Ngày hôm sau.
Nắng sớm vừa mới chiếu xuống, gió nhẹ liền vén lên bức rèm, thổi vào một căn phòng sạch sẽ.
Phong Thanh Ngạn từ trên giường tỉnh lại, cánh tay trái chống dựa trên giường, ánh mắt một tia không chớp mà nhìn chằm chằm vào người hình chữ X nằm trong lòng ngực mình, tư thế mười phần kiêu ngạo nhưng cô gái nhỏ vẫn ngủ ngon lành như cũ.
Thật lâu sau, anh nhẹ nhàng nâng tay vuốt sạch một chút phấn như hoa đào bên cạnh má cô, nhớ tới cô đêm qua trong chốc lát hình chữ X, trong chốc lát tư thế ngủ tay đấm chân đá, lại yên lặng mà thu hồi tay, giúp cô đắp chăn.
Sau đó anh mới đứng dậy, mặc xong áo sơ mi của mình đặt ở trên ghế bên cạnh, bước tới mở cửa phòng ra.
Ngồi xổ ngoài cửa chờ không biết đã bao lâu, Kỳ Tư Diệu nghe được tiếng vang lập tức đứng lên, không kịp xoa chân tê dại của mình liền đưa cái ly trong tay qua, “Nước hà thủ ô, mới vừa ép ra đó. Bổ thận hiệu quả nhanh nhất, tốt nhất, mạnh nhất, uống nhanh đi anh!”
Phong Thanh Ngạn: “……”
Nhìn cái ly vừa đen vừa mang hương vị kỳ quái một lời khó nói hết kia, liếc mắt nhìn thứ kia một cái, anh liền dời đi tầm mắt.
Tay của Kỳ Tư Diệu cứ như vậy dừng ở giữa không trung, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan không biết nên không nên thu hồi lại.
Lời ấp ủ trong lòng đã rất lâu, cũng không dám tùy tiện hỏi ra miệng.
(Truyện được cập nhật nhanh nhất tại web: medoctruyenchu.net hoặc app Mê đọc truyện. Welcome các bạn đến với ổ của sâu, nơi của những con mọt truyện.)
Bởi vì anh nhất thời lấy không chắc liệu Phong Thanh Ngạn đêm qua có hay không cùng Hạ Tiểu Nịnh có cái gì sướng như tiên cái kia chết không, nghĩ nghĩ chỉ có thể nhịn sự hiếu kỳ trong lòng, nóng ruột thiêu đốt lá phổi, nói bóng nói gió, “Em bây giờ hẳn là nên gọi anh là anh, hay là nên gọi anh……Ông nội vậy?”
Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà liếc xéo cậu một cái, “Muốn làm cháu tôi mà nói, trước hết đem ba cậu cùng cô của cậu đến trang viên của tôi đến tiếp nhận đi. Nhận thân dù sao cũng phải người một nhà chỉnh tề mới tốt, tôi nói có đúng không?”
Kỳ Tư Diệu: “……”
……
Đau.
Chỗ nào chỗ nấy đều đau nhức.
Nhất là sau khi uống say, đầu như là bị một trăm con voi giẫm lên mới đau như vậy, xoa như thế nào cũng đều không có tác dụng gì.
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy toàn thân mình đều sắp rời ra từng mảnh, cảm thấy giấc mơ này thật sự là không tuyệt vời chút nào, muốn định ngủ tiếp trong chốc lát để bản thân mình có thể cảm thấy thoải mái một chút.
Nhưng ánh mặt trời chói mắt đã dừng ở trên mặt cô, làm cô không thể không tỉnh lại, đối mặt với hiện thực ——
Cuối cùng một mạt ký ức dừng lại ở lúc sau khi chính mình uống xong ly rượu kia rồi từ nhà ăn rời đi, sau đó trước mắt tối sầm cái gì đều nhìn không thấy. Như vậy cái chỗ này là…… Chỗ nào?
Cô mờ mịt mà chống cánh tay ngồi dậy, thân giường ngược lại còn rất mềm mại, chỉ là trong căn phòng này trang hoàng quá xa lạ.
Nhìn như là ở khách sạn nào đó.
Chẳng lẽ ngày hôm qua sau khi cô té xỉu, được người ta đưa đến khách sạn nghỉ ngơi sao?
Không kịp suy nghĩ loại trừ, một hồi tiếng nước chảy đã cắt đứt suy nghĩ của cô. Ngay sau đó, cửa phòng tắm bị mở ra.
Phong Thanh Ngạn chỉ bọc lấy một cái khăn tắm màu trắng, tóc vẫn đang không ngừng nhỏ giọt, cứ như vậy công khai mà thẳng bước đi ra, thậm chí còn đặc biệt đối với cô giương lên một nụ cười có thể nói nháy mắt hạ gục cấp bậc tuấn lãng, “Tỉnh rồi? Buổi sáng tốt lành.”
“……”
Đại não lập tức chết máy.
Hạ Tiểu Nịnh toàn thân phát cứng mà ngồi ở chỗ kia, tựa hồ chỉ có cổ còn có thể động.
Cô nhìn nhìn anh, lại cúi đầu nhìn xem chiếc gối đầu bên cạnh tay mình, sau đó phát hiện ra điều đau buồn, trên hai chiếc gối trên giường, đều có vết lõm bị ngủ qua……
Sau đó, Phong Thanh Ngạn liền nhìn thấy cô yên lặng mà nằm trở về, kéo chăn che lại mình, nhắm hai mắt lại lẩm bẩm, “Giấc mơ này quá kỳ lạ, quá kỳ lạ rồi……”
“……” Anh hết chỗ nói vài giây, bước tới đó.
- ---
Sau đó Phong Thanh Ngạn có phát ngôn hay hành động gì không?
A. Phải cho Tiểu Nịnh biết mới được.
B. Để Tiểu Nịnh tự nhớ lại.