Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Ra đến bên ngoài, Phong Thanh Ngạn để lại hai nhóc ở trong sảnh chơi, chính mình dẫn Hạ Tiểu Nịnh đưa tới ven đường.
Rốt cuộc chuyện tàn bạo máu tanh này, để cho hai nhóc nghe thấy thì không tốt.
Ai ngờ Hạ Tiểu Nịnh ngay cả giãy giụa đều không có một chút, trực tiếp rưng rưng cầu xin tha thứ, “Thiếu gia, tôi sai rồi……”
“……”
Phong Thanh Ngạn vốn định mắng cô vài câu, ai ngờ cô bỗng nhiên một chút như vậy liền chịu thua, làm anh nghẹn lời mất vài giây.
Cuối cùng khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh lùng nói, “Trừ ba tháng tiền lương!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh cam chịu số phận.
Vốn dĩ chỉ nghĩ là chỉnh người lớn một chút, hiện tại vô tình làm bị thương tới trẻ con, cô cũng rất áy náy.
Tưởng tượng đến khuôn mặt Phong Tu Viễn miệng thì sưng như lạp xưởng, cô không hiểu sao mà lại có chút muốn cười……
Phong Thanh Ngạn đem biểu lộ nhỏ của cô thu hết vào mắt, “Dám cười lên tiếng, liền trừ nửa năm tiền lương!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh quyết đoán mà quay đầu, tự giác mà chạy vào bên trong, “Tôi đi nấu một tô mì nữa! Bye bye!”
“Không cần.”
Phong Thanh Ngạn từ phía sau cô bước lên, chỉ hai ba bước liền nhẹ nhàng đuổi kịp cô, chân dài chính là chọc người ghen ghét.
“Cái kia…… cái kia, thiếu gia ngài muốn ăn chút gì không?” Cô thật cẩn thận hỏi.
Ngay cả từ ’ ngài ’ cũng được sử dụng, có thể thấy được là thật tâm ăn năn.
“Phạm vào sai lầm lớn như vậy, muốn dùng một tô mì để đuổi tôi?”
Phong Thanh Ngạn đi tới cửa, cường thế mà lật tấm biển “Hoan nghênh quý khách” sang mặt "Tạm dừng buôn bán".
Hạ Tiểu Nịnh lập tức cảnh giác mà nhìn anh, “Tôi hôm nay cảm mạo, không thích hợp đi làm.”
“Cảm mạo? Hoàn toàn chính xác là không thích hợp để đi làm.”
Anh nhìn chằm chằm cô, như có điều suy nghĩ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ không tin tưởng, nhưng hiện tại rõ ràng nói chuyện tốt như vậy, Hạ Tiểu Nịnh lập tức cảm thấy anh có thể là bề ngoài lạnh nhạt, nhưng là một ông chủ tốt quan tâm tới nhân viên của mình, “Vậy cảm ơn thiếu gia, lát nữa tôi liền đóng cửa quán rồi về nhà nghỉ ngơi.”
Anh vừa rồi treo lên Tạm dừng buôn bán, cũng hẳn là có ý này, cô có lẽ không có đoán sai.
Phong Thanh Ngạn ném ra một thẻ đen, “Gần đây có siêu thị, tầng một nhập khẩu nguyên liệu nấu ăm tươi mới cũng có nhiều thứ Mạn Mạn thích ăn. Chúng tôi hôm nay ngay ở chỗ này ăn cơm.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh thu hồi lại ý nghĩ của mình về ông chủ tốt, cầm lấy thẻ đen bị vứt đến trên người, nhìn anh.
“Cô cảm mạo còn không có khỏe hết đúng không?” Phong Thanh Ngạn dường như đoán được cô lại muốn nói cái gì.
Hạ Tiểu Nịnh vô lực mà gật đầu.
“Vậy cách Mạn Mạn xa một chút là được.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh ngay cả sức lực kháng nghị đều không có.
Bạo quân! Khủng long! Nhà tư bản! Vô nhân tính!
……
Nửa giờ sau.
Hai lớn hai nhỏ cùng nhau xuất hiện ở ngoài cửa siêu thị.
Phong Thanh Ngạn ôm Phong Mạn mạn, Hạ Tiểu Nịnh nắm tay Phong Tu Viễn.
Tổ hợp giá trị nhan sắc ba người gây sự chú ý lớn không hề áp lực mà hấp dẫn ánh mắt mọi người, mà một bên nhìn đến Phong Tu Viễn mang khẩu trang không thể thấy kỹ được, khá đáng tiếc.
Rõ ràng hình như là người một nhà, như thế nào mặt cậu bé lại ú như vậy? Mặt đều sưng, rõ ràng kéo thấp bình quân giá trị nhan sắc cả a……
Cô bé la hét muốn xem cá, để cho ba ba ôm mình qua.
Phong Tu Viễn đứng ở phía sau, miệng lạp xưởng vẫn còn nóng rát mà đau nhức, không chút khách khí mà liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Nịnh, “Xem ra chị đây ngay cả tình yêu đều không cần bồi dưỡng, trực tiếp chuẩn bị cùng ba ba tôi tiến vào giai đoạn củi gạo mắm muối a!”
Hạ Tiểu Nịnh đôi mắt nhìn chằm chằm vào chỗ sưng phù của cậu, “Chị còn có gia vị cay bí chế so với sáng nay càng cay hơn, em có muốn thử xem không?”
“……” Phong Tu Viễn co rút lại một chút, đối với cô làm cái mặt quỷ, sau đó nhanh như chớp chạy xa.
Hạ Tiểu Nịnh bên tai thanh tịnh, đi tới khu vực hải sản, liền thấy Phong Mạn Mạn ở bên kia đong đưa cái đầu nhỏ, “Đẹp mắt cũng vô dụng thôi, phải ăn ngon mới được! Con cá này nhìn ăn cũng rất ngon!”
……
- ------------------