Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Rắn đánh bảy tấc. Hạ Tiểu Nịnh lập tức cảm giác mình bị anh bóp lấy cửa mạng, “Được được, tôi biết rồi!”
Nói xong liền nhanh như chớp mà chạy ra ngõ nhỏ.
Còn tốt mấy bác gái đó còn phải giữ quầy hàng cho nên không thể chiến đấu.
Lúc Hạ Tiểu Nịnh đi ra ngoài, mấy người đó đã giải tán.
Cô nhanh chóng tìm được buồng điện thoại công cộng, bấm dãy số kia ra, nói rõ vi trí cho Tề Hàng, sau đó quay về lại ngõ nhỏ.
Ở dưới ánh mắt Phong Thanh Ngạn nặng nề đang nhìn chăm chú, cô trong chốc lát cảm thấy mình khó giữ được cái mạng nhỏ này, trong chốc lát cảm thấy mình sau khi chết khả năng thành quỷ đều rất khó khăn.
Bởi vì anh giống như một giây đều sẽ xông tới, trực tiếp đem cô chụp đến hồn phi phách tán……
Còn tốt, Phong Thanh Ngạn dùng một tia lý trí cuối cùng vẫn luôn kiên trì tới lúc Tề Hàng đến.
Lúc chiếc xe RV màu đen dừng lại ở đầu ngõ, Tề Hàng còn có chút không thể tin được Phong Thanh Ngạn sẽ đến nơi dơ bẩn khỉ go cò gáy này.
Khi anh bước xuống xe nhìn thấy Boss nhà mình, biểu tình đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung ——
“Thiếu gia, cơ thể anh ướt!”
Phong Thanh Ngạn: “……”
Con mắt mười phần sát khí hình viên đạn bay qua.
Tề Hàng run run một cái, nhanh chóng sửa miệng, “Ah không phải, anh là bị ướt!”
“……”
“Ah, không không không, anh…… anh ướt……”
“……” Phong Thanh Ngạn siết chặt nắm đấm của mình, “Cậu lại đây!”
Tề Hàng khao khát sống rất mãnh liệt mà bước sang bên cạnh, “Thiếu gia, xe đang chờ ở bên ngoài. Có thể đi trở rồi.”
Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt, hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, sau đó cất bước, lãnh trầm mà đi hướng cửa xe, “Chiếc Cayenne kia đậu ở bên cạnh cửa chợ, chìa khóa xe rớt xuống cống nước chảy, còn một chiếc chìa khóa dự phòng, cậu đi tìm rồi đem xe lái trở về.”
"Vâng.”
“Đừng để tôi nhìn thấy chiếc xe kia một lần nữa.”
“…… Vâng.”
Hai người đàn ông một trước một sau mà đi ra ngoài, Hạ Tiểu Nịnh sau đó phản ứng lại, cũng lập tức đuổi kịp.
“Thiếu gia, mời.”
Tài xế đã đã mở cửa xe cho Phong Thanh Ngạn.
Hạ Tiểu Nịnh không thể không tăng tốc, “Thiếu gia, anh mau vào đi a.”
Anh không vào, cô cũng không có biện pháp lên xe a!
Chạy một đường ra đầy mồ hôi, hiện tại bị gió lạnh thổi, cô đều cảm thấy rất lạnh.
Phong Thanh Ngạn rũ mắt, sâu kín nhìn cô một cái.
Lại là một cơn gió lạnh khác thổi đến, Hạ Tiểu Nịnh run rẩy, run run một chút.
Phong Thanh Ngạn đưa tay, cởi áo khoác của mình xuống, động tác có thể nói ôn nhu mà đem áo khoác phủ trên người cô, “Đừng có lại bị cảm lạnh.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh trong lòng ấm áp lên, cảm động đến rối tinh rối mù, “Chúng ta nhanh lên xe a, như vậy cũng sẽ không bị cảm.”
“Lên xe?” Phong Thanh Ngạn nhướng mày, “Tôi nhớ rõ vừa rồi lúc đọc số điện thoại cho cô, nói rất rõ là bảo Tề Hàng tới đón tôi. Không phải đón chúng ta.”
“…… Anh có ý gì?” Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.
“Ý của tôi là, Hạ tiểu thư cô có thể tùy ý ở chỗ này đi dạo phố, hoặc là tản bộ. Nhưng đêm nay nếu lúc Mạn Mạn trở về không đúng hạn làm bữa tối, vậy tính cô nghỉ làm, trừ một tháng tiền lương.”
“…… Này, anh không thể……”
Lời cô nói còn chưa nói xong, anh đã quay người ngồi vào trong xe.
Xe đi mất hút.
Hạ Tiểu Nịnh một mình đứng ở ven đường, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen nhăn nhúm, giống một cây nấm hương nhỏ bị bỏ rơi, trong lòng đau khổ quả thực như nước sông cuồn cuộn triền miên không dứt……
Trong lòng yên lặng mà nguyền rủa Phong Thanh Ngạn ngàn vạn lần, cô một bên vẫy tay đón xe một bên yên lặng mà dậm chân sưởi ấm.
Một chiếc xe màu trắng ngừng lại ở trước mặt cô.
Hạ Tiểu Nịnh trực tiếp kéo cửa ra ngồi xuống, “ Làm phiền chở tôi đến tiểu khu Cẩm Tú, tiền xe lát nữa tôi tìm ba mẹ đưa cho.”
Người ngồi ghế phía trước bỗng nhiên xoay người lại.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hạ Tiểu Nịnh liền sững sờ.
________________
(Đoán xem là ai nào)