Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
_______________
Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt chết lặng: “??”
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô chẳng qua là định nhanh trở về phòng thay đổi quần áo, sau đó đem con dao băm bị hỏng đi ra cửa hàng bên ngoài sửa lại mà thôi a! Như thế nào Mạn Mạn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch?
Phong Mạn Mạn thấy cô không nói lời nào, vì thế khóc đến càng thêm thảm thiết, nhào qua ôm chặt cổ ba ba mình, nước mắt nước mũi lẫn lộn, “Ba ba là người ba tốt nhất trên thế giới! Tối hôm qua ba ba thật sự không phải cố ý hôn chị! Thật sự! Chị không thể giết ba ba em!”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Phong Thanh Ngạn đứng lên, đem con gái bế lên, ôm vào trong ngực, nhanh chóng nói: “Ác mộng của trẻ con, cô đừng xem là thật. Là muốn đưa con dao này đi sửa sao? Cô mau đi đi.”
Anh cũng nhìn đến con dao bị hư kia, chém chết người là không có khả năng, nhiều nhất có thể đem người mài cho từ từ mà chết.
“Ah.” Hạ Tiểu Nịnh ngơ ngác mà từ phòng ăn đi ra, cứ cảm thấy chính mình giống như đã bỏ lỡ điểm gì quan trọng.
Đợi đã!
Cô xoay người, đằng đằng sát khí mà nhìn về phía Phong Thanh Ngạn, “Mạn Mạn nói, anh hôn tôi?”
Sáng nay lúc thức dậy cô còn có chút mơ hồ, rõ ràng cô nhớ rõ chính mình tối hôm qua là ngủ ở thư phòng, đến khi thức dậy lại ở trong phòng nhỏ.
Quần áo không có cởi, giày không có cởi, nhưng là lại đắp chăn lên.
Còn nghĩ rằng là chính mình mơ mơ màng màng mà đi xuống cầu thang cho nên không nhớ rõ, hiện tại xem ra, việc này có chút kỳ quặc……
“Cô có thể là ác mộng.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà mở miệng, thần sắc cẩn thận, nhìn không ra bất cứ dấu vết nào.
“Vậy sao?”
“Không tin cô hỏi Mạn Mạn, tối hôm qua tôi cùng con bé ở cùng nhau.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh nhìn thoáng qua cô bé.
Cô bé liền như vậy ghé đầu vào vai Phong Thanh Ngạn, trong đôi mắt to còn có nước mắt muốn rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không có khôi phục hoàn toàn lại hồng hào.
Làm cho người ta sao có thể nhẫn tâm hỏi lại?
Hóa ra là như vậy, tôi đây yên tâm. Khả năng, là tôi lại bị mộng du đi.” Hạ Tiểu Nịnh hơi hơi mỉm cười, quay người trở về phòng của mình.
Tạm thời vượt qua, cha con hai người người nhìn nhau, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
……
Hạ Tiểu Nịnh trở lại trong phòng, nụ cười trên mặt lập tức liền biến mất.
Vừa rồi lúc cô hỏi Phong Thanh Ngạn, anh lại không có trực tiếp trả lời có hay là không có.
Cho nên bên trong…… nhất định có ẩn tình!
Bàn tay cầm con dao băm có chút phát run, là tức giận cũng là xấu hổ, cô hít sâu một hơi, nhanh chóng buông dao xuống.
Chỉ sợ bản thân mình một lần nữa lại xúc động trực tiếp chạy ra hướng người đàn ông kia tiếp đón thật tốt.
Bình tĩnh, bình tĩnh, suy nghĩ kỹ hơn!
Hết thảy chuyện này là từ khi nào bắt đầu không thích hợp? Đúng, bắt đầu từ khi cô trở về.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ, cô nhanh chóng chạy ra, tìm được bác bảo vệ cổng, “Cháu có thể nhìn xem một chút camera theo dõi đêm trước được chứ?”
Bác bảo vệ nghi ngờ nhìn cô một cái, “Tại sao muốn xem cái này?”
“Cháu…… Cháu buổi tối hôm trước khuyên tai bị rơi mất, ngay tại cổng lớn, nó với cháu mà nói rất quan trọng, cho nên cháu muốn tìm tìm xem!”
“Được rồi, chờ chút.” Bác bảo vệ thấy vành tai cô trống trơn, lại có lỗ đâm hoa tai, liền lập tức tin là thật.
Rốt cuộc đều là làm việc ở trang viên, chút tín nhiệm này vẫn có.
Ông lập tức chuyển video giám sát, điều chuyển tới hình ảnh buổi tối hôm trước.
Hạ Tiểu Nịnh đợi một lúc, liền thấy được một chiếc xe việt dã màu đen bọc thép dừng lại ở ngoài cửa, vài người xuống xe, nâng một cái đồ vật gì đó đi ra ngoài, giao cho Phong Thanh Ngạn ở cửa.
Hình ảnh có chút mơ hồ, bên trong đồ vật kia là thứ gì cô nhìn thấy cũng không rõ lắm.
Nhưng…… hoa văn phía trên cô lại vô cùng quen thuộc ——
Đó là chăn nhà cô mà!!
___________________