Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
……
Trang viên bên bờ biển.
Phong Thanh Ngạn đang ngồi ở trong thư phòng xem báo cáo tổng kết cuối năm Tề Hàng gửi tới.
Tuy rằng anh vì hai đứa nhỏ nghỉ phép trước, nhưng các nhân viên trong công ty đều chưa bắt đầu kỳ nghỉ Tết âm lịch, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường.
Quản gia Cao Bá theo thường lệ đều đưa hộp quà lớn được chuẩn bị tốt như mọi năm đem đến nhà cũ Phong gia bên kia, đặt ở trên bàn.
Hai đứa nhỏ ở bên cạnh chơi cờ cũng không ngẩng đầu lên, Phong Tu Viễn hừ lạnh: “Lại muốn mời chúng ta đi tham gia Hồng Môn Yến!” (*)
( *) Hồng Môn Yến: là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc; Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!
Khi tới Tết âm lịch, cậu với Mạn Mạn
không thích nhất chính là đi đến nhà cũ. Những trưởng bối đó tuy rằng kiêng kị ba ba, không dám nói một chút quá phận, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía bọn họ với lúc nhìn về phía ba ba, giống như là nhìn một cổ phiếu nổi bật đã bất ngờ giảm giá ý, tràn ngập bất đắc dĩ cùng tiếc hận.
Hàng năm đều gửi tới những bộ lễ phục mới nhất, đem bọn họ trang điểm đến xinh xắn đẹp đẽ, đem ba ba làm cho rất soái khí, còn không phải là vì muốn đem bọn họ đóng gói bán ra bên ngoài đó sao? [ sợ ba ba hai đứa ế mốc meo hay j kkk -)) ]
Cái bầu không khí đó thật sự làm cho người ta rất không thoải mái, Mạn Mạn mỗi lần từ đó về đều bị bệnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, không đi không được.
Ai bảo Phong gia lớn như vậy, lại nhiều quy củ như vậy, mà bọn họ đúng lúc là con cháu Phong gia?
Mỗi người đều có lúc bất đắc dĩ, bọn họ mới chỉ có 6 tuổi thôi, cũng không có biện pháp nào khác a...
……
Hạ Tiểu Nịnh vốn muốn ngày hôm sau liền đi làm trở lại, nhân tiện tìm một cơ hội nhắc nhở Phong Thanh Ngạn một chút, đừng quên phần thưởng của anh.
Kết quả còn không có ra khỏi cửa, liền nhận được điện thoại của Cao Bá gọi tới.
Đối phương ý đại khái là cho cô ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn hai ngày, đến lúc đó lại đi làm lại, hơn nữa tỏ vẻ thiếu gia cùng hai đứa nhỏ đối với bệnh tình của cô vô cùng thấu hiểu, cho nên cô không cần phải áp lực tâm lý.
Hạ Tiểu Nịnh có chút không hiểu sao mà thụ sủng nhược kinh (được nhiều người yêu thương vừa mừng vừa lo), nhưng nghĩ lại, bản thân mình bị cảm còn đi vào nhà người ta nấu ăn, không phải thêm phiền thì là gì?
Những thứ khác không nói, nếu thật sự lây bệnh sang hai đứa nhỏ, đó mới là quá sức.
Cho nên có thực là thấu hiểu hay không, căn bản là quản gia Bá Bá vì để cho cô trong lòng dễ chịu một chút mới nói như vậy mà thôi.
Quản gia ông ấy thật là một người tốt, cho nên cô cũng đã đồng ý, tiếp tục ở nhà.
Bị phát thẻ người tốt mà lão Cao không biết, cúp điện thoại, sau đó mới nói với Phong Thanh Ngạn, “Hạ tiểu thư đồng ý.”
“Làm cho cô ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hai ngày, không vội tới đây.” Phong Thanh Ngạn nhẹ nhàng nói, “Bác đi tìm vài người hầu có tay nghề tốt, trước tiên ở phòng bếp mấy ngày, cố gắng làm nhiều một chút món Mạn Mạn thích ăn.”
“…… Vâng.”
Cao Bá sờ sờ cái mũi, đi ra khỏi thư phòng.
Vạn năm đóng băng, thiếu gia nhìn tới người nào, người nấy sợ run rẩy, như thế nào đột nhiên…… trở nên dễ nói chuyện như vậy?
……
Hạ Tiểu Nịnh lại ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy cảm mạo gần như đã khỏi hết, cũng chờ điện thoại quản gia gọi đến.
“Tiểu Nịnh, cô thuê taxi đến chỗ này một chút, phải nhanh lên.” Cao Bá nói ra một địa chỉ xa lạ.
Đó vốn là khu nổi danh quyền quý, nhìn như đều là không ngờ sống ở trong khu viện nhỏ đó, bên trong đó mỗi một người đều là nhân vật lớn.
Hạ Tiểu Nịnh thật bất ngờ, “Tôi qua bên kia làm cái gì?”
“Hôm nay đêm năm cũ, nhà cũ bên này muốn ăn bữa cơm đoàn viên. Trong phòng bếp bỗng nhiên có người xin nghỉ, tôi thật sự điều động không ra người khác……”
“Được.” Hạ Tiểu Nịnh không chút do dự mà đáp ứng rồi.
Cô vốn ý định muốn đi làm, ngày nghỉ Tết âm lịch dù sao còn chưa tới, hơn nữa, trước mắt bản thân mình còn đang mong đợi Phong Thanh Ngạn thưởng cho mình tiền mặt!
Rốt cuộc đã nhanh đến Tết, ai mà không muốn ôm một đống tiền mặt lớn, ngon lành mà qua giao thừa đâu!
Nói không chừng đêm nay bản thân mình còn có thể có cơ hội đụng phải anh, nho nhỏ mà nhắc nhở anh một chút vậy sẽ càng tuyệt hơn nữa!
_____________________