Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.
Mộ Đình Tiêu trở về?
Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng hồi phục trả lời Diệp Anh: [Khi nào? Chúng ta gặp nhau ở sân bay. ]
Diệp Anh rất nhanh gửi thời gian đến.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng nhớ kỹ, đi toilet rửa mặt, trở về nằm ở trên giường, ý định sớm ngày mai đến sân bay chờ một chút.
Sau đó đem album ảnh điện thoại lướt qua, tìm được một bức ảnh mình giữ được chụp rất lâu về trước——
Ảnh chụp người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đứng cao ngất ở trên đống đổ nát, lo lắng mà nhìn phía trước, trên mặt tràn đầy bụi đen, sợi tóc cũng có chút hỗn loạn, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của anh.
Mộ Đình Tiêu, ảnh đế trong mắt, người đàn ông trong lòng muôn vàn phụ nữ, hormone nam tính kích thích vô vàn ảo tưởng ……
Đại minh tinh nổi tiếng nhất trong nước, anh đóng một bộ phim điện ảnh, thù lao đóng phim liền có thể cao đến chín con số.
Nhưng đối với Hạ Tiểu Nịnh mà nói, trừ bỏ tất cả thân phận anh đang có, Mộ Đình Tiêu chỉ là ân nhân cứu mạng của cô.
5 năm trước, theo đội cứu viện lúc đó nói, khi cô nằm ở dưới đống đổ nát của trận động đất, là Mộ Đình Tiêu cùng đoàn đội từ thiện của anh đã tìm được cô, hơn nữa đem cô đào ra, đưa đến bệnh viện.
Bằng không, cô đâu còn mạng để sống đến ngày nay.
Tuy rằng từ đó về sau cô chưa từng liên lạc với Mộ Đình Tiêu, nhưng Hạ Tiểu Nịnh từ từ mà trở thành một fan hâm mộ của anh.
Đối với Mộ Đình Tiêu, cô càng chính xác hơn mà nói, là sùng bái, hơn nữa cảm kích.
Nhưng mà vừa rồi mới nói to với Phong Tu Viễn cái gọi là thích.
Nhưng cô cũng thật sự không có cách nào khác, mới nói ra một câu như vậy. Bằng không thì kế tiếp, còn không biết vị tiểu thiếu gia kia sẽ chỉnh ra chuyện xấu gì nữa khiến người khác nhức đầu để đối phó với mình……
……
Bữa sáng hôm sau, rất yên tĩnh.
Tối hôm qua Lâm Vân Vân suốt đêm rời đi rồi, dù sao cũng đã tan nát cõi lòng đầy đất, cô cũng cấp bách tìm cho mình một chỗ chữa thương.
Phong Mạn Mạn đối với sự việc xảy ra tối hôm qua hoàn toàn không biết gì cả, cái miệng nhỏ chuyên tâm hưởng thụ lấy mỹ thực Hạ Tiểu Nịnh chuẩn bị cho mình, ăn xong liền chạy đi rửa tay.
Mà Phong Tu Viễn thái độ khác thường, rất yên tĩnh, đối với bữa sáng trước mắt cũng không có phát ra bất cứ âm thanh bắt bẻ gì.
Hạ Tiểu Nịnh đứng ở phía sau bọn họ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà cúi đầu, âm thanh bình thản, “Thiếu gia, hôm nay tôi muốn xin nghỉ.”
“Không cho phép.” Phong Thanh Ngạn uống ly cà phê, đầu cũng không ngẩng lên.
“Tôi không phải hỏi anh, tôi là thông báo cho anh.” Hạ Tiểu Nịnh tháo tạp dề trên người xuống, trực tiếp đặt ở trên bàn cơm, lập tức đi ra ngoài cửa.
Anh có thể không hỏi, không quan tâm cảm thụ người khác liền tùy tiện muốn hôn thì hôn. Vậy cô cần gì phải để ý anh có cho phép hay không.
Phòng ăn, bởi vì Hạ Tiểu Nịnh đột nhiên rời đi, bầu không khí đột nhiên mà có chút đình trệ.
Phong Thanh Ngạn tay nắm chặt tờ báo cứng đờ một lát, mới một lần nữa bưng ly cà phê lên.
“Thiếu gia……” Người hầu ở bên cạnh có chút chần chờ, “Có muốn điều một đầu bếp khác lên hay không?”
“Không cần.” Phong Thanh Ngạn buông ly xuống.
“Cái kia…… Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Hạ tiểu thư một mình xuống núi, sợ là bất tiện a? Có cần phái tài xế đưa đi không……”
Ông vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng xem Hạ Tiểu Nịnh này thật sự rất được tiểu tiểu thư yêu thích, chỉ sợ đến lúc đó cô rời đi, sẽ khiến cho Phong Mạn Mạn không vui.
Phong Mạn Mạn không vui, dù chỉ là một chút, cũng sẽ làm cho Phong Thanh Ngạn không vui.
Đến lúc đó toàn bộ biệt thự khả năng sẽ tiến vào mùa đông thực sự……
“Bác lo lắng như vậy, không bằng bác đi cùng cô ta?” Phong Thanh Ngạn buông ly cà phê xuống, đứng dậy, đem con trai đã ăn xong bữa sáng từ trên ghế kéo xuống, “Đi thôi, trượt tuyết nào.”
Chỉ là một đầu bếp nhỏ người toàn xương mà thôi, không có cô, hôm nay chẳng lẽ bọn họ phải đói chết sao?
- ------------------