Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Chỗ này cũng không phải trang viên cạnh bờ biển của anh, nếu Phong Thanh Ngạn đã nói vậy, Hạ Tiểu Nịnh cũng không ngượng ngùng, lập tức đi qua ngồi.
Cái bàn hình chữ nhật không lớn, một bên hai đứa trẻ ngồi đối diện với hai người lớn.
Sau khi ăn gần xong, Phong Thanh Ngạn lấy ra một cái bật lửa để đốt nến, Hạ Tiểu Nịnh cũng đứng dậy tắt đèn.
Trong ánh nến màu mật ong, đôi mắt của hai đứa nhỏ thoạt nhìn càng thêm sáng trong hơn.
Cũng không biết mẹ bọn nhỏ là người nào, cư nhiên có thể hạ quyết tâm hai đứa nhỏ xinh xắn lại dễ thương như vậy.
Bọn nhỏ cùng nhau cất giọng trẻ con mà hát một lần bài hát sinh nhật, cuối cùng lại đứng dậy, từng đứa một hôn một cái trên má ba ba mình.
“Ước nguyện gì đi.” Phong Thanh Ngạn xoa đầu mỗi đứa một cái, “Như cũ, điều ước của ba để lại cho Mạn Mạn.”
Phong Tu Viễn đối việc này không hề phân chia này vì đã quá quen rồi.
Cậu chắp tay ở trước ngực, vô cùng thành kính mà ở trong lòng ước nguyện.
Phong Mạn Mạn bởi vì có hai ước nguyện, cho nên tùy ý hơn nhiều, chờ Phong Tu Viễn ước xong, cô bé lập tức đưa tay, nhắm mắt lại, “Thứ nhất, tôi hy vọng sau này mỗi ngày đều được ăn ngon, hy vọng đều là Tiểu Nịnh làm cho tôi!”
Hạ Tiểu Nịnh: “…… Em tiếp tục nói ước nguyện thứ hai.”
Nếu là ước cô cả đời ở Phong gia làm đầu bếp, cô có khả năng sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Ai ngờ cô bé bỗng nhiên im lặng, đong đưa hai bím tóc nhỏ làm như thật sự suy nghĩ một chút, sau đó mới trịnh trọng mở miệng, “Ước nguyện thứ hai của tôi không thể nói ra được, nhưng nó giống như ước nguyện của anh trai! Hy vọng có thể sớm ngày thực hiện!”
Sau khi ước xong, hai cái đầu nhỏ ghé lại, cùng nhau thổi tắt nến.
Phong Thanh Ngạn cắt bánh kem ra, đưa cho hai đứa nhỏ một người một miếng, cuối cùng đưa một miếng cho Hạ Tiểu Nịnh.
“Anh không ăn?” Cô hỏi.
Anh nhìn chằm chằm vào bánh kem kia, vẻ mặt ghét bỏ.
Hạ Tiểu Nịnh cũng tùy ý anh, tự mình cầm lấy cái thìa ăn vài ngụm, hương vị thật không tồi, bơ vào miệng là tan, bánh kem cũng mềm mại thơm ngọt.
“Mạn Mạn, năm trước em ước nguyện cái gì vậy?” Cô thuận miệng hỏi.
Đang vùi đầu ăn nên cô bé không thể trả lời cô.
“Vĩnh viễn không cần làm đề toán học.” Phong Thanh Ngạn bên cạnh rất chi là nhàn rỗi, cư nhiên phá lệ mà trả lời câu hỏi nhàm chán của cô.
“……”
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà cúi đầu xiên một miếng xoài bỏ vào trong miệng mình, xem ra mình so với đề toán học, quan trọng hơn một chút như vậy……
……
Ăn xong bánh kem, Phong Mạn Mạn lại cùng Hạ Tiểu Nịnh chơi một lát, thật sự không chịu nổi nên cùng Hạ Tiểu Nịnh giao hẹn là ngày mai cô phải tới trang viên sớm một chút thì mới được, cuối cùng dựa vào trong lòng ngực ba ba mình ngủ thiếp đi.
“Biểu hiện rất tốt, tiền lương không trừ.” Phong Thanh Ngạn ném xuống những lời này, sau đó mang theo hai đứa nhỏ lên chiếc xe mà trợ lý đem đến.
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Tôi cảm ơn anh a, bạo quân đại nhân!
Nhưng mà đêm nay…… cô cùng cô bé chơi đến thực là vui vẻ.
Cho nên cũng không so đo nữa.
Sau khi dọn dẹp xong quán ăn nhỏ một chút, liền đóng cửa trở về nhà.
Cố Lâm Anh còn đang đợi ở cửa, thấy cô trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng con gái hàn huyên vài câu, lấy cho cô một bộ đồ ngủ để cô tắm rửa xong rồi đi ngủ sớm một chút.
Hạ Tiểu Nịnh lên tiếng "được".
Kết quả tắm rửa xong mới phát hiện mình không thích hợp ——
Buổi sáng vốn dĩ cho rằng chỉ là cảm mạo.
Kết quả hiện tại cư nhiên cả người nóng hổi, ngay cả đi đường đều như là đang say.
Cô mở ra cửa phòng tắm ra, đi ra vừa kêu được một tiếng mẹ, trước mắt liền đột nhiên tối sầm, bịch một tiếng mà ngã xuống trên mặt đất……
ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ