“Này, đó là bánh kem của tôi……”
Phía trên, còn có dấu răng cùng nước miếng của cô! Cô quả thực không thể tin được anh cứ như vậy ăn hết……
“Như thế nào?” Phong Thanh Ngạn nhướng mày, “Ah, cô không muốn ăn cơm sốt bào ngư, muốn đổi trở về?”
“Mới không!” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng che chở chén đĩa của mình, “Anh đã cũng đưa cho tôi rồi, không cho đổi ý lấy lại!”
Bộ dáng này giống như một con sóc nhỏ chỉ bảo vệ thức ăn, như thể chỉ cần anh lại dọa cô một cái, cô dường như có thể nhảy về trên cây.
“Yên tâm,” anh cười, giọng anh cũng đặc biệt mềm mại, “Đưa cho cô, tôi sẽ không lấy lại.”
Hạ Tiểu Nịnh thỏa mãn mà ngửi mùi chén cơm kia, lại chỉ có thể lấy cái thìa múc từng miếng nhỏ ăn.
“Có lẽ là rất nhanh đến phiên cô lên sân khấu phát biểu, cô có lẽ cần ăn nhanh lên.” Anh thiện ý mà nhắc nhở.
“Vậy cũng không được, Diệp Anh lát nữa nhìn thấy tôi làm lớp trang điểm trôi đi, cậu ấy thế nào cũng chém gọt chết tôi.”
“Cô rất sợ cô ấy?”
“Cái này gọi là tôn trọng thành quả lao động của người khác,” cô nói được chính khí nghiêm nghị.
Phong Thanh Ngạn lại lần nữa bật cười, như vừa rồi bắt đầu, nụ cười bên môi anh vẫn không có dừng lại, “Cô không cần trang điểm, cũng rất tốt.”
Màu da trắng sứ, lại có nụ cười hồn nhiên như vậy, ngũ quan rất phù hợp tinh xảo, tất cả của cô đều rất tốt.
Hạ Tiểu Nịnh nhíu mày, nghe vậy vẻ mặt phòng bị, “Anh sẽ không phải lại nghĩ ra chiêu gì tổn hại muốn chỉnh tôi đi?”
“……” Phong Thanh Ngạn gần như là bất lực, chỉ có thể giơ tay ở trên trán cô búng nhẹ, “Tốt rồi, đã chỉnh, bây giờ cô có thể yên tâm ăn cơm chưa?”
“……Ah.”
Cô xoa xoa cái trán, dường như cũng không quá đau.
Cúi đầu, thong thả ung dung mà ăn một chén cơm sốt bào ngư kia.
Anh vẫn còn chưa đi, dường như có chút chuyện muốn nói, “Lát nữa lên sân khấu phát biểu không cần khẩn trương.”
“…… À.”
“Nếu như không muốn nói, thì gửi lời hỏi thăm tới người ở dưới sân khấu là được, mặt khác cái gì cũng đều không cần phải nói.”
“……Ừ.”
“Không cần sợ hãi, chờ sau khi kết thúc, tôi sẽ đưa cô đi ăn ngon.”
“Tốt, á?”
Không đúng rồi, trước nay đều là anh muốn cô làm đồ ăn, hôm nay Phong Thanh Ngạn như thế nào sẽ đột nhiên lòng tốt như vậy muốn mang cô đi ăn ngon?
Cô ngẩng đầu đang muốn đặt câu hỏi, bên ngoài bức rèm đã truyền đến giọng của Diệp Anh: “Tiểu Nịnh? Cậu ở đâu?”
“…… Tôi muốn đi ra ngoài,” Hạ Tiểu Nịnh nhỏ giọng nói, sau đó đặc biệt thuận tay mà để chén đĩa xuống trong tay anh.
Sau khi để xong mới nghĩ đến không đúng, lại nơm nớp lo sợ mà muốn lấy nó về, lại bị Phong Thanh Ngạn đưa tay ngăn lại, “Không cần, cô nhanh đi đi.”
“…… Ah, vậy, cảm ơn nha!” Cô đi ra bên ngoài bức rèm.
Còn không có cất bước đi ra ngoài, đã bị anh nhẹ nhàng kéo một chút, “Ai buộc bím tóc cho cô?”
Hơi thở ấm áp từ trên xuống dưới rơi vào cổ cô, kích thích làm cho Hạ Tiểu Nịnh run nhẹ, “Diệp, Diệp Anh!”
Mới vừa trả lời xong, cô liền cảm thấy trên da đầu xiết chặt.
Ngón tay anh đã nhẹ nhàng mà xuyên qua sợi tóc của cô, động tác linh hoạt mà tháo xuống tất cả kẹp tóc màu đen ẩn hình cố định bím tóc.
Sợi tóc mềm mại như mây lập tức từ trên đầu ngón tay anh trút xuống dưới, rũ trên đầu vai cô.
Công sức cố bện bím tóc rất lâu, lúc này toàn bộ tóc đều tản ra.
Đầu ngón tay anh khẽ nâng, ấn xuống da đầu cô một chút, sau đó mới nói, “Vẫn là như vậy đẹp hơn.”
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng kinh nghi không định, thật sự không biết anh vì sao lại đột nhiên làm như vậy, “Anh, anh trả kẹp tóc cho tôi……”
“Xuỵt——” Anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mà đè ép áp lênn cánh môi mềm mại của cô, giọng điệu giống như dỗ dành, giống như sủng, giống như uy áp: "Cô không thể ra ngoài nữa, bạn của cô có thể đã phát hiện cô ở chỗ này ăn vụng đồ!”
(bão.7)