Song Bích

Chương 221: Tạo phản




Khi Minh Hoa Thường nghe thấy lời của Vệ Châu, thật ra nàng cũng không bất ngờ. Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nói với ý tứ không rõ: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, bọn ta chỉ muốn sống an ổn thôi mà, sao mà đám người này cứ không chịu dừng tay thế. Ông ta nói thế nào?”

Các cảm xúc hoảng hốt, phẫn nộ, sợ hãi của Ung Vương phi không hề xuất hiện như trong dự đoán của Vệ Châu, nàng bình tĩnh đến lạ, khi nói mấy chữ “không chịu dừng tay”, trong sự chán ghét ấy còn mang đến cảm giác cay nghiệt khác thường, ngược lại điều này đã khiến Vệ Châu càng kinh hồn táng đảm.

Vệ Châu cúi đầu, không hề muốn biết chuyện lục đục nội bộ của hoàng tộc bọn họ, nàng ta nói đâu ra đấy: “Phong lão thái gia có tiền rồi thì lại muốn có quyền, một lòng muốn thay đổi vị thế của Phong gia. Vốn dĩ ban đầu ông ta muốn cược vào Ung Vương cơ, nhưng Ung Vương lại không chấp nhận bất cứ một “chiêu thức” lấy lòng nào từ Phong gia cả. Bấy giờ Tiêu Vương phái người đến Thương Châu tìm hiểu tin tức của Ung Vương, một tới hai lui, Phong lão thái gia đã đứng cùng phe với bên đó.”

Tiêu Vương cũng là người quen cũ của bọn họ, huyết án ở Đan Phượng Môn vào năm Thánh Lịch thứ hai, Thái tử Ý Đức Lý Trọng Nhuận và Phò mã của Vĩnh Thái Công chúa vì bàn tán về hai huynh đệ Trương gia mà bị Tắc Thiên Hoàng đế đánh gậy đến chết, nghe nói chính là do thứ đệ của Thái tử Ý Đức, tức Tiêu Vương bây giờ – Lý Trọng Phúc, mật báo với Trương gia. Sau đó thì Lý Trọng Phúc bị Vi Hậu chán ghét, đày hắn ta đi đến Quân Châu xa xôi làm Thứ sử, không cho phép hắn ta bước vào Trường An một bước nào. Nhưng Vi Hoàng hậu vẫn không yên lòng về Lý Trọng Phúc, bèn để Lý Hoa Chương đi đến Thương Châu nằm gần Quân Châu làm Thứ sử, trên danh nghĩa là để giám sát Lý Trọng Phúc, nhưng thực tế là để đẩy Lý Hoa Chương ra khỏi trung tâm quyền lực.

Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương biết rõ tâm tư của những người ở Trường An đó, nhưng bọn họ lười so đo nên đã rời khỏi Trường An như Vi Hậu và Hoàng đế mong muốn. Minh Hoa Thường cho rằng, lòng người cũng đều là thịt, dù sao thì bọn họ cũng đã tới Thương Châu, người Lý gia cũng nên an tâm được rồi. Nhưng, “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, cuộc phân tranh hoàng quyền vẫn cứ không chịu buông tha cho bọn họ.

Minh Hoa Thường lạnh nhạt hỏi: “Hắn ta đến nghe ngóng tin tức gì của Ung Vương?”

Vệ Châu cụp mắt xuống thấp hơn: “Nghe ngóng có phải là Ung Vương… vâng lệnh Hoàng hậu, sẽ gây bất lợi cho Tiêu Vương hay không.”

Minh Hoa Thường cười lạnh một tiếng, cảm thấy vô cùng đáng châm chọc. Trong Trường An, Vi Hoàng hậu nghi kỵ Lý Hoa Chương, chụp cho Lý Hoa Chương rất nhiều cái mũ rồi lại đày hắn đến ngoại châu; mà tới nơi rồi thì Tiêu Vương cũng nghi kỵ Lý Hoa Chương, nghi rằng liệu có phải là hắn cùng một bọn với Vi Hậu hay không. Rõ ràng là ban đầu, nếu không có Lý Hoa Chương, căn bản là giang sơn này còn chẳng tới lượt họ ngồi, đến cả cửa của Hàn Hiệt mà bọn họ cũng còn chẳng thể vượt qua được kia mà.

Minh Hoa Thường hỏi: “Phong gia nói thế nào?”

“Ta không biết… Chỉ biết là, Phong lão thái gia đã liên lạc với bên đó được một khoảng thời gian, Tiêu Vương thì không chịu chấp nhận Phong gia một cách dễ dàng, trừ phi Phong gia giết Ung Vương để thể hiện lòng trung thành.”

“Cái thứ hèn nhát này.” Từ trước đến nay Minh Hoa Thường luôn biết thông cảm cho người khác, đây là từ ngữ không khí phách hiếm hoi mà nàng từng thốt ra, nàng lạnh lùng nói: “Nếu như Lý Trọng Phúc có bản lĩnh thật, thì lẽ ra hắn ta nên đi đến Trường An để giết chết Vi Hoàng hậu, giết chết An Lạc Công chúa, giết chết những người đã làm hại hắn ta kia kìa. Món nợ dai dẳng của nhà bọn họ thì có liên quan gì đến Lý Hoa Chương đâu? Dám ỷ vào việc Lý Hoa Chương tốt tính nên sẽ không hại hắn ta cơ à?”

Vệ Châu cảm nhận được tâm tình của Ung Vương phi bây giờ đang rất không tốt, giọng điệu của nàng ta càng lúc càng cẩn trọng hơn, dè dặt kéo mình ra khỏi chuyện này: “Quả đúng là Tiêu Vương có lòng đánh vào Trường An. Vào tháng Mười, một bên Quân Châu nhận được tình báo, nói là Hoàng đế bệnh nặng, Hoàng hậu và An Lạc Công chúa nắm giữ cung đình, không cho phép bất cứ một kẻ nào được diện kiến thánh nhan. Tiêu Vương lo Hoàng thượng gặp nạn, dự định giết Vi Hậu, An Lạc Công chúa, thanh quân trắc. Nhưng muốn đi từ Quân Châu đến Trường An thì cần phải đi qua Thương Châu, mà Ung Vương lại là người chính trực, nói một cách hoa mỹ thì là, Tiêu Vương biết mình không có cách nào có thể lôi kéo được Ung Vương về làm việc cho mình, mà hắn ta lại không dám gánh chịu tội danh giết hại trung lương, nên muốn mượn cớ ngoài ý muốn hoặc là do quỷ thần, để giết chết Ung Vương. Từ đó chọn tuyến đường đi qua Thương Châu mà đi thẳng một đường đến Trường An.”

Với hiểu biết của Minh Hoa Thường về Tiêu Vương, thì đúng thật đây là chuyện mà hắn ta sẽ làm ra. Tiêu Vương và Vi Hoàng hậu có thù hận không thể hóa giải được, Vi Hoàng hậu bây giờ vẫn chưa giết chết Tiêu Vương là vì nể mặt Hoàng đế; sau khi Hoàng đế chết, sao Vi Hoàng hậu lại có thể bỏ qua cho hung thủ đã hại chết nhi tử ruột thịt của bà ta được? Tiêu Vương mà không phản, thì Vi Hậu và An Lạc Công chúa cũng sẽ ép hắn ta cho đến chết, chi bằng bây giờ hắn ta chủ động xuất kích, không chừng là còn có thể giành được hoàng vị, hưởng giang sơn vạn dặm, quyền lực vô thượng.

Cho nên, cho dù lý do Lý Hoa Chương đến Thương Châu là gì đi chăng nữa, thì hắn đều phải trở thành “vật hy sinh” cho cuộc nội đấu giữa Hoàng hậu và Tiêu Vương. Vận mệnh khiến cho kẻ có dã tâm là Phong lão thái gia và phế vương Tiêu Vương âu sầu thất bại bước trên cùng một con đường. Một người muốn lập công tòng long, một người muốn làm Hoàng đế, hai người ăn khớp với nhau đến lạ. Phong lão thái gia bèn bỏ tiền bỏ sức ra, không tiếc lấy ngọc Tùy Hầu ra để mà xếp nên ván cờ này, lại tự biên tự diễn vở kịch “đạo thánh trộm bảo vật”.

Thật ra, từ lần đầu tiên tới đây, Minh Hoa Thường cũng đã cảm thấy có gì đó là lạ. Phong lão thái gia nói vừa tỉnh dậy thì đã thấy phong một bức thư được ghim ở đầu giường của mình, nhưng với độ sâu và góc độ của vết dao, rõ ràng là con dao găm này được đâm vào khi chủ nhân của nó đứng trước giường. Ở khoảng cách gần như thế, người trên giường sẽ không tỉnh lại thật ư?

Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, đạo thánh là giả, từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ một người ngoài nào xuất hiện ở Phong gia, mọi thứ đều là do Phong lão thái gia tự biên tự diễn. Ông ta mượn danh nghĩa đạo thánh mà mời Lý Hoa Chương tham gia vào việc này, đợi qua ba ngày sau, ông ta sẽ cố ý cất ngọc Tùy Hầu trên lầu cao, cố chấp đòi tự trông coi bảo vật, không giữ lại ai bên cạnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ông ta còn cố ý mở cửa sổ ra, để người dưới lầu có thể thấy rõ ông ta. Theo kế hoạch của Phong lão thái gia, đợi gần đến giờ Tý, Phong nhị lang sẽ đốt pháo hoa ở trong vườn hoa để thu hút sự chú ý của Lý Hoa Chương, rồi hắn sẽ đi ra phía sau; trong khi đám người lại quay về dưới lầu Trích Tinh, Phong lão thái gia sẽ kêu cứu ở ngay chỗ cửa sổ, tự nói là ban nãy gặp đạo tặc, ngọc Tùy Hầu bị cướp đi rồi. Đến khi đó ông ta sẽ mở hộp cất bảo vật ra ngay trước mặt mọi người, ngọc Tùy Hầu trong đó đã bị ông ta bỏ vào trong gậy từ trước rồi, nhưng đám đông không rõ sự thật sẽ cho rằng lầu Trích Tinh đã có trộm thật.

Tạo ra một tên trộm không hề tồn tại, Phong lão thái gia thành công biến mình thành người bị hại. Và với người bị hại, bao giờ mọi người cũng sẽ vô cùng tiếc thương, hiển nhiên là cũng sẽ mất đi sự cảnh giác. Phong lão thái gia lại để người ta biết là đạo tặc đã rời đi thông qua mật đạo, với tính tình của Lý Hoa Chương, chắc chắn đích thân hắn sẽ đuổi theo, Phong gia thân làm chủ nhà, có thể yêu cầu đuổi theo cùng như một lẽ hiển nhiên. Cứ vậy, Phong nhị lang có thể dẫn theo thị vệ do sơn tặc ngụy trang, đi vào đường bí mật cùng Lý Hoa Chương.

Trong mật đạo chật hẹp, địch tối ta sáng, dù Lý Hoa Chương có dẫn theo quan binh đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà thi triển ưu thế về nhân số được, mà Phong nhị lang thì lại quen thuộc với địa hình, đợi Lý Hoa Chương mệt rồi thì hắn ta mới tiến lên tấn công. Lý Hoa Chương sẽ không phòng bị sau lưng, Phong nhị lang có thể nhân lúc hỗn loạn mà “đánh lén”, chỉ huy sơn tặc giết chết Lý Hoa Chương; sau khi ra ngoài, hắn ta hoàn toàn có thể nói là trên đường đuổi trộm, Ung Vương đã bị đạo thánh giết chết, hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Cứ vậy, họ sẽ quy hết trách nhiệm trong việc trộm ngọc Tùy Hầu, giết Ung Vương cho một “đạo thánh” đã mất tích nhiều năm, không chỉ có thế, họ còn thành công quy hàng Tiêu Vương, từ trong ra đến ngoài đều kiếm được đầy túi.

Phong lão thái gia gảy bàn tính vô cùng vang dội, nhưng ông ta lại không biết rằng, “nhân ác” mà trước kia ông ta gieo xuống, sớm muộn gì cũng có ngày, quả báo sẽ đến với ông ta. Vệ Châu nhìn mặt mà nói chuyện, cũng đoán ra được kế hoạch của Phong lão thái gia và Phong nhị lang, nàng ta tương kế tựu kế, dựa theo những sắp xếp của chính Phong lão thái gia để mà giết chết ông ta.

Vệ Châu quá hiểu Phong gia, nàng ta biết Phong đại lang tự đại, Phong nhị lang nhu nhược, dù cho quan phủ có đến tra hỏi thì bọn họ cũng sẽ không nói ra thật, vô tình là điều này đã để lại sơ hở cho nàng ta. Vệ Châu đi qua đi lại giữa đại phòng và nhị phòng, không ngừng châm ngòi mâu thuẫn, bình tĩnh thản nhiên dẫn dắt bọn họ khai ra những điều có lợi cho mình.

Phong đại lang oán hận phụ thân cực kỳ sâu sắc, không hề thật lòng muốn báo thù cho phụ thân, huống chi, trà có tẩm thuốc mê còn là do hắn ta bưng lên nữa kia mà, Phong đại lang chột dạ hủy đi chứng cứ, đồng thời, hắn ta còn một mực khẳng định là trong trà không có gì, thực chất lại yểm trợ cho hung thủ thực sự – Vệ Châu. Về phần Phong nhị lang, người sẽ giết Ung Vương theo chỉ thị của Phong lão thái gia, không ngờ là Ung Vương không sao, mà trái lại, Phong lão thái gia lại chết trước, Phong nhị lang hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ biết cắn chết vào việc đêm qua đạo thánh đến theo như kế hoạch đã định ra một cách vô cùng cứng nhắc, chứ chẳng hề biết nên tùy cơ ứng biến như thế nào.

Hai huynh đệ Phong gia không đồng lòng, bị Vệ Châu nắm lấy cơ hội mà tiêu diệt từng người một. Nàng ta giết Phong nhị lang trước rồi giết Phong đại lang sau, mà đại phòng và nhị phòng lại hoàn toàn không biết gì cả, xem nhau như kẻ thù, không hề biết rằng mình đã “làm mướn không công” cho Vệ Châu.

Nếu như người đến xử án không phải là Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, chỉ e là quan phủ sẽ chỉ kết luận rằng chết ngoài ý muốn hoặc là kết luận do sơn tặc gây án, hoàn toàn không phát hiện ra hung thủ thật sự đang ẩn náu ngay bên cạnh bọn họ.

Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, Phong gia có ngày hôm nay cũng là do thiên đạo luân hồi, quả báo xác đáng.

Nhưng Lý Hoa Chương vô tội xiết bao, hắn thật lòng phá án vì Phong gia, Phong gia lại có lòng hại hắn; hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ thay cho Đại Đường, vì thế mà không tiếc từ bỏ quyền lực, chủ động tránh đến Thương Châu, nhưng Hoàng đế và các Hoàng tử vẫn không yên lòng về hắn. Hắn đã làm sai điều gì? Dựa vào đâu mà luôn bị những người như vậy tính kế?

Minh Hoa Thường càng nghĩ thì trái tim nàng càng giá lạnh. Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thế nào là tranh đấu hoàng quyền, nàng kinh tâm động phách, nhưng khi “được” trải nghiệm lần hai, lần ba, thì chỉ còn lại sự mỏi mệt. Những vị Công chúa, Vương gia thì thay phiên nhau “hát kịch”, mấy trận chém giết này cũng lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng, người thắng nào có được cái gì đâu chứ? Được một đất nước hoang tàn khắp nơi, một triều đình không ai dám nói thật, một gia tộc giết hại thù địch lẫn nhau ư?

Đáng không?

Minh Hoa Thường không muốn xoắn xuýt mãi về chuyện này, vì nàng biết, nếu nàng lấy vấn đề này đi hỏi Tiêu Vương, Vi Hoàng hậu, An Lạc Công chúa, Công chúa Thái Bình, thậm chí là bất cứ một thành viên trong hoàng thất nào, mỗi người đều sẽ không chút do dự mà đáp lời rằng, đáng.

Đây mới là lời nguyền rủa bi ai hơn cả ngọc Tùy Hầu.

So ra thì, Minh Hoa Thường càng sẵn lòng làm một vài chuyện thực tế khác hơn. Nàng đã nhịn những kẻ ngu xuẩn này lâu lắm rồi. Lý Hoa Chương là chính nhân quân tử, mọi thứ không cần hồi báo nhưng chỉ cầu không thẹn với lương tâm, nhưng nàng thì lại không phải. Con người nàng không ôm chí lớn, chỉ muốn nằm ngửa ra mà vui chơi giải trí, từ trước đến nay nàng không có ý muốn tranh giành cái gì với ai cả, nhưng nếu có người phá hoại cuộc sống của nàng, nàng sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để có thể giải quyết kẻ đó.

Minh Hoa Thường hỏi: “Tiêu Vương phát lệnh khi nào?”

“Cuối tháng Mười một.” Vệ Châu cẩn thận trả lời, cố gắng nhìn ra được chút gì đó từ khuôn mặt của Minh Hoa Thường, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta yêu thích như bức tranh Tết này, lại chỉ toàn là vẻ bình tĩnh, giống như hồ nước mùa thu.

Nếu để Vệ Châu biết được suy nghĩ bây giờ của Minh Hoa Thường, thì chắc chắn là nàng ta sẽ giật mình đến gần chết. Thật ra, không hẳn là Minh Hoa Thường đã hoàn toàn mất đi tin tức liên quan đến Trường An, mỗi ngày người trong Huyền Kiêu vệ đều sẽ đưa tình báo tới cho nàng, nhưng mấy ngày nay chim bồ câu trắng không bay tới nữa, nàng bận rộn phá án nên không chú ý tới, nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới nhận ra, có thể không phải là vì Huyền Kiêu Vệ ở Trường An sơ suất, mà là vì đã xảy ra một số việc khiến bọn họ không có cách nào có thể thu thập tin tức tình báo như bình thường được.

Có thể ngăn cản được thám tử của Huyền Kiêu Vệ, thì hoặc là cứ điểm ở Trường An đã bị người ta nhổ tận gốc, hoặc là trong thành giới nghiêm, thám tử không có cách nào đi ra ngoài được nên mới chậm trễ.

Các cứ điểm ở Lạc Dương, Ích Châu không truyền đến bất cứ cảnh báo nào, vậy thì chứng tỏ là vế sau. Có thể nghiêm trọng đến mức phong tỏa toàn thành và đường phố, ngoại trừ chính biến ra thì không còn có gì khác nữa.

Trọng Tuấn chính biến chỉ mới được xử lý cách đây chưa lâu, vậy mà bây giờ ở Trường An lại xảy ra chính biến nữa rồi à? Minh Hoa Thường suy nghĩ liên tục, bấy giờ cũng đã đoán ra được tình hình không mấy khả quan của Hoàng đế, vậy thì việc Tiêu Vương sốt ruột khởi binh cũng trở nên dễ giải thích hơn hẳn rồi.

Minh Hoa Thường vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà hỏi Vệ Châu: “Ngoại trừ đám sơn tặc đó ra, Phong lão thái gia còn liên lạc với ai nữa không?”

“Không có.” Vệ Châu dừng lại trong chốc lát rồi nói thêm: “Ít nhất là, theo như ta biết thì không còn ai nữa.”

Vệ Châu và Phong gia có thù, không cần phải nói dối làm gì, xem ra là bây giờ Thương Châu tương đối an toàn. Minh Hoa Thường tạm thời thả lỏng được hơn đôi chút, nhưng chẳng mấy chốc, nàng lại thấy lo lắng.

Phong lão thái gia là thương nhân, căn cơ còn thấp, nhưng Tiêu Vương thì không. Trên đời này, thứ không thiếu nhất chính là kẻ có dã tâm. Tất nhiên là bên cạnh Tiêu Vương cũng sẽ có một đám người muốn lập công tòng long giống như Phong lão thái gia rồi, Phong gia không có binh nhưng Tiêu Vương thì lại có. Tiêu Vương không đợi được hồi âm của Phong lão thái gia, đương nhiên là hắn cũng có thể đoán ra được là Phong gia đã thất bại, đến lúc đó, chắc chắn hắn ta sẽ điều binh tiến đánh Thương Châu. Nhưng mà Vi Hậu lại vô cùng đề phòng Lý Hoa Chương, binh lực Thương Châu cực kỳ yếu kém, trong thời gian ngắn, hoàn toàn không thể triệu tập người được.

Bây giờ Thương Châu an toàn, nhưng sự an toàn này có thể kéo dài được bao lâu?

Minh Hoa Thường ra hiệu cho người ta đưa Vệ Châu lui xuống trước, nàng ngồi một mình dưới đèn, suy nghĩ hồi lâu, sau đó dùng ám hiệu gọi ảnh vệ của Huyền Kiêu Vệ vào và nói: “Thả lệnh thanh long.”

Ảnh vệ nghe được thì giật mình, không nhịn được mà nói: “Thống lĩnh, lệnh thanh long là lệnh triệu tập cấp bậc cao nhất, chỉ có thể dùng vào thời khắc nguy cấp nhất mà thôi.”

“Ta biết.” Minh Hoa Thường nói: “Bây giờ chính là lúc nguy cấp nhất.”

Ảnh vệ nhận lệnh rời đi, không lâu sau, trên trời nở một đóa pháo hoa xinh đẹp, Minh Hoa Thường biết, bấy giờ, các hương trấn xung quanh Thương Châu cũng sẽ liên tục bắn pháo hoa, lệnh triệu tập khẩn cấp truyền ra ngoài giống như khói báo động. Về phần sẽ có bao nhiêu người chạy đến, thì phải xem ý trời rồi.

Minh Hoa Thường xử lý xong chuyện nhân lực thì kêu thị vệ của phủ Thứ sử vào rồi hỏi: “Vương gia diệt cướp thế nào rồi?”

Còn lúc bấy giờ, trong rừng rậm, tiếng vó ngựa và tiếng kêu la giết chóc đan xen, bó đuốc soi chiếu rừng cây như cỏ nước, bóng cây lay động. Một cột máu bắn tung tóe lên tuyết trắng, nha dịch lau máu trên mặt đi và gọi: “Vương gia, bắt được một tên sơn tặc rồi, những người còn lại đã chạy về phía bên đó.”

Lý Hoa Chương ngồi thẳng người trên lưng ngựa, lợi dụng ưu thế về độ cao để nắm chắc được hướng chuyển của đám người Đổng Hải, sau đó hắn bình tĩnh chỉ huy: “Tiểu đội thứ hai di chuyển về phía Đông, tiếp tục bao vây.”

Hắn vừa nói xong thì phía sau vang lên tiếng pháo hoa. Lý Hoa Chương chú ý tới việc, âm thanh đến từ hướng thành Thương Châu, thế là hắn không nhịn được mà quay đầu lại. Đột nhiên lỗ tai hắn khẽ động đậy, khi nghe thấy tiếng kéo dây cung rất khẽ, hắn quay đầu lại ngay tức thì, nhưng hắn lại thấy từng tia sáng lạnh lẽo xẹt qua ánh sáng của pháo hoa đang rơi, bay vào trong đám thổ phỉ, có mấy người bên cạnh Đổng Hải liên tục ngã xuống.

Lý Hoa Chương chợt nhận ra được điều gì đó, bèn chậm rãi ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên, hắn đã nhìn thấy một người đang ngồi xổm trên ngọn cây, trên khuôn mặt kia vẫn là vẻ châm chọc khiêu khích đầy quen thuộc: “Trên đường vây quét mà ngươi lại thất thần, nếu đây là bài kiểm tra thì ngươi đã bị trừ điểm nặng rồi đấy.”

Lý Hoa Chương ngẩn ra, sau đó lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta không chú ý tới việc trong rừng có người mai phục, từ ban đầu đã bị trừ điểm rồi.”

Người tới nhướng mày, dường như hắn ta đã cười một cái rồi mới nói: “Thua trong tay ta thì cũng dễ hiểu thôi mà. Cuối cùng cũng có lúc ngươi thua bởi ta rồi.”

Trong rừng lại có người mai phục, nha dịch đều kéo cung đề phòng, nhưng khi bọn họ thấy Ung Vương và người mặc áo đen nói chuyện với nhau, trông hai người có vẻ rất quen thuộc với đối phương, ai nấy đều không nhịn được mà nghi hoặc. Có một người hỏi: “Ung Vương, đây là…”

“Đây là cố nhân của ta, không cần phải để ý đến hắn ta đâu.” Lý Hoa Chương vừa giục ngựa tiến lên, vừa lên tiếng: “Tiếp tục bao vây Đổng Hải. Ta phải đi diệt cướp, còn ngươi thì sao?”

Tạ Tế Xuyên thổi sáo gọi ngựa, không nhìn mà nhảy xuống khỏi ngọn cây, có một con ngựa ô chạy ra khỏi bóng tối, vừa đúng lúc đón được Tạ Tế Xuyên. Hắn ta tiện tay ghìm dây cương, hờ hững nói: “Dù sao thì ta cũng không có chuyện gì, đi theo ngươi xem sao.”