Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
……
Tiêu tiền mời đầu bếp, lại ăn món ở ngoài.
Đây là cảm giác duy nhất của Phong Thanh Ngạn trong toàn bộ bữa tối kế tiếp của mình.
Bất đắc dĩ anh cùng quản gia bàn bạc qua một lần việc thay đổi người, Phong Mạn Mạn liền lập tức dùng một thái độ ’ ba ba không còn yêu con nữa ’, biểu tình vẫn luôn ủy khuất mà nhìn chằm chằm anh.
Anh có thể đối với toàn thế giới sát phạt quyết đoán, duy chỉ trước mặt con gái mình vô kế khả thi.
Cuối cùng, chỉ có thể yên lặng nhẫn nại xuống.
Hai tiểu gia hỏa sắp tới kỳ nghỉ đông, tan học về nhà cơm nước xong xuôi, mở tấm bản đồ ra, ở trong đại sảnh nghiên cứu xem muốn ba ba dẫn chúng đi chỗ nào chơi đây.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng đem cảm giác tồn tại xuống lướt qua bên cạnh người bọn trẻ.
“Đứng lại.” Phong Tu Viễn gọi cô lại, “Chúng tôi muốn đi trượt tuyết, chị sẽ không muốn đi theo chứ?”
“Chị vì cái gì muốn đi theo?”
“Chị không phải là câu dẫn ba ba chưa thành công sao? Ai biết chị có hay không mượn cơ hội này tiếp tục thực thi kế hoạch của chị?”
“……” Hạ Tiểu Nịnh trên trán xuất hiện ba dòng gạch đen, “Bất kể các em đi trượt tuyết, trượt băng, trượt cát hay là trượt cỏ, chị cũng không có ý định đi theo, em cứ việc yên tâm!”
“Lạt mềm buộc chặt!” Tiểu gia hỏa lẩm bẩm một tiếng.
“Cái gì?” Hạ Tiểu Nịnh không nghe rõ.
“Nhớ kỹ những lời nói chị nói, đến lúc đó đừng có vả mặt bôm bốp!”
“Vả mặt cái gì?” Cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một âm thanh nhàn nhạt.
Không lớn, nhưng lại làm người khác không cách nào bỏ qua.
Phong Tu Viễn nhanh chóng đứng lên, quy củ mà đặt tay ở bên cạnh thân, “Ba ba.”
Đêm nay Phong thị họp thường niên, Phong Thanh Ngạn uống mấy chén, cũng không thấy có vẻ say rượu, chẳng qua là trên người có nhàn nhạt mùi rượu.
Anh ngang tàng mà bước tới, cởi bộ âu phục màu đen trên người giao cho quản gia một bên, “Vừa rồi con đang nói cái gì?”
“Không có gì,” Phong Tu Viễn cúi đầu nghiên cứu địa đồ, “Con cùng em gái đang xem nơi nào để lần này đi trượt tuyết.”
Phong Mạn Mạn dùng tay mập nhỏ của mình ở phía trên khoa tay múa chân, “Ba ba, chúng ta đi biệt thự Nam Sơn đi, con thực sự rất thích nơi đó!”
“Được.” Anh cúi đầu, ôn nhu mà nhìn con gái mình một cái.
Thời điểm ngẩng đầu lên, con mắt màu đen đã khôi phục một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đi làm cho tôi bữa tối.”
Hôm nay ở trong yến hội, anh hầu như không ăn cái gì cả.
Hơn nữa những món kia…… Rõ ràng cũng là mời đầu bếp nước ngoài tới làm, không hiểu sao anh lại cảm thấy không đủ tinh xảo.
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, “Anh là đang nói chuyện với tôi sao?”
“Chẳng lẽ cô cảm thấy Tu Viễn cùng Mạn Mạn có thể làm?”
“……” Hạ Tiểu Nịnh nghẹn một chút, cúi đầu không nhìn tới anh, “Tôi đi gọi người hầu tới cho cho anh.”
Nói xong, xoay người liền đi đến hướng bên cạnh.
Chỗ cổ tay đột nhiên siết chặt.
Nhiệt độ nóng hổi bắt lấy cô.
Hạ Tiểu Nịnh khẽ giật mình, theo bản năng mà ngẩng đầu, không cẩn thận đối mặt với con mắt sâu thẳm tĩnh mực kia.
Ngực bỗng nhiên mà nhảy dựng, chỗ làn da cùng anh tiếp xúc càng giống như là muốn cháy bỏng lên, làm cả người cô không được tự nhiên.
“Thiếu gia?”
Cô theo bản năng muốn rút tay về phía sau.
Nhưng anh rõ ràng thoạt nhìn không có dùng lực, chỉ nhẹ nhàng như vậy mà khiến cho cô không cách nào giãy giụa.
“Trong lòng cô có quỷ.” Phong Thanh Ngạn trầm giọng nói.
“……” Hạ Tiểu Nịnh nghe không hiểu anh đang nói cái gì, năm ngón tay mất tự nhiên mà co lại cùng một chỗ, sau đó nhìn thoáng qua Phong Tu Viễn bên cạnh.
May mắn tiểu gia hỏa đang ở cúi đầu nghiên cứu bản đồ, bằng không cô lại phải tốn công sức mà giải thích một phen.
“Nếu là cô đối với tôi không có ý nghĩ kia, cần gì phải để ý người khác thấy thế nào?” Phong Thanh Ngạn châm biếm, “Lại như thế nào, liền làm cho tôi bữa tối vừa tận lực tránh được hiềm nghi?”