Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Cuối cùng mắng đủ rồi, bộ ngực phập phồng dữ dội, Hạ Tiểu Nịnh mệt mỏi nhắm mắt lại, hỗn loạn mà đã ngủ……
Ở trong mơ, tiếp tục vẽ từng cái vòng nguyền rủa tên xấu xa Phong Thanh Ngạn kia!
Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Nịnh tắt đồng hồ báo thức, không đi đến trang viên làm việc.
Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, thậm chí bữa sáng cũng chưa ăn.
Cô nằm ở trên giường, đần độn mà đưa tay sờ lên bờ môi của mình, cảm giác vẫn rất nóng, như thể còn lưu lại nhiệt độ cùng hơi thở của anh……
Ảo não ngồi dậy, giật giật tóc mình, sau đó mới chạm vào điện thoại trên đầu giường nhìn thời gian.
Kết quả có vô số cuộc gọi nhỡ, đều là quản gia Cao Bá gọi tới.
Hạ Tiểu Nịnh nghĩ nghĩ, trực tiếp gửi tin nhắn cho Phong Thanh Ngạn ——
“Hôm nay xin nghỉ! Tâm trạng không tốt!”
Bên kia không có hồi âm.
Cô đem điện thoại ném xuống, yên tâm thoải mái mà tiếp tục ngủ.
Ngày thứ ba, Hạ Tiểu Nịnh tinh thần tốt lên một chút, lại lấy điện thoại ra, tiếp tục gửi tin nhắn ——
“Hôm nay lịch vạn sự nói không thích hợp để ra ngoài, xin nghỉ!”
Bên kia, vẫn là không ai hồi âm.
Ngày thứ tư, lúc hoàng hôn gửi tới một tin nhắn qua: “Hôm nay dậy trễ, xin phép nghỉ.”
Ngày thứ năm, cô lười đến mức không muốn di chuyển ngón tay, chỉ gửi trực tiếp hai chữ: “Xin nghỉ!”
……
Phong thị.
Trong thang máy, Phong Thanh Ngạn sau khi nhận được tin nhắn, trực tiếp ấn mở, phát hiện chỉ có hai chữ xin nghỉ, ánh mắt anh trầm trầm, trực tiếp gọi tới ——
Hạ Tiểu Nịnh đang chơi trò chơi, vô tình không cẩn thận ấn xuống nút trả lời.
Lúc nhìn đến số điện thoại, cô thật sự vô cùng muốn cắn lưỡi tự sát.
Đã trầm mặc vài giây, bên kia truyền đến thanh âm trầm tính của anh, “Hôm nay vì sao lại muốn xin nghỉ?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh cười lạnh.
Biện lý do đã không còn kịp nữa rồi, cô hít sâu một hơi, siết chặt điện thoại, hét to lên, “Còn không phải bởi vì không muốn lại bị anh cưỡng hôn lần ba! Phong đại tổng tài!!”
Nói xong, đem điện thoại trực tiếp hướng trên bàn cơm khẽ bóp, liền bảng điện đều rơi ra, điện thoại tắt nguồn.
Trong thang máy, Phong Thanh Ngạn cầm điện thoại của mình, vài giây không di chuyển.
Điện thoại hiệu quả cách âm cho dù tốt thế nào, cũng không giấu được một tiếng hét cuồng loạn như vậy của cô.
Xấu hổ, trong không khí giống như virus mà lây lan……
Sau vài giây, Phong Thanh Ngạn mới như không có việc gì cầm lấy điện thoại, “Đều thất thần làm cái gì? Còn không mau đi ra ngoài làm việc?”
Mây trôi nước chảy hai câu nói đem các nhân viên trong thang máy Phong thị sợ tới mức chết khiếp, từng người từng người một nhanh chóng giơ túi cùng cặp văn kiện lên chạy chối chết.
Căn bản không dám để tổng giám đốc thấy rõ mặt bọn họ.
Ngoài ra còn có một nhân viên hai tay trống trơn, trực tiếp cởi áo khoác đội lên trên đầu mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi thang máy, ngay cả lúc ngã cũng không dám làm rớt áo trên đầu mình, ở trong lòng lại điên cuồng tò mò rốt cuộc người phụ nữ dạng gì mà cần tổng giám đốc đối với người ta dùng sức mạnh……
Trong khoảnh khắc, trong thang máy chỉ còn lại một mình Phong Thanh Ngạn.
Khi con số trên màn hình LCD liên tiếp nhảy lên, sắc mặt anh càng ngày lại càng trầm.
Cuối cùng thang máy leng keng một tiếng đã đến tầng cao nhất, Tề Hàng mang theo các trợ lý cùng thư ký chờ ở ngoài cửa, “Phong tổng, buổi sáng tốt lành!”
Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Tề Hàng lập tức tiến lên, một tay chặn ở cửa thang máy.
“Buông ra.” Phong Thanh Ngạn vẻ mặt ghét bỏ.
“……”
Tề Hàng yên lặng lại ủy khuất mà buông lỏng tay ra.
Sau đó…… Đang trong lúc mọi người khó hiểu, Phong Thanh Ngạn trực tiếp ấn nút tầng hai.
Đã đến gara, anh trực tiếp chọn một chiếc xe thể thao tính năng tốt nhất, lái xe nhanh nhất đi qua.
Hạ Tiểu Nịnh, cô chờ đó cho tôi!
________________
(^^)#các bảo bối ơi, tháng sau nhớ thả phiếu thật nhiều nhé# #muốn bão bao nhiu cũng đc, #