Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 222: Tại sao là cô?!




Diệp Anh ở sảnh tiệc nhìn thấy thao tác này của Hạ Tiểu Nịnh, giống như mẹ già cười vui, con nhóc này thời khắc mấu chốt vẫn là hiểu được nên ôm cái đùi rất dày với thô nhất kia kêu cứu sao!

Không tồi không tồi!

Cô vui mừng mà theo sát bên người Hạ Tiểu Nịnh, cũng định đi ra ngoài cửa.

Nhưng vừa đến còn không có đứng vững, chỗ cổ tay liền bỗng nhiên bị xiết chặt, không kịp thấy rõ người đến là ai, cả người cô đã bị kéo ra ngoài!

Tất cả mọi thứ xảy ra thực sự quá nhanh, nhanh đến bất cứ người nào cũng đều không kịp lên tiếng, liền nhìn thấy Mộ Đình Tiêu bắt lấy Diệp Anh, biến mất ở góc rẽ đầu đường.

Hạ Tiểu Nịnh: “…… Tôi có phải hoa mắt rồi không? Vừa rồi Mộ Đình Tiêu…… Mang Diệp Anh đi?”

“Không, cô không nhìn lầm. Cậu ta chạy như bay lại đây, lập tức bắt lấy Diệp Anh mang đi.”

“…… Vì sao vậy?”

“Có thể là bởi vì yêu đến không cách nào tự kềm chế, một ngày không thấy như cách ba thu, không phải cô ấy thì không thể.” Phong Thanh Ngạn đặc biệt tự nhiên mà mở cửa sau xe Rolls-Royce ra, nhét cô vào bên trong, “Còn không mau đi vào? Muốn ở lại chờ làm bóng đèn?”

Hạ Tiểu Nịnh mặt người da đen dấu chấm hỏi (???) (gif thường dùng trên fb,...), trong đầu óc tràn đầy mơ hồ.

Bạn gái thần bí của Mộ Đình Tiêu chính là Diệp Anh? Cô như thế nào cũng không nghe thấy một chút tiếng gió nào cả! Diệp Anh nha đầu thúi này, miệng cũng thật kín mà!

“Lái xe.” Phong Thanh Ngạn cũng đã ngồi lên trên xe, phân phó tài xế.

Chiếc Rolls-Royce màu đen lập tức khởi động, âm thầm nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mang.

……

Cách chỗ bữa tiệc chừng ba con phố, đầu ngõ xa xa nào đó.

Mộ Đình Tiêu cuối cùng cũng dừng lại, một tay chống ở trên vách tường thở dốc thật dài, “Tốt rồi, xa như vậy, anh ta chắc là sẽ không đuổi theo.”

Diệp Anh có chút thẹn thùng mà nhìn chỗ cổ tay phải như cũ đang bị anh nắm chặt, “ Anh đang nói là ai vậy? Còn có, anh thả tay tôi ra trước……”

“……!”

Mộ Đình Tiêu kinh hãi, quay đầu nhìn lại khuôn mặt mà suốt quãng đường mười ngón nắm chặt chạy như điên hoàn toàn khác với khuôn mặt trong tưởng tượng của mình, lập tức giống như gặp được ôn dịch mà bỏ tay cô ra, “Tại sao là cô?”

“Nếu không thì ai? Chính là anh kéo tôi tới mà!” Diệp Anh ở bên cạnh vừa thở dốc vừa lau mồ hôi, đặc biệt vô tội.

“……” Mộ Đình Tiêu tức giận đến muốn đạp tường.

Anh biết mình bây giờ trở lại, khẳng định tìm không thấy Hạ Tiểu Nịnh!

Cô cùng Phong Thanh Ngạn vừa rồi chính là nắm tay đi ra đó! Sao có thể cứ như vậy đứng ở trong gió đêm ngắm phong cảnh chờ anh trở lại tìm cô chứ?

“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Diệp Anh lại hỏi.

“……”

Anh tức giận đến đi qua đi lại quanh một chỗ, trong lúc nhất thời lại không thể phát tác với phụ nữ, cuối cùng nhìn thấy bên chân có một cái lon không biết là ai vứt, tức giận đến một chân dẫm lên.

Như cũ chưa hết giận, lại dẫm!

Vẫn luôn, vẫn luôn dẫm, chân dẫm so với lần trước dẫm càng ác hơn!

Mặc dù cái lon kia đã nhanh chóng bị dẫm thành trang giấy cũng không có dừng lại.

Diệp Anh ở bên cạnh nhìn đến kinh hồn bạt vía, không hiểu sao Mộ ảnh đế luôn luôn ôn hòa như thế nào cũng sẽ có một mặt bạo lực như vậy, cô thật cẩn thận mà mở miệng, “Cái kia, tôi biết anh là đại sứ bảo vệ môi trường của đế đô, nhưng nhìn thấy người khác vứt rác loạn, cũng không cần tức giận như vậy chứ?”

Mộ Đình Tiêu: “……”

……

Bên kia.

Bên trong xe Rolls-Royce.

Từ khi bắt đầu, Phong Thanh Ngạn nắm lấy Hạ Tiểu Nịnh cũng không có buông ra, cô cố gắng buông ra, phát hiện anh không chút sứt mẻ, chỉ có thể lên tiếng, “Này, bây giờ không có ai, không cần giả bộ, anh có thể buông ra.”

“Không buông, nếu như cô lại chạy trốn thì làm sao bây giờ?” Anh nghiêm trang.

“……” Nghĩ đến mình lần trước từ trang viên lén trốn ra, bên tai Hạ Tiểu Nịnh nóng lên, “Tôi đây không phải bất đắc dĩ sao! Bây giờ đề nghị của anh tôi chấp nhận rồi, chúng ta thiết lập hợp tác, anh thật sự có thể buông ra.”

“Nếu thiết lập hợp tác,” Phong Thanh Ngạn điều chỉnh dáng ngồi một chút, nghiêng mắt nhìn cô, tay như cũ không có buông ra, “Chúng ta tới nói một chút những việc cần lưu ý khi hợp tác đi.”