Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Không hổ là em gái nhỏ của mình, ngay cả ánh mắt chọn cá giống đều mình không có sai biệt.
Hạ Tiểu Nịnh hài lòng mà chạm lên tay nhỏ của Mạn Mạn, sau đó cầm lưới bắt cá bên cạnh, vớt con cá đang bơi kia lên.
Con cá chấn kinh, dùng sức giãy giụa, khơi dậy không ít bọt nước, văng tung tóe về phía Mạn Mạn bên kia.
Phong Thanh Ngạn theo bản năng nghiêng người đem con gái bọc ở trong ngực, mặt bị nước văng lên nhưng căn bản không cơ hội lau đi.
Những giọt nước ướt chảy xuống theo đường mặt anh, không ngừng nhỏ giọt xuống cổ rồi vào cổ áo sơmi đen tinh xảo và đắt đỏ kia……
Nhìn anh mặt đen trầm xuống, Hạ Tiểu Nịnh cố gắng làm ra vẻ mặt mình là người vô tội, đồng thời giúp mọi người gọi cá.
Cảm ơn con cá nhỏ, tim cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Làm tốt lắm!
Lát nữa lúc đem nó làm đồ ăn, cô nhất định sẽ nhẹ nhàng một chút!
Hôm nay đã có người tính tiền, cô sẽ không khách khí mà chọn thật nhiều nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng.
Đều là ngày thường bản thân vô cùng muốn mua để thực hành tay nghề, lại không nỡ mua chúng.
Rốt cuộc quán ăn nhỏ là con đường thường đi của người dân, những thứ quá đắt không thể bán được.
Từ siêu thị trở về, bàn trong phòng bếp được chất đống bởi nguyên liệu nấu ăn.
Phong Thanh Ngạn mang theo hai nhóc đi ra ngoài, vừa rồi Mạn Mạn nói muốn đi mua số thứ gì đó mà Hạ Tiểu Nịnh nghe không rõ.
Cô vừa vặn có thể bắt đầu yên tĩnh nấu ăn.
Ba con bào ngư được rửa sạch sẽ, cùng cánh gà, môi cá, gân chân thú, mực và các nguyên liệu khác đều được chuẩn bị tốt, sau đó dùng nước luộc gà, đem nguyên liệu nấu ăn này bỏ vào nồi nấu, bật lửa nhỏ.
Đến buổi tối Phật nhảy tường mới có thể ăn hết.
Hạ Tiểu Nịnh nghĩ đến lát nữa chờ Mạn Mạn ăn vào sẽ có bộ dạng thỏa mãn, không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ.
Cái kia một nhà ba người trước khi rời đi đã nói qua giữa trưa không trở lại ăn cơm, Hạ Tiểu Nịnh chính mình làm vài món hải sản.
Hôm nay nguyên liệu nấu ăn chính là Phong bạo quân tự mình bỏ vốn mua về, cho nên cô cũng không có lật lại tấm biển Tạm dừng buôn bán.
Coi như một ngày nho nhỏ cho mình lười biếng là được rồi.
Đã đến buổi chiều, cô lại chuẩn bị tốt mấy món sở trường của mình, chờ bọn họ trở về, còn thiếu chút nữa có thể hạ nồi.
Ai ngờ lần chờ đợi thứ nhất kéo dài tới khi sắc trời đã tối, lần chờ đợi thứ hai là tới khi đã rực rỡ bóng đèn, cũng không thấy bóng dáng mấy người bọn họ.
Hạ Tiểu Nịnh gọi vào dãy số lúc trước đã gửi tin nhắn cho mình, Phong Mạn Mạn không có nghe điện thoại.
Cô một là không biết số di động của những người khác, hai là không rõ ràng lắm bọn họ đi nơi nào, trong khoảng thời gian ngắn cách nào cũng không được.
Cầm khăn quàng cổ trên kệ, quấn quanh đầu, cô dứt khoát đứng ở ngoài cửa, vừa bước vừa nhìn xem các hướng xung quanh.
Chiếc Rolls-Royce màu đen rất dễ làm người khác chú ý, nếu như đã tới, cô liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện.
Nhưng thật lâu về sau, bọn họ vẫn là không có tới.
Trời giá rét, không biết Mạn Mạn có lại la hét đói bụng muốn khóc nhè hay không……
Đầu óc cô đều là nghĩ là cô bé, liên tiếp giơ cổ tay lên xem thời gian, đã qua 8 giờ.
Có mấy người qua đường đi qua, ngăn không được tiếng thở dài, “Thật đáng tiếc a!”
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ như vậy! Còn mang theo hai đứa nhỏ!”
“Hai đứa nhỏ kia thật sự dễ thương, đôi mắt to, đi ra ngoài như thế nào lại gặp phải chuyện như vậy!”
Hạ Tiểu Nịnh nghe được hai đứa nhỏ, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng túm chặt cánh tay người nọ, “Xin lỗi, tôi mạo muội hỏi một chút, các người đang nói cái gì vậy?”
“Tai nạn xe hơi a, cô không biết?” Người qua đường kia chỉ tay nói, “Thì ở góc rẽ phía trước, một lớn hai nhỏ, thật thê thảm a!”
- ------------------