Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 291




Đối với biểu tình giờ phút này của Phong Thanh Ngạn, Tề Hàng vô cùng quen thuộc ——

Mỗi khi tập đoàn Phong thị trước lúc có hạng mục lớn khởi động, Phong Thanh Ngạn đều sẽ một mình suy nghĩ, hơn nữa thời gian dần qua mà lộ ra biểu tình tự tin giống hệt bây giờ.

Thiếu gia không hổ là thiếu gia.

Chờ sau khi anh suy nghĩ xong, Tề Hàng mới thật cẩn thận mà bước lên phía trước, “Thiếu gia, ngài có ý định ứng phó như thế nào rồi sao?”

“Cho cậu thời gian nửa tiếng, lập tức học cách nhảy trường vũ như thế nào.” Phong Thanh Ngạn hơi thở nhàn nhạt.

Tề Hàng: “…… Tôi, tôi cảm thấy gương mặt này của tôi còn chưa đủ tang thương, muốn hoàn toàn xâm nhập vào trong đoàn tiên nữ cao tuổi sẽ có chút khó khăn. Có một người so với tôi càng có thể gánh được trọng trách này.”

“Ai?”

“Lão Cao.”

……

Chạng vạng tối.

Cố Lâm Anh ở nhà, ăn bữa tối, lại thu dọn một lúc, sau đó theo thường lệ mang Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng nhà mình đi ra ngoài.

Sau khi dạo quanh trong tiểu khu một lúc, liền đem mèo chó đều buộc dây ở gốc cây bên cạnh sân bóng rổ, sau đó bước nhanh đến phía sân bên kia.

“Lão Từ, lão Lâm, lão Dương, mấy người hôm nay đến sớm nha ——”

“Không sớm, không sớm,” có người chỉ chỉ vị trí chính giữa một mình làm dáng phong tao kia, “Có người tới so với chúng tôi còn sớm hơn nữa.”

Cố Lâm Anh vừa thấy, đối phương là một người già, hơn nữa thoạt nhìn còn rất nho nhã, nhưng người mới tới lại có thể chẳng biết xấu hổ mà hoành phách chiếm lấy trung tâm như thế, rất có một bộ dạng không ra nổi bật không rời tư thế, rốt cuộc là ai cho người này tự tin?

Bà nhíu nhíu mày đang chuẩn bị quăng đi một cái ánh mắt khinh bỉ, đối phương bỗng nhiên cười với bà, “Vị nữ sĩ này, tôi thấy ngài tựa hồ muốn đến bên này, tôi cho ngài.”

Nói xong, thật sự nhường chỗ kia cho.

Cố Lâm Anh kỳ thật cũng không muốn đi, bà xưa nay không thích nổi bật, nhưng duỗi tay không đánh người mặt tươi cười, người này người ta đều nói như vậy, bà cũng không nên từ chối, “Vậy cảm ơn ông rồi.”

“Không khách khí, tôi họ Cao, không biết ngài họ gì?”

“Cố.”

“Tốt, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Chỉ giáo chưa nói tới, âm nhạc nổi lên rồi, nhảy đi.” Cố Lâm Anh kéo ra một chút khoảng cách với ông, toàn bộ hành trình chuyên tâm đi theo người múa dẫn đầu phía trước bắt đầu nhảy, không bao giờ phản ứng lão Cao.

Cho dù ông nói bóng nói gió thế nào, muốn lôi kéo làm quen, bà trước sau không có trả lời lại quá một câu.

Lão Cao dần dần mà cũng có chút hết lời, lặng lẽ nhìn thoáng qua Phong Thanh Ngạn đứng ở rừng cây nhỏ bên cạnh.

Thiếu gia nhà ông ngược lại so với ông trấn định hơn nhiều.

Năm sáu khúc nhảy, bước vào giai đoạn nghỉ ngơi giữa trận, nhóm lão ông lão bà tốp năm tốp ba mà đánh đôi, bắt đầu trò chuyện.

Lão Cao ở bên cạnh lén lút nghe, phàm là tin tức có quan hệ tới Hạ gia, đều âm thầm ghi tạc trong lòng.

“Nghe người ta nói, người tới nhà chị sáng nay là một tiểu tử rất tuấn tú rất cao lớn?” Có người hỏi Cố Lâm Anh, “Sẽ không phải là bạn trai con gái chị chứ?”

“Ai nói?” Cố Lâm Anh trong lòng âm thầm mắng cái bà tám hàng xóm kia một câu, “Không thể nào!”

“Thật không? Nhưng người khác nói được rất sinh động nha, nói cái tiểu tử kia thật sự rất có khí chất, vừa thấy chính là nhân trung long phượng (phượng trong bầy người), nên sẽ không Tiểu Nịnh nhà chị bị đá, cho nên chị quá xấu hổ để nói chăng?”

“……” Cố Lâm Anh một nghẹn, đang muốn sặc trở về, liền nghe phía sau truyền đến giọng nói trẻ tuổi dễ nghe, “Bác gái, người nhảy mệt rồi. Lại đây uống chút nước trà cháu chuẩn bị cho bác đi.”

Lại xoay người nhìn lại, người đến còn không phải là Phong Thanh Ngạn sao?