Song Bích

Chương 217: Mượn đao (1)




Bóng đêm dần thăm thẳm sâu, gió tuyết không hề lắng xuống, ngược lại, lại càng ngày càng lớn hơn. Sau khi Minh Hoa Thường thả con chim bồ câu đi, thì nàng lại tiếp tục bảo nha dịch tìm kiếm lối ra của mật đạo. Không lâu sau, nha dịch chạy qua báo tin: “Vương phi, tìm được lối ra rồi.”

Minh Hoa Thường đội gió tuyết đi đến chỗ nha dịch chỉ để xem. Minh Hoa Thường đi thẳng đến một rừng cây vắng vẻ, đây đã là vườn hoa ngoài rìa rồi, cách đó không xa là tường vây, có thể thoáng nghe thấy tiếng báo canh trên đường. Xung quanh là bóng cây khẽ dao động trong màn đêm, u ám xào xạc, từ ngọn cây cho tới mặt đất đều đọng một lớp trắng mỏng, chứng tỏ nơi này ít có người lui tới.

Nhưng bấy giờ, có một vùng trắng bị phá hủy bởi những dấu chân, bùn nhơ giẫm lên tuyết, bùn và tuyết loang lổ hoà vào nhau. Dấu chân kéo dài mãi đến chân tường, trên tường lấm tấm mấy dấu bùn, có thể thấy là có một đám người đã leo ra ngoài từ nơi này.

Minh Hoa Thường hỏi: “Sau bức tường này là gì?”

Người hầu của Phong phủ bẩm báo: “Bẩm Vương phi, là ngoại viện.”

Minh Hoa Thường ra hiệu cho mấy nha dịch cầm bó đuốc lên, rồi nàng nói: “Các ngươi đứng đây đừng di chuyển, ta đi ra đằng sau xem sao.”

Người Phong gia vội vàng dẫn đường, Minh Hoa Thường đi vòng qua tường từ cửa hông, lần theo ánh lửa, chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ bọn sơn tặc trèo qua. Nàng lần theo dấu chân, đi mãi đến trước tường của ngoại viện, đi ra bên ngoài thêm chút nữa thì đến đường phố.

Trên tường viện cũng có dấu bùn dính lên do trèo tường, Minh Hoa Thường đếm dấu chân, khớp với trước đó. Xem ra là, sau khi đám sơn tặc kia đi ra ngoài từ mật đạo của lầu Trích Tinh, chúng không ở lại Phong gia nữa mà đã chạy ra ngoài bằng đường tắt.

Nhưng sắc mặt của Minh Hoa Thường lại chẳng hề thả lỏng hơn được chút nào, khi nàng biết là có sơn tặc trà trộn vào Phong gia, thì nàng đã triệu tập tất cả mọi người của Phong gia lại với nhau ngay lập tức, đề phòng việc sơn tặc trốn trong bóng tối làm người khác bị thương, đồng thời, nàng còn viết thư cho Lý Hoa Chương, nói cho hắn biết về hành tung của mình, bên cạnh đó là nhắc nhở hắn nhớ chú ý sơn tặc. Nhưng mà sơn tặc lại không hề “hăng hái chiến đấu”, được việc thì bỏ chạy luôn, tạm thời Phong gia an toàn, nhưng trong thành đều là dân chúng tay không tấc sắt, nếu để bọn tội phạm giết người không ghê tay này lẫn vào khu dân ở, thì thật sự là không có ai có thể tưởng tượng ra được hậu quả.

Minh Hoa Thường không dám xem nhẹ, vội vàng nói với thị vệ rằng: “Các ngươi điều một đội lần theo dấu chân này, xem bọn chúng chạy trốn tới đây. Trên đường đi, nhớ chú ý che giấu hành tung, thấy tình hình không đúng cho lắm thì nhanh chóng quay về xin viện trợ, đừng đánh rắn động cỏ.”

Thị vệ đáp “Vâng”, sau đó thì bước nhanh ra khỏi tường phủ. Người hầu thấy Minh Hoa Thường đứng đã đứng trong gió lạnh hơn nửa đêm, đến cả cổ áo cũng đã ướt vì tuyết thấm vào, thì vội nói: “Vương phi, bên ngoài trời lạnh, phải mất một lúc nữa thì bọn hoi mới quay về được, ngài vào trong phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Minh Hoa Thường hà hơi vào đôi tay lạnh băng, không từ chối mà quay về sưởi ấm cùng đám người này. Tất cả mọi người của Phong gia vẫn đang bị triệu tập trong viện chính; Phong đại thái thái, Phong nhị thái thái hà hơi không ngớt, không giấu được vẻ oán hận trên gương mặt, người hầu Phong gia thì không dám trách móc gì Minh Hoa Thường, nhưng cũng chết lặng trong hoang mang, không biết phải làm gì. Bảo Châu đỡ Minh Hoa Thường đi qua bậc cửa và hỏi nàng rằng: “Vương phi, sơn tặc đã bỏ chạy rồi, những người này vẫn phải đợi trong viện chính sao?”

Minh Hoa Thường nhìn, nói: “Sơn tặc không còn ở Phong gia, Phong gia tạm thời an toàn. Đêm lạnh như vậy, mọi người ngồi trong gió rét cũng không dễ chịu gì, đi về nghỉ ngơi trước đi. Nhưng phải đóng cửa lại cho thật kỹ, đừng đi ra ngoài, nếu như phải đi thì nhất định phải có người đi cùng.”

Đám người Phong gia nghe được câu này thì như được đại xá, Bảo Châu nói với Minh Hoa Thường: “Vương phi hiền hậu, ngài vào phòng sưởi ấm trước đi, chuyện ở đây cứ để nô tỳ sắp xếp.”

Minh Hoa Thường không hề khách sáo mà “phủi tay mặc kệ”, bước vào trong phòng sưởi ấm cho thoải mái. Bảo Châu ở bên ngoài, nàng ta sắp xếp mọi người rời đi theo thứ tự. Một lúc sau, âm thanh ngoài cửa sổ dần lắng lại, Bảo Châu vén rèm đi vào, trên người nhiễm hơi lạnh lạnh lẽo bên ngoài: “Vương phi, mọi người đều đã về hết rồi.”

Minh Hoa Thường đổi sang đôi giày đế mềm, đang ngồi ở phòng trong “hí hoáy nghiên cứu” cây gậy chim cưu của Phong lão thái gia. Nàng lơ đễnh “Ừm” một tiếng, cầm cây gậy lên thử một chút rồi nói: “Vất vả cho ngươi rồi. Ồ, nặng thật đó.”

Tay và mặt của Bảo Châu đều đã cóng đến đỏ bừng, nàng ta vội vàng bưng trà nóng và điểm tâm tới, nhẹ tay nhẹ chân đặt bên tay Minh Hoa Thường: “Đúng vậy, đây là cây gậy trường thọ do triều đình ban thưởng, lão thái gia vô cùng quý trọng, bình thường đều cầm không rời tay. Mấy tiểu nha đầu này đúng là thất lễ quá, sao không ai dâng trà cho Vương phi vậy? Vương phi đừng trách.”

Minh Hoa Thường khẽ cười lắc đầu, ra hiệu không sao. Nàng đặt gậy xuống, chỉ liếc nhìn trà bánh bằng khoé mắt nhưng không ăn hay uống. Lúc bấy giờ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng phành phạch, Minh Hoa Thường xốc tinh thần lên ngay, rồi nàng đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Nàng mở cửa sổ ra, một con chim bồ câu trắng lập tức bay vào, Minh Hoa Thường đưa tay đón lấy nó, giúp nó lau tuyết trên thân: “Đưa thư chưa?”

Con chim bồ câu trắng nghiêng đầu, khẽ kêu “ục ục” với Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường gỡ ống đựng thư xuống, phát hiện ra giấy viết thư trong đó đã thay đổi, nàng mở giấy ra, đọc lướt qua nhanh như gió. Bảo Châu đi sang chỗ nàng và nói: “Con bồ câu này trông như đang trả lời lời Vương phi vậy, nó thật là thông minh.”

Minh Hoa Thường gật đầu, tiện tay cuộn thư lại rồi bỏ vào trong ống tay áo, sau đó, nàng lau lông vũ trên thân bồ câu một cách vô cùng trân quý: “Bên ngoài vẫn còn có tuyết rơi, chắc là nó đã lạnh lắm rồi. Bảo Châu, ta nhớ là ngươi có nuôi một con vẹt, có thể cho ta mượn lồng chim để dùng một lát không?”

Bảo Châu ngẩn ra, nhưng chỉ là trong chốc lát, sau đó nàng ta lại cười nói: “Vương phi đang nói gì vậy? Được ngài để ý là phúc của bọn nô tỳ mà. Mời Vương phi đi hướng bên này.”

Bảo Châu dẫn Minh Hoa Thường đến chái nhà, đích thân nàng ta mở lồng chim ra, bỏ thêm cơm nước vào cóng đựng nước. Minh Hoa Thường đặt bồ câu đưa thư vào lồng sắt, nàng nhìn hai con chim dè dặt đối phương, mỗi con đứng một bên, rũ lông thăm dò lẫn nhau, thấy rất buồn cười mà nói: “Quả nhiên là thứ thông minh, còn biết phô trương thanh thế nữa.”

Bảo Châu nói chêm vào phụ họa: “Con vẹt này bị nô tỳ nuôi đến mức ngu ngốc luôn rồi, may mà chim bồ câu trắng của Vương phi hòa nhã, không so đo với nó.”

Minh Hoa Thường cười nhạt rồi chợt nói: “Nó không ngu ngốc đâu. Theo như ta thấy, con vẹt này là linh điểu cực kỳ thông minh, rất có linh tính, rõ ràng là ngươi nuôi rất tốt.”

Bảo Châu nhẹ nhàng cụp mắt: “Vương phi quá khen rồi.”

Hai con chim đã vượt qua “chiến thuật uy hiếp”, bắt đầu bước vào “trận chiến mắng chửi”, bấy giờ, trong chái nhà chỉ toàn là tiếng “cãi nhau” két két ùng ục không ngừng. Chuyện của chim thì giao cho chúng nó giải quyết, Minh Hoa Thường đi ra khỏi chái nhà, dùng khăn lau ngón tay. Bảo Châu quan sát thấy được là Minh Hoa Thường không thích mùi trên tay, bèn vội vàng gọi người bưng nước đến. Minh Hoa Thường không từ chối, sau khi rửa tay, một thị vệ đội tuyết đi vào truyền lời: “Báo, Vương phi, thuộc hạ đã lần theo dấu chân và tìm đến cổng thành. Nhưng bọn thuộc hạ đã đến chậm một bước, đám người đó đã giết người giữ cổng thành rồi chạy đi mất. Nhưng bọn thuộc hạ đã gặp người mà Vương gia để lại.”

Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì mừng rỡ hỏi lại: “Chàng cũng quay về rồi à?”

“Vâng, nhưng Vương gia đã dẫn người đuổi theo sơn tặc rồi, ngài ấy chỉ để lại một đội trông nom cổng thành thôi, lúc bọn thuộc hạ tìm qua đó, suýt chút nữa đã hiểu lầm nhau.”

Minh Hoa Thường nghe tới đây thì bất giác nhíu mày, xem ra Lý Hoa Chương vừa nhận được tin của nàng là về thành ngay, nhưng bọn họ vẫn về muộn rồi, sơn tặc đã giết người thủ thành rồi chạy trốn, Lý Hoa Chương đã dẫn người đuổi theo sơn tặc ngay, đến cả vào cổng thành mà hắn còn chẳng vào nữa là. Minh Hoa Thường thở dài rồi nói: “Chàng luôn như vậy. Thôi, chàng còn nói gì nữa không?”

“Lúc thuộc hạ đến thì Vương gia đã đi rồi, cũng không nghe thấy Vương gia dặn dò gì cả.”

“Thủ vệ cổng thành bị hại được đặt ở đâu rồi? Còn ai khác thương vong không?”

“Vương phi yên tâm, trước khi đi, Vương gia đã sắp xếp xong rồi.”

Minh Hoa Thường hỏi cẩn thận từng chi tiết, sau khi chắc chắn là Lý Hoa Chương đã sắp xếp xong chuyện trợ cấp và chữa trị thì mới yên tâm và nói: “Tính mạng của những người khác không sao là được. Ngươi kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra ở cổng thành đi.”

Thị vệ thuật lại những gì mà thủ vệ cổng thành nói. Đêm nay, khi tuần tra ở tường Đông của thành, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền từ bên cổng thành đến, thế là bọn họ vội vàng chạy qua; khi chạy qua đến nơi thì nhìn thấy một đám người mặc áo đen quơ đại đao, chém chết mấy quan binh, đánh giết một mạch tới tận cổng thành. Bọn họ tiến lên muốn trợ giúp, nhưng đám người này lại cực kỳ hung hãn, phía bọn họ liên tục mất đi mấy người, thật sự là không thể cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đó mở chốt cổng thành chạy đi. May mà sau đó không lâu, Ung Vương cũng đã đến, Ung Vương sai người băng bó cho bọn họ, sau khi hỏi rõ hướng chạy trốn của đám người mặc áo đen thì dẫn người đuổi theo. Một lúc sau, người mà Minh Hoa Thường phái đi tìm cũng đã đến được cổng thành, thị vệ hỏi rõ đầu đuôi mọi việc rồi lập tức quay về báo cáo với Minh Hoa Thường.

Minh Hoa Thường hỏi đặc điểm của người mặc áo đen, thị vệ gãi đầu, nói: “Thuộc hạ không hỏi, nhưng mà, nghe thủ vệ bị thương nói, đám người đó có tận mười mấy người, ai ai cũng nhanh nhẹn, dũng mãnh và tàn nhẫn, xem ra là họ vô cùng quen thuộc với công tác canh phòng của thành. Hơn nữa, trước khi bọn chúng chém giết ra tới tận ngoài thành, có người đã nghe bọn họ nói hầu hầu rồi nửa đời sau có thể ăn sung mặc sướng gì đó.”

Minh Hoa Thường nheo mắt lại, nàng hỏi thêm: “Hay là ngọc Tùy Hầu?”

Ánh mắt thị vệ sáng lên: “Ồ, đúng rồi, chính là vật này.”

Bảo Châu đã ở trong phòng từ đầu, cũng nghe được tất cả những gì mà thị vệ nói, nàng ta nhíu mày, nói ra nghi hoặc của mình: “Sao ngọc Tùy Hầu lại ở trong tay đám sơn tặc này?”

Minh Hoa Thường thản nhiên nói: “Chuyện này thì cũng dễ hiểu thôi. Chẳng trách tại sao đêm nay Phong đại lang lại bất chấp giá lạnh mà xuất hiện ở lầu Trích Tinh, hóa ra là vì vật này. Nếu như ta đoán không sai, thì không biết là đám sơn tặc này đã hay tin từ đâu mà biết được rằng, ngọc Tùy Hầu vẫn còn ở trong lầu Trích Tinh; thế là chúng đã đi lên lầu Trích Tinh bằng mật đạo, thủ sẵn trong lầu ôm cây đợi thỏ, sau đó lại bắt gặp Phong đại lang cũng đến lầu Trích Tinh tìm bảo vật. Hai phía đã xảy ra xung đột, sơn tặc bí quá hóa liều, giết Phong đại lang, cướp bảo vật rồi đi ra khỏi thành. Bọn chúng chỉ cần chạy thoát rồi đợi đến khi mọi chuyện lắng lại, sau đó thì bán ngọc Tùy Hầu đi, vậy là số tiền đó cũng đã để chúng tiêu xài cả đời rồi.”

Thị vệ và Bảo Châu đều tỏ vẻ bừng hiểu: “Hóa ra là vậy, Vương phi quả là vô cùng thông minh.”

“Nhưng có một chỗ ta vẫn không hiểu.” Minh Hoa Thường chậm rãi nói: “Đám sơn tặc đó ra vào lầu Trích Tinh bằng mật đạo, nhưng đây cũng chính là chỗ mà ta không thể giải thích được. Phong đại lang là người Phong gia, hắn ta biết chuyện lầu Trích Tinh có mật đạo thì cũng xem như là hợp lý đi, nhưng sơn tặc chỉ là một lũ gia đinh được chiêu mộ tạm thời mà thôi, dù rằng đích thân Phong lão thái gia đã thuê bọn chúng, dù rằng ông ấy có tin tưởng bọn chúng hơn thế nữa, thì cũng không thể nào có chuyện ông ấy nói cho chúng biết một chuyện cơ mật như vậy được. Vậy thì, làm thế nào mà bọn chúng biết được lối vào đường bí mật của lầu Trích Tinh nhỉ?”

Thị vệ gãi đầu, vẻ mặt hoang mang: “Thuộc hạ không biết. Vương phi đừng vội, chỉ cần đợi đến khi Vương gia bắt được đám ác tặc đó, sau đó thì tra hỏi chúng, thế chẳng phải là mọi chuyện sẽ được sáng tỏ rồi sao?”

Minh Hoa Thường khẽ than: “Xem ra là chỉ có thể là như vậy thôi. Đêm nay đã vất vả cho các ngươi rồi, ra ngoài hơ lửa đi.”

Thị vệ chắp tay lui xuống. Hắn ta khép cửa lại, gió tuyết rì rào bị chặn ở bên ngoài một cách vô tình như thế, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng lách tách trong lò bác sơn thôi. Bảo Châu cân nhắc từ ngữ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đêm nay thời tiết xấu như thế kia, vậy mà đích thân Ung Vương còn dẫn binh đi diệt cướp, thật đúng là yêu dân như con.”

“Đúng vậy, xưa nay chàng ấy đều như vậy cả, trong mắt chàng không chứa nổi một hạt cát nào.” Minh Hoa Thường mở lò bác sơn lên, gảy tàn hương bằng kẹp gắp than, sau đó lại nói tiếp: “Cướp thì tất nhiên là phải diệt rồi, nhưng cũng không thể bỏ qua hung thủ giết người được.”

Bảo Châu nhíu mày, vô cùng khó hiểu: “Vương phi, chẳng phải đám sơn tặc đó chính là hung thủ sát hại lão thái gia, nhị lang và đại lang sao?”

Trước vấn đề này, Minh Hoa Thường cười một tiếng, rồi quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo nhìn Bảo Châu chằm chằm: “Phong Côn thì đúng là do sơn tặc giết đấy, nhưng bọn chúng chỉ là “thanh đao” thôi, còn kẻ thật sự dẫn dụ bọn chúng vào ván cờ này, là một người khác. Bảo Châu, ngươi nói xem, có đúng không nào?”

Bảo Châu im lặng một hồi, rồi nhẹ nhàng cụp mắt mà đáp: “Vương phi, nô tỳ không hiểu ngài đang nói gì cả.”

Minh Hoa Thường đóng nắp lư hương lại nhưng vẫn không buông cây kẹp gắp than ra, nàng ung dung đi đến bên cạnh cây gậy, nhẹ nhàng chạm vào chỗ nào đó, đầu chim cưu bóng loáng sáng ngời trên cây gậy chợt mở ra, để lộ ra một không gian lớn bằng nắm đấm ở trong đó. Minh Hoa Thường dùng kẹp gắp than gõ khắp nơi, sau khi nàng chắc chắn là sẽ không có kim độc bắn ta, thì mới chậm rãi tới gần, nói: “Nếu ta đoán không sai, vốn dĩ ban đầu nơi này có cất giấu một báu vật, chính là bảo vật thuộc về Vệ gia, nhà giàu nhất Lạc Châu, nhưng sau này lại bị Phong gia cường thủ hào đoạt, ngọc Tùy Hầu. Bảo Châu cô nương, ta nói có đúng không?”

Nói rồi, Minh Hoa Thường nghiêng đầu, đôi mắt nhìn Bảo Châu vừa chăm chú lại vừa trong trẻo, còn dáng vẻ thì vẫn thong dong: “Hay là, ta nên gọi ngươi là, Vệ Châu?”