Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
……
Phong Thanh Ngạn ôm Phong Mạn Mạn mới vừa đẩy cửa kính quán ăn nhỏ ra, liền nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh cùng một người đàn ông đứng mặt đối mặt, cô cúi đầu, vành tai một bên mang theo màu hồng rất khả nghi.
Cái bộ dạng cụp mi rũ mắt kia, thật giống như là một đôi tiểu tình nhân dường như vừa mới hôn xong, vô cùng…… ngại ngùng?
Hóa ra cô xin nghỉ phép chính là vì yêu đương.
Lông mày rậm nhéo nhéo, anh đặt con gái xuống.
Phong Mạn Mạn xoay chân nhỏ chạy nhào tới trong lòng ngực Hạ Tiểu Nịnh, ủy khuất ba ba mà ôm chặt cô, “Tiểu Nịnh, bữa sáng em không ăn no……”
Hạ Tiểu Nịnh không nghĩ tới cô bé sẽ đến, theo bản năng mà nhìn thoáng qua Phong Thanh Ngạn ở cửa.
Không hiểu sao lại nghĩ đến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trong phòng thủy tinh kia……
Ánh mắt nhanh chóng mà thu trở về, bên tai cô bắt đầu nóng lên, ngay cả chào hỏi một tiếng với anh cũng không có, trực tiếp ôm tiểu nha đầu liền đi vào phòng bếp.
……
Hai người đàn ông đứng ở sảnh, ánh mắt nhạt nhẽo mà liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Phong tổng.” Mộ Đình Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Mộ tiên sinh.” Phong Thanh Ngạn cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Một bên là người thừa kế hào môn, một bên là đại minh tinh được săn lùng nhất, bọn họ đã chạm mặt qua mấy lần ở mấy nơi, cũng biết lẫn nhau, nhưng cũng không thân.
Chào hỏi xong, hai người liền đều tự tìm một cái ghế để ngồi xuống, ai cũng không nói gì thêm.
Phòng bếp cùng sảnh ăn cách nhau một cái cửa sổ nhỏ, có thể nhìn rõ người bên trong đang làm cái gì.
Phong Thanh Ngạn ngước mắt, liền thấy được Hạ Tiểu Nịnh đặt con gái mình ở trên bàn ăn cao, dùng một cục bột nặn thành một bé thỏ con để trêu chọc con bé.
Tiểu nha đầu chóp mũi dính một chút bột mì, cười đến đặc biệt vui vẻ.
Theo tính khí của Phong Thanh Ngạn, yêu cầu đối với vệ sinh rất cao, không cho phép con gái mình có một chút nguy hiểm cùng sơ xuất, càng sẽ không để con bé tiếp xúc đến môi trường không sạch sẽ.
Đầu ngón tay anh đặt trên bàn ăn nhỏ giật giật, nhưng đến cùng…… Cũng không có đứng lên đi ngăn cản cái gì.
Mộ Đình Tiêu cũng rất có hứng thú mà nhìn. Sau một lát, anh mới đem ánh mắt thu hồi lại, dừng ở trên kệ. Phía trên có cái hộp đựng danh thiếp bằng gỗ. Anh đứng dậy, rút ra một tờ đặt ở trong lòng bàn tay. Trên mặt giấy trắng thuần thiết in ba chữ cùng một cái mã QR, trừ cái đó ra thì mặt không có gì khác.
Hạ Tiểu Nịnh……
Hóa ra tên cô ấy gọi như vậy.
Thật đúng là nhân vật đặc biệt, thanh lệ động lòng người. Phong gia anh cũng là biết một ít, mức độ giàu có đã vượt xa hơn hai chữ hào môn để hình dung, nói Phong Thanh Ngạn có thể ở đế đô thậm chí cả nước một tay che trời, hô mưa gọi gió cũng chút nào không khoa trương.
Nhưng một người có địa vị cao quý như anh ta hôm nay vậy mà đầu hàng, nhân nhượng trước người có địa vi thấp, mang theo con gái bảo bối tới một quán ăn nhỏ như vậy để ăn.
Hạ Tiểu Nịnh này, thật đúng là làm người ta thực ngạc nhiên……
……
Một giờ sau, Hạ Tiểu Nịnh mang hộp cơm trưa đã gói xong, đi theo sau là Phong Mạn Mạn ăn đến bụng nhỏ tròn vo từ trong phòng bếp đi ra.
Cô cẩn thận bọc hộp cơm bằng vải hoa làm cotton sạch, đưa cho Mộ Đình Tiêu, “Chocolate su kem bị anh ăn hết rồi, rượu Rum bánh kem cùng blueberry thư phù đều ở bên trong.”
“Cảm ơn.” Mộ Đình Tiêu đứng dậy, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt cô.
Hạ Tiểu Nịnh vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn anh đi lên một chiếc xe Bentley màu trắng ven đường. Cho đến khi đèn hậu ô tô biến mất sau góc rẽ đầu phố, cô mới buông xuống cánh tay đang của mình, khóe môi với đuôi lông mày mang theo ý cười chậm rãi vào trong quán.
Ai ngờ mới vừa đi vào, một giọng nói lành lạnh liền bổ tới ——
“Hạ tiểu thư vô cớ bỏ bê công việc, hóa ra là bởi vì để làm mấy món điểm tâm nhàm chán cho người mình thích như vậy. Thật sự khiến người làm gia chủ tôi đây lau mắt mà nhìn.”
- ------------------