Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
“……”
Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh không hiểu ra sao, vẫn còn muốn lại hỏi vài câu, đã bị Hạ Tiểu Nịnh nhét trở về phòng ngủ, “Ba mẹ nhanh đi thay quần áo, buổi trưa hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn ngon!”
Tiền có thể trị bách bệnh.
Cô không tham tài, nhưng phần thưởng mình kiếm được, nên tiêu thì phải tiêu!
Bộ dạng này, ở chỗ nào còn là người bị bệnh lúc trước?
Hạ Chí Dũng cùng vợ nhìn nhau, cả hai đều đi thay quần áo.
Con gái vui là tốt rồi, chỉ cần con bé nói cái thu nhập kia là thỏa đáng hợp pháp, bọn họ sẽ tin tưởng cô liền không hỏi gì thêm.
Hạ Tiểu Nịnh chạy vào trong phòng của mình, thay một chiếc áo khoác màu trắng, vây quanh là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, sắc mặt thoạt nhìn hồng hài không ít.
Cô một trái một phải tay vác lên vai cha mẹ, “Chúng ta đi The.One ăn cơm thôi, ba vẫn luôn muốn đi xem tay nghề đầu bếp bên kia, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền hôm nay a!”
Một nhà ba người ra khỏi cửa, hướng vào khu thương nghiệp phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố chạy đi.
Trên đường, Hạ Tiểu Nịnh mi mắt cong cong mà nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy liền nước bẩn rãnh mương cùng thùng rác ven đường đều thuận mắt không ít.
Cô bắt đầu nhịn không được suy đoán, Phong Thanh Ngạn liền hai ngàn vạn tiền xe đều cam lòng nói cho liền cho, nếu là tiền mặt mà nói, anh sẽ khen thưởng cho mình nhiều bao nhiêu?
Ít nhất sẽ không thấp hơn một nửa, thậm chí nhiều hơn!
Nói không chừng, cũng có thể làm cô nhảy lên trở thành tiểu phú bà a!
……
Tại The.One địa chỉ nhà hàng tọa lạc ở tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất đế đô, có được mười phần đẹp đẽ xoay tròn quanh nhà hàng, tất cả các tế bào đều tập trung thể hiện trên một chữ —— đắt!
Bỏ qua một bên đắt không nói, nơi này không chỉ không thể đặt hẹn trước, cũng không thể chọn món.
Chỉ có thể xem tâm trạng bếp trưởng tâm tình trong ngày, có cái gì ăn cái đó.
Nhưng nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối tươi mới, tuyệt đối có thể làm cho vị giác mỗi một người đều thư giãn thoải mái.
Hạ Tiểu Nịnh bọn họ tới tương đối sớm, cho nên rất thuận lợi mà ngồi xuống bên cửa sổ, vị trí ngắm cảnh tuyệt đẹp.
Bọn họ rõ ràng không có người chung quanh chú ý cách ăn mặc, nhưng cũng tuyệt đối sạch sẽ ngăn nắp, một nhà ba người ngồi cùng với nhau, không thấy chật chội, chỉ có sự ấm áp nói không nên lời.
Hạ Tiểu Nịnh rót mỗi người một ly nước chanh cho hai vợ chồng, sau đó gọi phần ăn cho ba người, liền bắt đầu chờ mong đồ ăn được mang lên.
Cố Lâm Anh biết nơi này đắt, nhưng nếu như đã đến, bà cũng không ngượng ngùng.
Hạ Chí Dũng càng là bắt đầu yên lặng mà đánh giá cách bài trí ở nơi này, lặng lẽ mà ghi nhớ những nơi đáng để tham khảo.
Bữa ăn ba người cơm rất nhanh được mang lên.
Nấm thông hầm keo hoa, rượu nhưỡng thì cá, ……
Rất là tinh xảo.
Hạ Tiểu Nịnh không vội mà cầm đũa, ngược lại là trước tiên đem ly nước chanh trước mặt Hạ Chí Dũng đổi thành nước lọc để ông thuận tiện nếm thử món ăn.
Sau đó một nhà ba người mới chậm rãi bắt đầu ăn.
Tuy là món ăn quý và lạ, nhưng cũng tuyệt đối không tham ăn, sau khi ăn bảy phần no bụng, tất cả mọi người ngừng đũa.
Hạ Chí Dũng kỹ càng mà đem những món ăn đó nghiên cứu thấu triệt, sau đó mới hài lòng gật đầu, lại uống một ngụm nước lọc.
Làm đầu bếp đều rất tự kỷ luật, ông không ăn cay độc hại miệng, vĩnh viễn duy trì vị giác tốt nhất.
“Con đi toilet một chút.”
Hạ Tiểu Nịnh đứng lên, đi về hướng ngược lại.
Vừa mới vừa đi đến hành lang bên kia, rẽ một góc.
“Hạ tiểu thư.”
Bỗng nhiên có người kêu cô.
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, nghiêng mắt qua, liền thấy được đứng ở hành lang cách đó không xa - Mộ Đình Tiêu.
Anh mặc màu len trắng cổ chữ V, phối hợp với cái quần dài màu vàng nhạt, ngọc thụ lâm phong mà đứng ở bên cửa sổ, vụn tóc nhỏ trên đỉnh đầu phất xuống hơi đong đưa bởi máy sưởi thổi hơi tới, đối với cô nhàn nhạt mà cười, “Hiện tại còn ý định đối với tôi chê xấu xí nữa không?”
_____________________