Hạ Tiểu Nịnh một tia ý thức từ trên giường bò dậy, buồn ngủ tạm thời bị đánh lui.
Anh ta lại cũng sẽ sinh bệnh? Ngày thường thoạt nhìn một người đĩnh bạt cường tráng như vậy.
Bên kia, Phong Thanh Ngạn cùng Kỳ Tư Diệu hai người ngồi ở trong một căn hộ cao cấp, bốn con mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.
“Cô ấy vì sao còn chưa trả lời lại?”
“……Anh, anh mới gửi đi một phút đồng hồ, gấp cái gì?”
"Sẽ không phải là không nhận được chứ?”
“……Vậy nếu không, anh lại gửi một cái nữa?”
Kỳ Tư Diệu vốn dĩ chỉ là nói, ai ngờ Phong Thanh Ngạn thật sự cầm điện thoại lên trực tiếp bắt đầu soạn tin nhắn thứ hai.
Hạ Tiểu Nịnh còn chưa nghĩ ra phải trả lời anh như thế nào, điện thoại lại chấn động một chút ——
Phong Thanh Ngạn: [ Em không cần phải lo lắng cho anh, ngủ ngon đi. ]
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Cô quá là không muốn quản a. Hôm nay đi nhà trang trí kia quá lớn, đem chân đều đi nhanh gãy. Hiện tại thật sự chỉ nghĩ che chăn thật kín, ngủ đến trời sụp đất nứt mới tỉnh lại.
Nhưng…… Muốn xem nhẹ, rồi lại không tự giác vẫn là trả lời anh: [ Anh làm sao vậy? ]
“Anh, cô ấy trả lời anh rồi!” Kỳ Tư Diệu mắt đào hoa đột nhiên sáng ngời.
Phong Thanh Ngạn lạnh sâu kín mà liếc Kỳ Tư Diệu một cái, ngoài mặt mười phần trấn định, chút nào không nhìn ra anh giờ phút này trong lòng nhộn nhạo, “Cô ấy trả lời tôi, cậu kích động cái gì?”
Kỳ Tư Diệu sờ sờ cái mũi: “…… Em đây không phải muốn cho anh cố gắng lên ư?”
Phong Thanh Ngạn ấn mở WeChat, lại suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời qua đó: [ Toàn thân vô lực. Người không thoải mái, sợ là cảm lạnh lại lo lắng trở về sẽ lây bệnh cho bọn nhỏ. Hiện tại chỉ có thể một mình ngồi ở căn hộ phát ngốc, không biết làm sao. ]
“……” Kỳ Tư Diệu nhìn hai chữ ‘ một mình ’ kia, thấy như thế nào cũng chói mắt.
Anh mình hiện tại là một mình, vậy mình tính là cái gì? Sủng vật sao?
Hạ Tiểu Nịnh nhận được tin tức, trong đầu vô cớ dần hiện ra Phong Thanh Ngạn một mình bọc lấy chăn lông đáng thương mà ngồi ở trong căn hộ rộng lớn hắn nhưng lại lạnh lẽo kia, ngay cả miếng nước ấm đều không uống được.
Hình ảnh...Quá đáng thương……
[ Vậy anh hiện tại có bị sốt sao? Có phải bất tiện khi nói chuyện không? Muốn tôi gọi điện thoại kêu quản gia qua để chăm sóc anh không? ]
“…… Quản gia? Quản gia có thể chăm sóc mình cái gì chứ?!” Phong Thanh Ngạn dùng sức mà chọc màn hình, “Cô gái này lại có thể qua loa như vậy với mình?”
Kỳ Tư Diệu trái tim run rẩy mà nhìn anh, sợ anh một cái không hài lòng liền bàn đều ném đi, nhanh chóng trấn an, “Anh, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Anh cậu bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, lại đột nhiên mở ra hình thức chiến đấu, vội vàng trả lời lại cho Hạ Tiểu Nịnh bao nhiêu tin WeChat qua đó——
[ Quản gia bận chăm sóc hai đứa nhỏ rồi, không rảnh chăm sóc anh. ]
[ Những người hầu khác trong trang viên không hiểu biết thói quen sinh hoạt của anh, không chăm sóc được anh.]
[ Bạn bè của anh đều đi công tác cả. Người trong nhà…… không tiện đến đây. ]
……
Một cái lại một cái tin nhắn nhắc nhở làm Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa xem ngốc, điện thoại trong lòng bàn tay đều chấn động rung lên đến tê dại mới dừng lại, cô ấn mở một mảnh dài tin nhắn, từng cái một xem hết, cảm thấy Phong Thanh Ngạn thật là có bản lĩnh, có thể tạo ra một loại ảo giác tận thế toàn thế giới chỉ còn anh và cô.
Nếu là còn không biết ý tứ của anh, vậy cô khả năng chính là tên ngốc.
Còn không phải là lại muốn tìm cơ hội nô dịch cô, ngược cô, chèn ép cô sao? Được rồi! Nhìn thấy hôm nay anh cởi áo sơmi giúp mình che đậy trên dưới, cô sẵn sàng tùy theo tâm nguyện anh lúc này đây!
Cô trả lời một cái [ Tôi sẽ đến ] cho anh, sau đó nhận mệnh mà đứng dậy, thay xong quần áo, cầm lấy túi xách kéo cửa phòng ra.
Mới vừa đi đến phòng khách, liền gặp Hạ Chí Dũng đứng uống nước, “Tiểu Nịnh, con đi đâu vậy?”
“Thiếu gia bị bệnh, con đi nấu cháo gì đó cho anh ta……”