Trái tim nhỏ của Tề Hàng chợt lạnh, trong lòng lập tức trào lên 108 cách chết của trợ lý nhỏ, rốt cuộc cười không nổi, “Thiếu gia, ngài có muốn uống một ly rượu Cocktail giải khát trước hay không?”
“Đưa danh sách sắp xếp của bữa tiệc đêm nay tới cho tôi xem.”
“Vâng……”
Tề Hàng vừa né thoát vừa cảm tạ mình có một đôi chân rất dài.
Không chỉ đẹp, mà còn có thể bảo vệ tính mạng.
……
Phong Thanh Ngạn tìm vị trí ngồi xuống.
Ở đây phần lớn người đều không phú thì quý, mỗi người đều đã là thành tinh, thấy thời cơ khó có được, nhanh chóng tiến lên bắt chuyện.
Phong Thanh Ngạn ứng phó ít ỏi vài câu, một tay bưng ly rượu Cocktail, một bên nhìn cách đó không xa Hạ Tiểu Nịnh cùng với Diệp Anh chuyện trò vui vẻ.
Chiếc váy lam đầy sao này là đích thân anh chọn lựa.
Mặc ở trên người cô, so với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn, đẹp đến…… Làm người ta nghĩ muốn đem nó một tầng lại một tầng từ trên người cô lột bỏ……
“Thiếu gia, đây là danh sách sắp xếp của bữa tiệc……” Tề Hàng đi rồi quay lại.
Phong Thanh Ngạn thu hồi tầm mắt, có phần mất tự nhiên mà bắt chéo chân mình lên nhau một chút, từ trong tay cậu cầm lấy danh sách, “Cô ấy phải lên sân khấu phát biểu?”
“Vâng. Người thứ hai chính là Hạ tiểu thư.”
“Đổi thành thứ nhất.”
Người phụ nữ của anh, sao có thể chờ phía sau người khác được?
“…… Tôi sẽ đi sắp xếp.”
Tề Hàng vội vội vàng vàng mà lại đi rồi.
Phong Thanh Ngạn buông ly rượu xuống, lại nhìn sang nơi trước đó mình xem, lại đột nhiên phát hiện bóng dáng thướt tha đứng ở bên kia không biết đã đi đâu mất.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đi qua kéo Kỳ Tư Diệu một bên còn đang có ý đồ trêu hoa ghẹo nguyệt chặn những người làm ăn muốn đến gần bắt chuyện, mình thì đi sang phía bên kia.
Ánh mắt, bốn phía nhìn quanh.
Cuối cùng thấy được một mảnh vải màu xanh lam nhỏ ở phía dưới bức rèm dẫn ra ban công.
Đây là váy anh chọn, trong nước chỉ này một cái này là chính phẩm, Phong Thanh Ngạn xác định mình sẽ không nhìn lầm.
Anh bước nhanh đi qua đó, vén bức rèm ngăn cách hai người bọn họ lên, sau đó mới nhẹ nhàng duỗi tay đè xuống bả vai Hạ Tiểu Nịnh.
Cô sợ tới mức quay đầu lại mãnh liệt, “Tớ bảo đảm lập tức tô son môi! Tớ bảo đảm! Thật sự! Cậu không cần tức giận!!”
“…… Cô đang làm cái gì ở đây vậy?”
Hạ Tiểu Nịnh thấy rõ ràng người đến, vẻ mặt kinh sợ trên mặt lập tức thu liễm lại, cô vỗ vỗ ngực, “Là anh à!”
“Bằng không thì cô cho rằng là ai?” Sắc mặt của anh lập tức đen xuống.
“Diệp Anh đó! Cậu ấy vẫn luôn dặn dò tôi không được ăn bậy thứ gì, không được làm trôi lớp trang điểm! Hại tôi ăn cũng không thể ăn ngon……nhưng mà tôi thật sự rất đói bụng……”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, giống như sau khi nói xong câu đó, Phong Thanh Ngạn sắc mặt dễ nhìn hơn một ít.
“Đang ăn cái gì sao?” Anh hỏi.
“Ừm,” cô mở lòng bàn tay ra, phía trên còn nửa chiếc bánh ngọt vẫn còn chưa có ăn xong.
“……”
Hoá ra cô trốn ở sạ bức rèm chính là vì ăn cái này. Phong Thanh Ngạn có chút dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, nhất thời lại làm cho anh nhớ đến Mạn Mạn yêu ăn vụng đồ ăn vặt.
Dáng vẻ này thấy lòng anh đều mềm nhũn, đưa tay sờ sờ đầu cô, “Liền ăn cái này?”
“Vậy, tôi có thể tiếp tục ăn sao?” Cô hỏi được có chút rất cẩn thận.
“…… Cô đợi chút, cái này không cho phép ăn nữa.”
Phong Thanh Ngạn từ phía sau bức rèm đi ra, cầm lấy một đĩa sốt bào ngư mà phục vụ mới vừa bưng lên, lại lần nữa đi vào.
“Ăn cái này đi.”
Anh trộn cơm với sốt bào ngư, sau khi xác nhận nhiệt độ thích hợp mới đưa cho cô, sau đó thuận tay cầm lấy nửa chiếc bánh kem cô chưa ăn xong.
Hạ Tiểu Nịnh còn chưa kịp phản ứng, Phong Thanh Ngạn cũng đã cúi đầu, đem nửa cái bánh kem kia ăn hết vào……
(bão.6)