Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“Thật tốt quá! Tiểu Nịnh nói chị ấy nhớ con!”
Phong Mạn Mạn vui vẻ mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tự động loại bỏ mất tất cả những lời khác sau chữ “nhớ em”.
“……” Phong Thanh Ngạn cảm thấy mấy chữ đằng sau kia có chút chói mắt, nhìn thoáng qua con gái tự động loại bỏ nhữ như vậy, đem điện thoại cất vào trong túi của mình, “Được rồi, ngủ.”
“Tiểu Nịnh ngày mai sẽ trở lại chứ?” Phong Mạn Mạn có chút không xác định, cũng lo lắng.
Đêm nay cô bé chỉ ăn năm phần no bụng, muốn đem bụng để lại cho bữa sáng tình yêu ngày mai Tiểu Nịnh làm.
Phong Thanh Ngạn nâng mông nhỏ của con gái, một tay xách con trai từ trên sàn lên, “Yên tâm, cô ấy không dám không tới.”
Tiền vi phạm hợp đồng ba chữ tuyệt đối sẽ giống như văn chú trên Ngũ Chỉ Sơn, ép tới con khỉ nhỏ họ Hạ kia không dám lỗ mãng.
Cô nói xin nghỉ phép một ngày thì ngày mai sẽ nhất định trở về.
……
Ngày hôm sau.
Bữa sáng trên bàn.
Phong Thanh Ngạn lần đầu tiên nếm trải tư vị bị vả mặt.
Năm phút trước quản gia gọi điện tới tới nói cho anh, Hạ Tiểu Nịnh tiếp tục xin nghỉ phép.
Nguyên nhân…… Không rõ.
Phong Mạn Mạn vẻ mặt thâm thù đại hận mà nhìn bánh mì nướng đường trước mặt mình.
Cái này không có Tiểu Nịnh không được thơm ngọt, không có Tiểu Nịnh nướng không mềm xốp, không có Tiểu Nịnh bày trí không đẹp……
Tóm lại, chính là không được!
Cô bé tay cầm nĩa nhỏ, “Con muốn đi tìm Tiểu Nịnh! Ba ba, ba dẫn con đi!”
Phong Thanh Ngạn cũng không ngẩng đầu lên: “Không được.”
“Không dẫn con đi mà nói, bài tập kì nghỉ đông này ba ba tự mình phụ đạo cho con a!”
“……”
Con gái anh thật sự bị dạy hư, cư nhiên học được cách uy hiếp người……
……
Hạ Tiểu Nịnh sáng sớm có chút đau đầu nghẹt mũi, liền trực tiếp gọi điện thoại cho lão quản gia xin nghỉ phép.
Dù sao người lớn cảm mạo chỉ là việc nhỏ, nhưng lỡ như đến đó lây bệnh cho hai tiểu quỷ kia, cô gánh lấy tội ác tày trời.
Đi một chuyến chợ buổi sáng về, cô xách nguyên liệu nấu ăn mới ổn định mà đi tới hướng quán ăn nhỏ của mình.
Vẫn còn vài mét là tới, liền nhìn trước cửa nhỏ có người.
Âu phục màu trắng phối với áo sơmi màu tím đậm, vừa thanh lịch vừa ưu nhã, sống mũi trên kính râm hình như đã gặp đâu đó ngày hôm qua.
Hạ Tiểu Nịnh ước chừng sửng sốt một phút mới xác định đây không phải ảo giác của mình, “Anh là…… Mộ Đình Tiêu?”
Trong âm thanh mang theo vài phần không chắc chắn.
Mộ Đình Tiêu liếc mắt nhìn cô một cái, thực tự nhiên mà cầm lấy những túi nguyên liệu nấu ăn mới, “Mở cửa.”
“……”
Không phải là tưởng tượng, thật chân thật……
Hạ Tiểu Nịnh nào dám để ân nhân của mình xách đồ ăn, “Để tôi xách cho.”
Mộ Đình Tiêu quay đầu nhìn cô, dường như là đang suy nghĩ về lời nói của cô, bỗng nhiên cười.
Nụ cười này giống như gió xuân, đem trái tim người ta làm tan chảy……
Hạ Tiểu Nịnh ngơ ngác mà nhìn anh, cũng đã quên chuyện mình cần làm.
“Lát nữa tôi ở đây ăn, cho nên vẫn là để tôi xách cho.” Anh vô cùng tự nhiên mà đi về phía trước.
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Ân nhân, hình tượng này của anh với con người rắn rỏi trên màn ảnh cách xa vạn dặm a!
Cô mở ra cửa quán ăn ra, hai người đi vào.
Mộ Đình Tiêu một tay khác đem hộp cơm đặt lên bàn, bên trong không có gì, lại được rửa sạch.
Hạ Tiểu Nịnh có chút cảm động, rốt cuộc ý niệm báo ân nhiều năm của mình như vậy rốt cuộc cũng tận mắt thấy mình làm được, thực làm người ta vui mừng.
Cô đưa tay muốn đem hộp cơm lấy về, dùng một chút lực, lại phát hiện hộp còn đang bị đầu ngón tay Mộ Đình Tiêu gắt gao giữ lấy.
“Mộ tiên sinh?”
“Ừ.”
“Hộp cơm có thể trả lại cho tôi.”
Mộ Đình Tiêu đầu ngón tay chưa buông, “Chocolate su kem, rượu Rum bánh ngọt, blueberry thư phù.”
“……?”
Đưa hộp cơm liền đưa hộp cơm, đang êm đẹp mà đọc tên bánh ngọt làm gì?
Hạ Tiểu Nịnh không hiểu gì mà nhìn anh.
Mộ Đình Tiêu đối với cô hơi mỉm cười, “Những thứ này phiền toái trong chốc lát giúp tôi đựng trong hộp cơm, gói lại.”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
- ------------------