Song Bích

Chương 141: Câu đố (2)




Thấy Minh Hoa Chương và Kinh Triệu Doãn lại bắt đầu đối đầu nhau, mọi người trong công đường chỉ biết yên lặng mà cúi đầu xuống, không ai dám tự rước lấy xui xẻo vào người. Trong sự tĩnh lặng đó, Minh Hoa Thường chợt hỏi nam tử trên công đường rằng: “Ngươi tên là Hạ Dũng à?”

Hạ Dũng run lên, không hiểu tại sao trên công đường lại xuất hiện tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, gã nói lắp: “Chính là thảo dân.”

Minh Hoa Thường lấy một tờ giấy từ trong tay áo, nàng mở ra rồi hỏi: “Ngươi nhìn thử xem, đây là gì?”

Hạ Dũng hoang mang nhìn sang nàng, rồi gã lắc đầu đáp: “Thảo dân không biết chữ, không biết nương tử đang nói gì.”

Minh Hoa Thường mở ra tờ giấy viết “Nhật xuất hiểu sắc vô nhân quản, nguyệt minh lưu thủy nhậm sở chi” cho mọi người xem rồi nói: “Đây là câu đối ta chép lại từ hiện trường án mạng của Nghiêm Tinh Thành, Tạ Xá nhân nghi ngờ tên của người chết tiếp theo được giấu trong mấy chữ này. Tạ Xá nhân xuất thân từ Trần Quận Tạ thị, từ nhỏ đã mang danh thiên tài nhưng vẫn không thể hiểu được đáp án. Một người dân bình thường, đến cả chữ viết cũng không biết như Hạ Dũng, thì sao có thể nghĩ ra được câu đối làm khó Tạ Xá nhân cơ chứ?”

Tạ Tế Xuyên khoanh tay đứng sau đám người, khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng cười: “Nhị muội muội, muội đang khen ta hay mắng ta vậy?”

“Tạ huynh chính là nhân tài lan chi ngọc thụ, người người ở Lạc Dương và Trường An biết đến, tất nhiên là đang khen huynh rồi.” Minh Hoa Thường không hề chớp mắt lấy một cái nào, nàng lại nói: “Hạ Dũng quái gở u ám, sống một mình, nhìn thì thấy có vẻ phù hợp với chân dung của ta, nhưng thật ra thần thái của gã không hề giống một chút nào. Hung thủ nhất định là người cuồng vọng tự đại, thích lên mặt dạy đời kẻ khác, không phải là gã đâu. Mấy ngày nay vất vả cho các vị rồi, ngày mai ta ra ngoài tìm cùng các vị, làm phiền các vị tìm ở nơi xa xa một chút.”



Sắc trời đã tối, một đám nha dịch có dáng vẻ cao lớn, cường trán và hung hăng đi ra khỏi phủ Kinh Triệu trong trạng thái mệt lử, mấy thiếu niên thì đi sau cùng. Đến khi đám người kia đi xa rồi, Tạ Tế Xuyên cười như không cười mà nói: “Huynh muội hai người các ngươi cũng lợi hại thật đấy, một người dám trực diện chặn họng lãnh đạo, người còn lại còn châm ngòi thổi gió, góp thêm một viên gạch vào.”

Giọng nói của Minh Hoa Chương vẫn lạnh lùng: “Vốn dĩ chính là như vậy. Mạng người quan trọng, thà tốn thêm chút thời gian chứ không thể đổ oan cho người khác được.”

Minh Hoa Thường trông thấy dáng vẻ “rõ ràng là đã tức giận lắm rồi mà vẫn còn cố nén” này của Minh Hoa Chương, nàng thấy hơi buồn cười, thân thiết lắc lắc tay Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương đè tay nàng lại, mặc dù không nói lời nào nhưng cơn giận trong hắn đã lắng xuống khá nhiều.

Minh Hoa Thường trấn an được Minh Hoa Chương rồi mới cười nói: “Chẳng phải vì đã biết là có các huynh rồi nên ta mới dám mạnh miệng à? Ngày mai ta muốn đi theo Nhị huynh để điều tra, chuyện câu đối thì xin nhờ Tạ a huynh rồi!”

Dáng vẻ của Minh Hoa Chương như đã lạnh lùng hơn một chút, hắn lên tiếng: “Hắn ta mà được xem là a huynh gì chứ, sao chuyện gì muội cũng hỏi hắn ta vậy?”

“Vậy thì tốt quá.” Tạ Tế Xuyên nói: “Tạ mỗ tài hèn học ít, không giỏi giải đố, chi bằng “huynh” làm đi nhé?”

Nhậm Dao ôm đao đi ở phía sau, ánh mắt nàng ấy đảo qua ba người phía trước, vẻ mặt nghiền ngẫm. Giang Lăng thì đi bên cạnh Nhậm Dao, chắp tay sau lưng tản bộ. Hắn ta thấy hai người kia giằng co mãi không xong thì ra vẻ phóng khoáng nói: “Nếu các ngươi không nghĩ ra được thì cứ để đó cho ta đi. Cho ta một ngày, đảm bảo là ta sẽ giải ra được!”

Trong số hai người đang đối chọi gay gắt là Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, không ai lên tiếng, Giang Lăng chợt cảm thấy gánh nặng trên vai mình rất to lớn, bèn đứng ra nói: “Quả nhiên đội này không thể không có ta… Haiz!”

Nhậm Dao thu lại vỏ đao, tức giận nói: “Câm miệng đi, đồ ngốc.”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cung Đại Minh.

Có một tên thái giám ôm một cái rương đi vào, cung nữ nhìn thấy thì hỏi: “Trịnh hồi sự, hôm nay rương nặng không?”

Dựa theo phẩm cấp mà thái giám trong cung được chia ra thành thái giám ngự tiền, thái giám chưởng ấn, thái giám hồi sự, thái giám thông hầu và thái giám bình thường. Người đưa rương là một thái giám họ Trịnh, đã hầu hạ trong cung khoảng mười năm, vài năm trước vừa thăng lên làm thái giám hồi sự, các cung nữ của Khống Hạc Giám đều quen gọi hắn ta là Trịnh hồi sự.

Trịnh hồi sự vội dừng lại, hơi khom lưng, điệu bộ lấy lòng, đáp: “Nhẹ hơn hôm qua một chút, tối nay phiền các vị tỷ tỷ rồi.”

Mặc dù tư lịch của Trịnh hồi sự dày dặn hơn những cung nữ này, nhưng hắn ta là thái giám, hắn ta làm là mấy việc phải lao động nhiều, tốn công tốn sức như mang giấy nhắn tình báo ngoài cung vào trong cung, ngày hôm sau thì lại mang ra ngoài, khác một trời một vực so với các cung nữ ngồi làm duyệt tin trong cung. Mặc dù thái giám đã mất đi gốc rễ, nhưng chung quy lại, họ vẫn là nam nhân, không cẩn thận và tỉ mỉ bằng cung nữ, cho nên Nữ hoàng cũng nể trọng cung nữ hơn. Từ Thượng Quan Uyển Nhi có danh nội Tể tướng cho đến cung nữ phân tích tình báo thay cho Nữ hoàng, tất cả bọn họ đều là sự tồn tại mà Thái giám không thể chọc nổi.

Cung nữ làm việc ở Khống Hạc Giám, cả ngày tiếp xúc với đủ loại tin tức cơ mật mà lục bộ tam tỉnh chưa chắc đã biết được, rõ ràng là họ cũng sẽ không để một thái giám vào mắt. Cung nữ thở dài, xua tay áo nói: “Bỏ vào trong này đi, lại phải xem đến nửa đêm nữa rồi.”

Trịnh hồi sự ân cần đáp lại: “Tỷ tỷ ngồi đi, mấy thứ giấy tờ này cồng kềnh lắm, cứ để nô chuyển thay cho ngài.”

Trịnh hồi sư đặt rương mật thư lên bàn, đến cả mặt đất cũng được hắn ta dọn dẹp sạch sẽ, rồi sau đó hắn ta mới cười cười mà lui ra ngoài. Cung nữ đấm đấm bả vai đau nhức, đành chấp nhận số phận, cầm lấy bức thư trên cùng, bắt đầu công việc của đêm hôm nay.

Nàng ta thuần thục một cách máy móc mà xé bức thư ra, tốc độ đọc mật thư nhanh như gió, tin nào có giá trị thì để lại dấu một nét vào trang giấy, nhưng đa số đều bị nàng ta tiện tay ném vào chậu than bên cạnh, đốt ngay sau khi đọc, từng tờ lụi tàn theo ngọn lửa. Mãi cho đến khi xé một bức nào đó ra, nàng ta “chậc” một tiếng, biểu cảm cũng thay đổi rõ nhất trong hôm nay: “Phiền phức.”

Tên Song Bích này lại có chuyện gì nữa vậy? Phải biết liệu sức mà làm chứ, hắn thì hay rồi, nhiệm vụ là do hắn chủ động nhận, nhưng bây giờ không kết thúc được, lại yêu cầu Khống Hạc Giám cung cấp tất cả các sách liên quan đến điều chế thuốc nổ cho hắn, giờ Mão ngày mai đặt dưới tán cây liễu lớn ở phía Đông Nam phường Quang Đức.

Mặc dù Khống Hạc Giám mang tiếng xấu, nhưng thật ra, ban đầu Nữ hoàng đã thiết lập Khống Hạc Giám dưới danh nghĩa là viết sách soạn thảo, Trương Dịch Chi là người đứng đầu, quản lý hai mươi người trong Khống Hạc Giám, hầu hạ bút nghiên cho Nữ hoàng, bà ấy muốn hai huynh đệ Trương gia được ở lại trong cung một cách “danh chính ngôn thuận”. Mặc dù bây giờ Khống Hạc Giám đang mang danh nuôi dưỡng nam sủng, tổ chức tiệc tùng, nhưng quả thật nơi đây cũng đang cất giữ không ít sách.

Từ tinh tú thiên tướng cho đến địa lý núi sông, trong Khống Hạc Giám đều có đủ cả. Song Bích muốn sách liên quan đến thuốc nổ từ Khống Hạc Giám, quả thật là hắn đã hỏi đúng chỗ rồi.

Cung nữ thầm chê bai một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đi vào Tàng thư các tìm đồ Song Bích muốn. Mọi hành động của Khống Hạc Giám đều phải được tuân theo quy tắc, trước khi đi, tất nhiên là cung nữ không quên ném mật thư trên bàn vào trong chậu than, thiêu hủy ngay tức thì.

Nhưng nàng ta vội đi ra ngoài, ném giấy không chính xác, tờ giấy xoay một vòng rồi đáp ở viền chậu than, phần rìa giấy chỉ bám chút tro đen. Trịnh hồi sự đi vào thêm than, thấy lửa sắp lan đến đó thì cầm kìm sắt đến cời lửa.

Hắn ta xoay lưng lại che người, chỉ hơi ngước mắt lên là nhìn thấy mấy chữ chưa cháy hết.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngày hôm sau, Minh Hoa Thường dựa vào khoang xe, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi. Hiếm khi nào Minh Hoa Chương không cưỡi ngựa mà ngồi xe cùng với nàng. Hắn trông thấy dáng vẻ này của nàng thì không biết phải làm sao, chỉ đành nói: “Buồn ngủ thì về ngủ đi đã, vốn dĩ việc điều tra cũng không cần đến muội, để ta đi là được.”

Minh Hoa Thường cố gắng mở mắt ra, bướng bỉnh lắc đầu: “Không, muội không buồn ngủ, bây giờ muội đang vô cùng tỉnh táo.”

Minh Hoa Chương nhìn nàng, khẽ thở dài, đỡ đầu nàng đặt lên chân mình rồi nói: “Ngủ thêm một lúc đi, đến phủ Kinh Triệu thì ta sẽ gọi muội dậy.”

Chân của Minh Hoa Chương vừa dài vừa thẳng, còn có cơ bắp nữa, gần như là Minh Hoa Thường vừa chạm vào là ngủ ngay. Minh Hoa Chương nhìn dáng vẻ ngủ ngon, không phòng bị gì của nàng, thì hắn giơ ngón tay lên để ngăn ánh sáng trước mắt nàng, lạnh nhạt nói với bên ngoài: “Đi chậm một chút, muội ấy ngủ thiếp đi rồi.”

Người đánh xe vội vội cho ngựa đi chậm lại, mất rất nhiều thời gian mới đến được phủ Kinh Triệu. Khi chạy vào phường Quang Đức, Minh Hoa Chương dùng một tay che cho Minh Hoa Thường lại, còn tay kia đẩy màn xe ra, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Không hề bất ngờ chút nào, dưới cây liễu lớn phía Đông Nam có đặt một chiếc rương. Mùa xuân se lạnh, cơn gió buổi sáng thổi vù vù, vạn vật được bao phủ trong sương sớm, trông tĩnh mịch mà lại tươi đẹp.

Nhưng mà Minh Hoa Chương lại biết rằng, giờ đây, ở khắp mọi ngóc ngách, không biết là có bao nhiêu đôi mắt đang lặng lẽ quan sát mình nữa, tựa như con rắn ẩn náu, nhìn chằm chằm cái rương này, chờ đợi ai đó đến gần.

Hắn chỉ nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại, bình thản buông rèm. Hắn nhẹ nhàng đẩy người trên gối, nói một cách ấm áp: “Thường Thường, đến phủ Kinh Triệu rồi, nên dậy thôi.”

Ngón tay của hắn thon dài cân đối, khớp xương rõ ràng, mang theo hơi lạnh trời sinh, Trong giấc mơ Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy có một con muỗi lướt qua mặt nàng như có như không, khiến cả người nàng ngứa ngáy, thật sự là đáng ghét vô cùng. Minh Hoa Thường không thể nhịn được đưa, bèn đưa tay phẩy “con muỗi” kia đi rồi xoay người tiếp tục say giấc.

Minh Hoa Chương không thể làm gì hết, chỉ có thể nhìn vết đỏ trên tay mình, khẽ thở dài một tiếng, hắn không còn khách sáo nữa, tay kia khẽ chạm vào mặt sau của cần cổ nàng, dùng cái lạnh để ép nàng tỉnh lại: “Thường Thường, nên dậy rồi.”

Minh Hoa Thường ỉu xìu mà bước lên bậc thang, xoa xoa cổ, phàn nàn: “Sao huynh không gọi muội? Muội ngủ đau cả cổ rồi.”

Minh Hoa Chương vừa vén áo bước lên bậc thang, vừa lặng lẽ liếc mắt nhìn Minh Hoa Thường. Hắn đã có lòng làm gối cho nàng ngủ rồi mà còn bị nàng “mắng vốn” nữa. Minh Hoa Chương lắc tay áo, không nói cho nàng biết là tướng ngủ của nàng vô cùng xấu, chỉ lạnh nhạt nói: “Được, hôm nay ta cố gắng xong sớm cho muội về ngủ sớm.”

Hai người họ lần lượt đi về phía điện, bắt gặp Kinh Triệu Doãn đang đứng ở cửa điện chính. Kinh Triệu Doãn liếc nhìn hai người họ rồi hỏi: “Hôm nay phải đi điều tra ở đâu?”

Minh Hoa Chương vẫn đứng thẳng, không nhanh không chậm chắp tay, vừa không hề xấu hổ khi hôm qua chống đối cấp trên, vừa không có vẻ ngông cuồng, không tôn trọng, mà chỉ bình tĩnh nói: “Hồi bẩm Kinh Triệu Doãn, hôm nay thuộc hạ phải đi đến phường Vĩnh An.”

Kinh Triệu Doãn gật đầu, cuối cùng cũng liếc sang nhìn Minh Hoa Thường, ông ta không nhiều lời thêm nữa, mà cứ thế quay đầu rời đi. Sau khi ông ta đã đi xa, Minh Hoa Thường lè lưỡi, lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, huynh đắc tội với Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ là đến cả muội mà ông ta cũng ghi hận à?”

“Sao nào, sợ huynh trưởng liên lụy đến muội à?”

“Cũng phải, sợ là vào mấy lúc không có muội, huynh sẽ bị người ta gây khó dễ.”

Minh Hoa Chương cười một tiếng cực khẽ rồi nói: “Được, vậy thì muội cần phải đi theo ta cho sát vào, đừng để ta đi một mình.”