Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Phong Thanh Ngạn mỗi ngày 6 giờ 15 phút đều đúng giờ rời giường thức dậy chạy bộ buổi sáng.
Vừa mới đứng dậy, anh liền phát giác có điểm không thích hợp.
Cửa bị người đẩy ra, mà người tới không phải hai tiểu gia hỏa.
Lâm Vân Vân đứng ở nơi đó, sợi tóc hơi loạn, toàn thân chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng tanh như cánh ve, trong ánh mắt toàn là mờ ảo mê ly.
Nhìn thấy anh đã rời giường, cô chậm rãi bước tới, nũng nịu mà dựa sát lồng ngực anh, “Thanh Ngạn ca ca ——”
Còn không có dựa qua, một âm thanh lạnh lùng khiển trách đột nhiên vang lên, “Cút ra ngoài!”
Lâm Vân Vân hoảng sợ, nhìn sát khí đằng đằng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhất thời có chút thất bại.
Nhưng mà thực nhanh, cô liền hiểu.
Phong Thanh Ngạn ngày thường còn không phải là như vậy mặt liệt hệ băng sơn sao? Nói không chừng anh chẳng qua là ra vẻ cự tuyệt để mời chào a?
“Đừng như vậy mà! Em thực sự rất lạnh……”
Nói xong, cô lại tiến gần.
Trên cổ lại bỗng nhiên siết chặt, cả người đều bị xách lên.
Phong Thanh Ngạn đen mặt đem cô ném ra ngoài, “ Nên ở tốt nơi cô ở! Đừng tiến loạn vào phòng tôi!”
Lâm Vân Vân bịch một tiếng mà ngã trên mặt đất, đau đến muốn hét lên, liếc mắt thấy Hạ Tiểu Nịnh còn đang đứng ở hành lang bên kia, lập tức giơ tay chỉ, “Em, là cô ấy, là cô ấy bảo em cố gắng lên!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt ngạc nhiên, “Tôi?”
“Đúng vậy, chính là cô!” Lâm Vân Vân chật vật mà đứng lên, “Thanh Ngạn ca ca, đều là cô ấy xúi giục em! Em, em đi đây!”
Cô trốn về phòng của mình.
Hạ Tiểu Nịnh hóa đá tại chỗ, ngay cả nội tâm cũng khóc!
Thì ra so với đồng đội đồng đội heo càng đáng sợ chính là địch giả đồng đội heo!
Chính mình quyến rũ anh ta không thành công, làm gì còn muốn cho cô cõng nồi a!
“Cô lại đây.”
Phong Thanh Ngạn ngữ khí nhạt đến làm người khác cả kinh, lại có cảm giác sát khí di chuyển!
Hạ Tiểu Nịnh ngực đập mạnh, xong rồi, chết chắc rồi!
Chính mình muốn trực tiếp ngất xỉu được hay không? Miễn cho lát nữa bị anh bắt được, lại là chế nhạo châm chọc mỉa mai!
“Cái kia, anh nghe tôi giải thích, tôi thật sự, tôi vừa rồi vừa lên lầu đã gặp cô ấy……”
Lời nói còn chưa nói xong, Phong Thanh Ngạn đã cất bước hướng bên cạnh cô đi tới.
Tiếng bước chân nặng nề, một chút lại một chút, giống cây búa của tử thần nện vào trong lòng Hạ Tiểu Nịnh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Cô không muốn bị người này ném từ trên lầu, tất cả tiêu tan, hai tay buông xuôi!
Tình cảnh hết sức nghìn cân treo sợi tóc, cô bỗng nhiên òa một tiếng, khóc lên, “Thiếu gia, tôi chỉ là cảm thấy anh quá khổ mà thôi a!”
“……” Phong Thanh Ngạn yên lặng mà nhìn cô ba giây, quyết định đùa giỡn để cô tự do phát huy đất diễn.
Anh cười lạnh lùng, “Tôi khổ như thế nào?”
“…… Ách,” Hạ Tiểu Nịnh nghẹn họng một chút, “Cái kia, cái kia……anh xem anh, mỗi ngày ở biệt thự cao cấp như này, ăn những nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng, lợi nhuận hoa hồng không ngớt, nhưng, nhưng anh lại sinh hoạt quá giống hòa thượng! Phụ nữ một người cũng đều không có! Thật là vất vả cho anh…… tay……”
Nói xong, cô còn phối hợp chính mình hướng hai tay của anh mà nhìn lại.
“Muốn chết sao?” Anh quát lạnh.
“…… Không muốn!” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Nếu cô đã suy nghĩ cho tôi như vậy, thì tại sao cô không tự mình hiến thân ah?” Phong Thanh Ngạn bàn tay nắm lấy bả vai cô, đem cô đẩy lên trên vách tường.
Hạ Tiểu Nịnh lui không thể lui, chỉ hận chính mình không thể xuyên tường mà trốn!
“…… Tôi, tôi loại dáng người khô quắt này, anh sẽ chướng mắt!”
“Có bao nhiêu khô quắt?” Anh liếc mắt xuống dưới.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng che lại cổ áo mình, “Tóm lại chính là thực khô quắt! Muốn cái gì cũng đều không có! Ngực không tấn công, mông không phòng thủ, chỗ nào chỗ nấy đều không được!”
“Phải không?” Phong Thanh Ngạn ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cô.
Hô hấp nóng rực, một đợt lại một đợt mà phả vào trên làn da mỏng của cô, quả thực làm người ta chịu không được!
“Anh, anh đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy!”
Cô hoảng hốt mà đưa tay, theo bản năng đem bịt kín hai mắt của anh……
Bỗng nhiên, một trận đau nhức từ trong lòng bàn tay truyền đến!
Người đàn ông này, thực sự……rõ ràng cắn cô!!