sao mình không thể bay đến Thương Châu ngay lập tức. Đại chiến sắp tới, sớm ngày nhận được tin tức có thể có thêm được rất nhiều phần thắng. Nếu như hai người họ đã biết tin rồi mà vẫn không muốn rời đi, thì ít nhất là khi đánh nhau, nàng vẫn có thể giết mấy người giúp bọn họ. Nhưng nếu nàng đi rồi thì Trấn Quốc Công phải làm sao đây?

Trấn Quốc Công đã lớn tuổi, mấy năm gần đây bệnh ở chân cứ ngày càng nghiêm trọng, đến cả việc đi lại thôi mà cũng không tiện. Vào lúc Trọng Tuấn chính biến, Lương Vương đã bị chém chết bởi loạn binh xông vào trong phủ; Minh gia và Ung Vương có liên kết chặt chẽ với nhau, liệu rằng Vi Hậu có “bí quá hóa liều” mà lấy Trấn Quốc Công ra làm con tin không?

Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì đó, mà nàng lại không ở Công phủ… Trái tim Tô Vũ Tễ như đang bị lăn tới lăn lui trong chảo dầu, một mặt là muội muội ở bên ngoài đang một mình trong chiến thế hết sức căng thẳng, một mặt là Công phủ đang trong tình thế hiểm nguy trùng trùng cùng với phụ thân lớn tuổi… Chính nàng cũng lâm vào thế khó, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trấn Quốc Công nhìn ra được là Minh Vũ Tễ đang lo nghĩ về điều gì, ông bèn nói: “Đại nương, con muốn làm gì thì đi làm đi. Đại loạn sắp tới, thế đạo gian nan, nhưng cũng là lúc xuất hiện anh hùng. Con và nhị nương đều đã là người trong ván cờ, chủ động xuất kích mới có thể phá thế cờ được.”

Minh Vũ Tễ nhìn Trấn Quốc Công, nàng mím môi, cắn răng nói: “Con đã phái người có thể tin tưởng được đi truyền tin cho bọn họ rồi, nhị nương có thể hiểu được. Cách làm việc của Lý Hoa Chương thì cũng có thể xem như là khá cao tay, có lẽ là có thể bình an vượt qua hiểm nguy lần này. Nếu như hắn không giải quyết được thì con đi cũng không làm nên được chuyện gì cả. Con vẫn ở lại Công phủ, làm tốt việc của con thôi.”

Nhưng Minh Vũ Tễ cũng biết, biết người đưa tin cũng là người, sẽ mệt, sẽ bị mua chuộc, sẽ tham sống sợ chết, chỉ có để cho nàng đi thì mới bảo đảm nhất. Nàng biết về giá gạo và giá lương thực trong kinh, biết từng “nhất cử nhất động” của các gia tộc ở Trường An trong nửa năm qua, biết từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ Trấn Quốc Công… Những thứ này, dù lời nhắn miệng có dài bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào có thể nói ra hết được.

Tô Hành Chỉ biết Minh Vũ Tễ khó xử, chủ động nói: “Nếu như Trấn Quốc Công tin tưởng, ta sẵn lòng đi đến Thương Châu, thông báo cho Ung Vương và Ung Vương phi biết thay cho hai người.”

Minh Vũ Tễ tức giận trừng mắt nhìn Tô Hành Chỉ: “Chuyện của Minh gia, liên quan gì đến huynh!”

Tô Hành Chỉ biết những gì Minh Vũ Tễ nói là sự thật, nhưng vẫn thấy đau nhói bởi câu nói “liên quan gì đến huynh”. Trấn Quốc Công trầm mặt, giọng nói nghiêm nghị hơn: “Đại nương, không được vô lễ.”

Minh Vũ Tễ vừa dứt lời thì cũng đã nhận ra là mình đã nặng lời, rõ ràng là nàng không có ý này. Nàng mím môi, quật cường không nói một câu nào nữa, nhưng đôi mắt đã bất giác đỏ lên rồi. Trấn Quốc Công thở dài, nói với Tô Hành Chỉ trước: “Ý tốt của Tô lang quân, ta xin nhận. Nhưng ngươi cũng là nhi tử độc nhất của Tô gia, ta không thể để ngươi mạo hiểm như vậy được.”

Tô Hành Chỉ không nhịn được mà nói: “Nhưng Vũ Tễ đi thì sẽ nguy hiểm hơn, dù sao thì cũng không thể vì lý do “muội ấy là tỷ tỷ” mà muội ấy “nên đặt mình vào nguy hiểm”, có đúng không?”

Có thể nói, câu nói này của Tô Hành Chỉ hết sức vô lễ, nhưng y vẫn nói ra. Trấn Quốc Công thiên vị và yêu thương tiểu nữ nhi lớn lên bên ông và Ung Vương do chính tay ông nuôi lớn, điều này không có gì là đáng trách cả. Nhưng Minh Vũ Tễ cũng là máu mủ ruột thịt, không có lý nào mà chỉ vì Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, Minh Vũ Tễ mãi mãi phải làm vật hy sinh được.

Nhưng Trấn Quốc Công không cho rằng đó là ngang ngược, ngược lại, ông lại nói: “Ngươi nói đúng, ta đã có lỗi với đại nương rất nhiều. Theo bản tâm của ta, ta chỉ hận sao không thể để cho nó được ở trong phủ Trấn Quốc Công mãi mãi, không bảo giờ không rời khỏi Công phủ nửa bước; hận sao không thể để quãng đời còn lại của nó đều được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, không phải chịu gió táp mưa sa ngoài kia. Nhưng nữ nhi của ta, ngoại trừ là con của ta, thì nó còn là một nữ tử, cũng càng là một người độc lập. Nếu như bọn nó muốn làm chim yến trên xà nhà, ta sẽ che gió che mưa cho bọn nó cả đời; nếu như bọn nó muốn làm chim ưng trên bầu trời, người làm phụ thân là ta đây cũng nên buông tay, để bọn nó đi tìm bầu trời thuộc về riêng mình.”

Trấn Quốc Công chậm rãi đi đến trước mặt Minh Vũ Tễ, ông vỗ vai Minh Vũ Tễ như với một người bạn, chân thành nói: “Vũ Tễ, mẹ con đặt cho con cái tên này, chính là hy vọng con giống như nước, lấy nhu hóa cương, sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn có thể rạng rỡ sau cơn mưa. Con nên làm gì thì đi làm đi, trong phủ đã có ta trông nom rồi, sẽ không để cho người khác phát hiện ra là không thấy con ở đâu đâu.”

Minh Vũ Tễ đã quay về lâu như vậy rồi, mặc dù nàng đã dần chấp nhận người phụ thân Trấn Quốc Công này, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy, phụ thân nàng yêu Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương hơn, ông yêu họ hơn nàng rất nhiều. Nàng lặng lẽ tiếp nhận điều này, cố gắng không so đo, lặng lẽ làm những việc mà nữ nhi nên làm. Nhưng bây giờ, khi nàng nhìn vào mắt Trấn Quốc Công, nàng mới ý thức được rằng, thật ra phụ thân cũng yêu nàng.

Cuộc sống ăn nhờ ở đậu từ nhỏ khiến nàng lo được lo mất, khiến nàng không giỏi biểu đạt, nhưng thật ra, nàng lại hết sức khao khát được yêu thương.

Hốc mắt Minh Vũ Tễ chợt cay cay, nàng hơi luống cuống, vội cúi đầu xuống, mũi cũng đã nghẹt đi: “Con không lo lắng những chuyện này. Vi Hoàng hậu và An Lạc Công chúa có được hoàng vị không chính đáng, con lo bọn họ sẽ bị dồn vào đường cùng rồi lại trở nên nóng nảy, kéo tất cả mọi người cùng chết với mình.”

Trấn Quốc Công ngẩn ra rồi cười ha hả. Mấy năm qua ông đã quay về với gia đình, mỗi ngày chỉ ở nhà chăm sóc hoa cỏ, suy nghĩ về thực đơn mỗi bữa, không hỏi đến chuyện triều chính, trông giống như là một ông già bình thường thôi vậy. Nhưng bấy giờ, khi ông ngẩng đầu cười to, vẻ rộng lượng dứt khoát trên khuôn mặt ông làm chấn động lòng người. Giờ đây ông mới khiến người ta chợt nhớ ra là, khi còn trẻ, ông cũng là cận thần của Thái tử, từng trải qua chuyện “trộm long tráo phượng”, Võ Hậu lâm triều; từng vượt qua từng đợt tiêu diệt ác quan đẫm máu, và vẫn luôn gắng gượng cho tới khi Lý Đường phục quốc. Cựu thần Vĩnh Huy có thể sống đến bây giờ, có người nào là người bình thường đâu?

Trấn Quốc Công ngừng cười, ông nhìn vào đại nữ nhi đã lưu lạc nhiều năm của mình, dùng vẻ mặt trịnh trọng mà nói: “Mặc dù ta đã sống vô dụng nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn chưa đến mức để yên cho người ta bắt nạt ta đâu. Chiến trận năm đó bọn ta phải trải qua còn hung hiểm hơn thế này nhiều, nhưng có lần nào mà không thể biến nguy thành an đâu chứ. Ta có kinh nghiệm đối phó với những thứ này mà, con yên tâm đi đi, dù có xảy ra tình huống xấu nhất, thì Minh Hoài Uyên ta vẫn có thể xách đao lên giết người, tuyệt đối sẽ không để mặc cho người ta chém giết đâu. Ngược lại là nó và muội muội của con ấy, một bước sai là bước nào cũng sai. Con đi đến Thương Châu, tốt xấu gì cũng nhớ bày mưu tính kế cho bọn nó nhiều hơn một chút. Ba đứa các con khỏe mạnh thì ta mới có thể yên tâm được.”

Minh Vũ Tễ nhìn Trấn Quốc Công, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt Trấn Quốc Công bao dung bình thản, tựa như là một ngọn hải đăng mãi mãi không bao giờ tắt, như thể là dù có xảy ra chuyện gì, ông cũng sẽ mãi mãi ở bên bờ chỉ đường dẫn lối cho bọn họ. Minh Vũ Tễ không có cách nào có thể dùng lời nói để diễn tả tâm tình của mình, chỉ có thể bái lạy thật sâu: “Nữ nhi bất hiếu, trong lúc nguy hiểm trùng trùng như thế này mà lại không thể phụng dưỡng phụ thân, còn phải phiền người che giấu cho con. Mong phụ thân giữ gìn sức khỏe, con nhất định sẽ dẫn bọn họ bình an quay về.”

Vẻ hổ thẹn hiện rõ trên gương mặt Tô Hành Chỉ. Y sợ Minh Vũ Tễ về phủ thì sẽ phải nhẫn nhịn và bị tủi thân, rồi khi thấy Trấn Quốc Công bảo Minh Vũ Tễ đi ngàn dặm xa xôi đến Thương Châu, y lại vô thức cảm thấy Trấn Quốc Công không công bằng… Y thật sự không biết rằng, chính y mới là người phiến diện. Tình cảm thật lòng sẽ không có cách nào có thể dối lừa người khác được, Tô Hành Chỉ có thể nhìn ra được rằng, những lời mà ban nãy Trấn Quốc Công nói là những gì ông nghĩ trong lòng. Cứ vậy, y đã trở thành “kẻ ác” mất rồi.

Tô Hành Chỉ hành lễ với Trấn Quốc Công, tạ lỗi: “Quốc Công thứ tội, ban nãy là do ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Đại nương tử nói đúng, đây vốn dĩ là việc nhà của Trấn Quốc Công, ta không nên lắm miệng.”

——————

* Lời của người beta: Chương này và một phần đầu chương sau chủ yếu xoay quanh Minh Vũ Tễ nên mình sẽ dùng đại từ “nàng” thay vì “nàng ấy” như bình thường nhé.