Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 27: Cô không cần mặt mũi sao?!




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

“……”

Hạ Tiểu Nịnh còn không kịp nói ra nửa chữ không, cảm giác thấy phía sau lưng có một tầm mắt nặng trịch mà đè ép lại đây.

Phong Thanh Ngạn đứng ở chỗ bậc thang trên lầu, âu phục cắt may thủ công vô cùng tốt bọc lấy thân thể thon dài rắn chắc, làm anh càng lộ ra vẻ tuấn lãng.

Ánh mắt sâu thẳm thẳng tắp mà dừng ở trên mặt Hạ Tiểu Nịnh, phảng phất chỉ cần cô dám lắc đầu làm tiểu công chúa của anh thất vọng, liền sẽ lập tức đem cô ném xuống biển nuôi cá mập.

“Tiểu Nịnh, chúng ta đi thôi.”

Phong Mạn mạn lôi kéo tay của cô, trực tiếp đi ra ngoài.

Xe đã đợi ở cửa.

Tài xế thay bọn họ mở cửa xe ra.

Tiểu nha đầu trước vểnh mông nhỏ bò đi lên, sau đó vẫy tay với Hạ Tiểu Nịnh, “Tiểu Nịnh, chị ngồi đối diện em!”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh căng da đầu trầm ngâm ngồi xuống, liền đối mặt Phong Tu Viễn ánh mắt đang tràn đầy trào phúng ——

Còn nói chị không phải câu dẫn?

Liền xe cũng đã lên!

Hạ Tiểu Nịnh hết đường chối cãi, dứt khoát không nói gì.

“Thắt dây an toàn vào.” Phong Thanh Ngạn đối với hai đứa nhỏ nói.

Thân hình cao lớn ngồi xuống hàng ghế sau, toàn bộ trong xe dường như có vẻ chật chội hẳn lên.

Một lớn một nhỏ ngồi đối diện, Phong Mạn Mạn rất là thỏa mãn, “Tiểu Nịnh, chị về sau mỗi ngày đều đưa em đi học nha. Em muốn nói cho các bạn học, chị là bạn tốt của em!”

“……”

Nhận được vinh hạnh đặc biệt này Hạ Tiểu Nịnh dưới ánh mắt cảnh cáo của Phong Thanh Ngạn, miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi.

Sau đó yên lặng mà ngồi hướng bên cạnh cửa sổ xe, kéo ra khoảng cách giữa mình với anh.

Cái gọi là lâu ngày thấy được lòng người, cô hiện tại ngoại trừ việc tự chứng minh mình trong sạch không có câu dẫn, cũng nghĩ không ra biện pháp khác để thuyết phục Phong Tu Viễn tiểu ác ma này.

Còn không ngồi xong, tài xế bỗng nhiên đột nhiên quẹo thật nhanh.

Độp——

Hạ Tiểu Nịnh cả người lệch ra một phía, không hề dự liệu trước mà ghé vào trên đùi Phong Thanh Ngạn.

“……”

Toàn bộ mặt hướng xuống.

Cách vải quần tây, cô cũng có thể cảm nhận được cơ bắp ngang tàng hữu lực của anh.

Hạ Tiểu Nịnh xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhanh chóng chống tay đứng dậy, “Tôi không phải cố ý!”

Cô căn bản còn không có kịp thắt dây an toàn, liền như vậy bị ngã nhào sang!

“Hạ tiểu thư ngã thật đúng là chuẩn.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mỉa mai.

“……”

Cô yên lặng mà lại lần nữa dịch chuyển, thắt chặt dây an toàn, quay đầu làm bộ nhìn về phong cảnh phía ngoài cửa sổ.

“Ha ha.”

Một cái hừ lạnh, từ xoang mũi Phong Tu Viễn đi ra.

Nói không phải cố ý, ai tin?

……

Dọc theo đường đi, ai cũng không nói gì.

Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn ngồi đều là ghế dựa trẻ em đặc chế, độ cao nhìn không tới ngoài cửa sổ.

Thời gian không sai biệt lắm thời điểm, tiểu nha đầu ngẩng đầu nhỏ lên, “Tiểu Nịnh, chị giúp em nhìn xem sắp tới trường học rồi phải không?”

Hạ Tiểu Nịnh một đường đều nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đôi mắt đều nhìn nhanh đến đăm đăm.

Nghe vậy, thân thể cô kéo căng, trong đầu còi cảnh báo nhanh chóng vang lên.

Đi qua một quãng đường dài ngoài phía bên cửa sổ, cô nhìn đều không có trường học.

Khả năng duy nhất chính là trường học ở phía cửa sổ bên kia.

Nhưng một bên khác giờ phút này Phong Thanh Ngạn đang ngồi……

Suy nghĩ ba giây, cô ngay cả nhúc nhích cũng không, dùng sức gật đầu, “Ừm! Sắp tới rồi! Ở ngay phía trước! Chị nhìn rồi!”

“……” Phong Thanh Ngạn toàn bộ hành trình đều nhắm mắt lại, nghe vậy, mở mắt liếc cô một cái.

Chỉ thấy Hạ Tiểu Nịnh đưa lưng về phía chính mình, giống như cái cọc gỗ, chẳng những sống lưng ngồi đến thẳng tắp, ngay cả cái ót đều không nhúc nhích.

“Không nghĩ tới Hạ tiểu thư còn có năng lực nhìn xuyên thấu tường, thật sự làm người khác lau mắt mà nhìn.”

“……”

Làm gì hở chút liền châm chọc cô?

Bộ cô không cần mặt mũi sao?

Hạ Tiểu Nịnh quay đầu, cũng không nhìn tới anh, “Phong tiên sinh sáng trước khi ra ngoài là ăn thạch tín sao? Nói chuyện đều mang độc khí!”