Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“……” Bàn tay nắm chặt giấy viết thư, Phong Thanh Ngạn một phen kéo khăn tắm trên đầu cô ra.
Hạ Tiểu Nịnh nhìn thấy được ánh mặt trời, theo bản năng mà híp lại đôi mắt, thật dài mà thở ra một hơi.
Bả vai, bỗng nhiên bị Phong Thanh Ngạn đẩy.
Cả người cô bị ép ở vào vách tường, bên tai, bên tai là cánh tay trái của anh.
Cô sợ tới mức càng thêm không dám mở mắt, “Phong…… Thiếu gia?”
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp của anh vang lên ở bên tai, “Hạ tiểu thư, tôi không hiểu rõ ý của cô.”
Thanh âm rất nhẹ.
Hơi thở xâm lược của người đàn ông, một đợt lại một đợt mà đánh vào tai cô.
Rõ ràng là nóng, nhưng không hiểu sao lại làm cô phát lạnh sống lưng, toàn thân lạnh lẽo.
Trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh, ra một lớp, lại một lớp……
Hạ Tiểu Nịnh mở to mắt.
Liền phát hiện Phong Thanh Ngạn đang ở dùng một loại ánh mắt khủng bố xưa nay chưa từng cónhìn chằm chằm vào mình.
Trong mắt anh, tựa hồ có trào phúng, có mỉa mai, có khinh thường……
Chẳng lẽ nói Phong Tu Viễn viết giấy kiểm điểm kém đến như vậy? Kém đến thân là ba con với nhau đều không muốn tha thứ cho?
Hạ Tiểu Nịnh lập tức mơ hồ, “Anh, anh không chấp nhận phần tâm ý này sao?”
“Hạ tiểu thư ngày thường đều lộ liễu như vậy sao?” Phong Thanh Ngạn đem giấy viết thư quăng vào trên người cô, “Đời này khó có khả năng có được thứ gì, tôi khuyên cô vẫn là không nên nghĩ đến! Miễn cho về sau tẩu hỏa nhập ma, được mất tâm điên!”
“……”
Cái quỷ gì?
Không phải là giấy kiểm điểm con trai anh viết sao? Anh rốt cuộc là đang nói gì vậy?
Cô nghi ngờ mà cầm lấy tờ giấy kia lên, cúi đầu vừa thấy ——
“……!!”
Máu xông thẳng lên não, Hạ Tiểu Nịnh lập tức bối rối, “Cái này không phải tôi viết!”
Cái gì mà mộng tưởng, khát vọng sâu nhất mỗi đêm!
Cô làm sao viết ra những loại lời này!
“Đương nhiên không phải cô viết, là cô dùng máy in đánh!” Phong Thanh Ngạn lạnh lùng trào phúng, “Bị tôi cự tuyệt, liền không thừa nhận?”
“…… Tôi thật sự không có!”
Cô quả thực muốn nghẹn mà chết!
“Giảo biện đủ rồi, liền cút khỏi phòng tôi! Về sau lại lung tung bước vào một bước, liền chờ từ trên ban công bị ném xuống đi!”
“……”
Lạnh lùng lớn tiếng quát, Hạ Tiểu Nịnh hết đường chối cãi.
Cô xoay người, đi ra khỏi phòng Phong Thanh Ngạn.
Nghĩ lại, giờ phút này cũng hiểu được tuyệt đối là Phong Tu Viễn giở trò đùa dai!
Cô vội vàng đi lên, tìm được cậu đang chơi ở trong hoa viên, “Tại sao lại làm như vậy hại chị?”
“Như thế nào? Bị tôi chọc trúng tâm sự thiếu nữ của chị, thẹn thùng rồi?” Phong Tu Viễn một chân dẫm trụ quả bóng, lạnh lùng nhìn cô một cái.
“…… Em không chọc trúng!” Hạ Tiểu Nịnh phát điên, “Không đúng! Chị không thẹn thùng, cũng không có tâm sự thiếu nữ gì cả!”
“Câu dẫn thất bại, chị mới nói như vậy ah?” Phong Tu Viễn khinh thường mà hừ lạnh.
“……” Hạ Tiểu Nịnh cắn răng.
Quanh mình không có người, cô bắt lấy tay cậu, kéo cậu đưa tới phía sau suối phun chỗ không có người, “Xin hỏi, con mắt nào của em nhìn thấy chị đang câu dẫn ba ba em hả?”
“Hai con mắt đều đã nhìn thấy.”
“Cái kia, chỉ sợ một con muỗi cái tiếp cận ba ba em, cũng đều bị em cho rằng đang câu dẫn à?”
“Chị rốt cuộc thừa nhận?”
“…… Chị không có!”
“A,” Phong Tu Viễn nhìn cô một cái, làm ra một bộ mặt quỷ, “Đừng nghĩ làm mẹ tôi! Không có cửa! Tôi đi học! Gặp lại! Mụ phù thủy nhỏ!”
“……”
Tiểu tử thúi! Uổng phí mình đã giúp nhóc!
Hạ Tiểu Nịnh ngăn ngực tức giận, mười phần nghẹn khuất mà đi tới phòng bếp.
Nhịn một chút, chờ hợp đồng đến kỳ hạn, cô liền rời khỏi nơi này!
“Tiểu Nịnh!”
Mới vừa đi qua đại sảnh, chân cô đã bị ôm lấy.
Phong Mạn Mạn giống như gấu túi treo ở đó, “Em muốn chị cùng ba ba cùng nhau đưa em đến trường đi học!”