Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Những đứa nhỏ năm trước không có đãi ngộ gì đặc biệt, năm nay bỗng nhiên có, mỗi người đều rất vui vẻ.
Phong Quốc Hoa thấy các cháu của mình đều vui vẻ như vậy, lập tức vẫy tay gọi quản gia tới, “Những thứ này đều là ai chuẩn bị?”
“Hạ Tiểu Nịnh. Cô ấy là đầu bếp trang viên bên kia, bị tôi điều tới.” Lão Cao tất cung tất kính mà nói.
Nghe vậy, Phong Thanh Ngạn tay đang cầm chén canh có chút dừng lại.
Cô cũng tới……
Khó trách vừa rồi Mạn Mạn ăn đến ngon như vậy.
Anh lại không có ngẩng đầu, mà là tiếp tục rũ mắt, bất động thanh sắc mà uống canh.
Phong Quốc Hoa căn bản không nhớ được tên, chỉ nói, “Đi gọi người kia ra đây, có phần thưởng.”
“Vâng.”
Lão gia diễn xuất cũ, tất cả mọi người đều đã quen, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Lão Cao nhanh chóng xoay người, đi vào phòng bếp gọi Hạ Tiểu Nịnh đi ra.
Cô giống như là đã sớm biết mình sẽ bị gọi đi ra ngoài, không chút nào ngoài ý muốn, cởi tạp dề ra đi rửa sạch tay, liền theo lão Cao đi tới phòng ăn.
Người vừa đến, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người cô.
Ở đây hầu hết nam giới còn lộ ra một tia kinh diễm.
Đầu bếp này, trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người không thể chê, liền làn da tựa như cũng không dính nửa điểm khói dầu, trắng đến như vậy.
“Những thứ này đều là cô làm?” Phong Quốc Hoa chỉ tay vào mấy món tráng miệng, hỏi.
“Vâng.”
“Làm nhiều dạng như vậy, thật có tâm.”
“Đều là tôi nên làm.” Hạ Tiểu Nịnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Trong chốc lát còn có một kinh hỉ muốn đưa ra, chỉ là không biết bạn nhỏ nào sẽ có được vận may như vậy.”
“Thật không?” Phong Quốc Hoa có một tia hào hứng, “Là kinh hỉ gì vậy?”
“Bây giờ nói ra, liền không tính là kinh hỉ nữa.”
“Cũng được. Vậy các cháu ăn nhanh đi.” Phong Quốc Hoa liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ một cái.
“Được ạ ——” Phong Mạn Mạn dẫn đầu, ăn đến thỏa mãn.
Phong Tu Viễn cùng mấy đứa trẻ khác cũng bắt đầu ăn.
Đã sớm chờ không kịp, Phong Khoa Thụy cầm lấy nĩa, ngấu nghiến như hổ đói mà bắt đầu ăn.
“Ôi, đau quá ——”
Cậu bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm, che lại miệng mình lại, lập tức khóc lên.
Có máu, theo kẽ tay cậu lập tức chảy ra……
Những người lớn giật nảy mình, Kha Linh Lung làm rơi chiếc đũa: “Khoa Khoa! Con làm sao vậy?”
Phong Khoa Thụy đau đến mặt đều méo mó, miễn cưỡng hé miệng, nhổ ra một đồng tiền xu 5 tệ, còn có một chiếc răng đã bị gãy nhuốm đầy máu, bộ dáng đặc biệt buồn cười lại đặc biệt thảm thiết……
“Cái này ——” Kha Linh Lung phản ứng không kịp rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, còn không phải là ăn bánh ngọt ư? Tại sao lại có thể như vậy!
“Chúc mừng nhị tiểu thiếu gia, ăn trúng tiền vàng nhỏ tôi chuẩn bị! Về sau nhất định tài nguyên cuồn cuộn, thăng chức rất nhanh!” Hạ Tiểu Nịnh bước nhanh lên phía trước, cười nói, “Vận khí tốt như vậy, thật sự là đáng chúc mừng!”
“……”
Đây là kinh kỉ theo như lời cô nói?
Mọi người nhìn Hạ Tiểu Nịnh, lại nhìn Phong Khoa Thụy bên kia một miệng máu, cùng với sắc mặt đã thay đổi của Kha Linh Lung, nhất thời cũng không biết phải làm gì……
Hạ Tiểu Nịnh tiếp tục nói: “Nhưng mà nhị tiểu thiếu gia, cậu như thế nào ăn nhanh đến như vậy? May mắn không nuốt vào, chỉ là đứt một chiếc răng, bằng không hậu quả đã có thể nghiêm trọng! Cái này liền chứng minh cậu thật sự là có phúc khí đấy!”
“……”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có Phong Thanh Ngạn chưa nâng mắt đen lên, nhàn nhạt mà hiện lên một tia sáng.
Phong Khoa Thụy òa khóc oa oa, Kha Linh Lung cùng Phong Thanh Tầm đã đau lòng lại bị đè nén lại.
Đối phương đều nói nhiều nào là cát, nào là lợi như vậy, còn để cho bọn họ nói như thế nào?
Thật sự là không nói gì, ngậm bồ hòn mà im, có khổ cũng không nói nên lời.
Nhưng mà món nợ này, Kha Linh Lung cô xem như là nhớ kỹ, sẽ từ trên người Hạ Tiểu Nịnh này mà đòi lại!
__________________