Mộ Đình Tiêu đến!
Như trước vẫn giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, tự phát ra ánh sáng!
Mặc dù sau khi anh tiến vào cũng không có tháo kính râm xuống, nhưng mà người bên cạnh Hạ Tiểu Nịnh, Diệp Anh vẫn cảm nhận được, giống như tên lửa nhỏ thoáng một phát vọt tới.
Nhưng người trước sau như một, luôn đối với người hâm mộ mười phần tương tác, Mộ Đình Tiêu hôm nay phá lệ không có cùng bất luận người nào chào hỏi, dưới sự vây quanh của đám vệ sĩ lập tức bước đến hàng ghế VIP bên kia.
Đi theo phía sau anh, người hâm mộ đều tan nát cõi lòng, phần lớn đều bị bảo an ngăn cản, chỉ có thể sững sờ mà nhìn theo bóng dáng mặc âu phục màu trắng tây ưu nhã kia.
Diệp Anh bởi vì là khách của bữa tiệc cho nên không có bị cản, cô nhắm mắt theo đuôi phía sau Mộ Đình Tiêu, định nói với anh hai ba câu gì đó, nhưng cuối cùng lại cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào làn da phía trên mắt cá chân hơi lộ ra trên giày mà theo không kịp.
Hạ Tiểu Nịnh không di chuyển, liền thấy anh đang đi về phía mình.
Lại nói tiếp cô cũng đã vài ngày không có gặp anh, đợi một lát nữa anh đến bên cạnh mình, cô định chào hỏi anh một cái, lại hỏi anh lần trước gửi tin nhắn bảo mình đi ra cửa sau đến tột cùng là vì chuyện gì.
Hai người cách đến càng ngày càng gần, những người vệ sĩ kia như trước vây quanh anh.
Hạ Tiểu Nịnh nở mỉm cười chuẩn bị chào hỏi anh một cái, nhưng anh vẫn nhìn thẳng không chớp mắt, cứ như vậy đi qua……
Cô sững sờ ở nơi đó.
Đây là…… Không thấy được cô sao?
Mộ Đình Tiêu đương nhiên thấy! Nhưng cô ấy đã là bạn gái người khác, lại thường xuyên cùng bạn trai làm cái loại chuyện vui sướng kia, chắc hẳn trước mắt cô ấy cùng Phong Thanh Ngạn đang ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, mình cần gì phải đụng đến rước lấy mất mặt?
Anh cao quý lãnh diễm đi đến khu nghỉ ngơi VIP, uống nước trợ lý đưa tới, hạ kính râm xuống cặp phượng đẹp kia có thể không kiêng nể gì mà đánh giá.
Giống như vừa rồi lướt qua bên người Hạ Tiểu Nịnh, phát hiện có thứ gì đang ở lóe lên ở trên cổ tay cô, dường như là…… Lắc tay!
Tinh thần chấn động, Mộ Đình Tiêu nhanh chóng quay đầu lại nhìn qua ——
Hạ Tiểu Nịnh đã bị chắn.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đẩy một đoàn lại một đoàn người ra lách qua chỗ cô, ngay cả những người rất quen thuộc chào hỏi, Mộ Đình Tiêu cũng một mực lựa chọn bỏ qua.
Cửa bữa tiệc lại bỗng nhiên ồn ào lên, vài giây sau, mọi người đều im ắng.
Phong Thanh Ngạn bước vào đám đông, anh hôm nay mặc tây trang thủ công định chế màu đen, vải cắt phẳng phiu, cà vạt màu xanh đậm thắt rất đẹp, còn có một khăn vuông chỉnh tề cùng màu xếp ngay ngắn ở túi trước ngực.
Giơ tay nhấc chân đều quý khí.
Người khác còn không có nhìn ra, nhưng Mộ Đình Tiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra, màu sắc phối hợp tỉ mỉ cùng chiếc váy màu xanh lam đầy sao kia trên người Hạ Tiểu Nịnh, thật sự là lễ phục tình nhân.
A……
Anh giật giật khóe miệng, thở dài đắng chát cùng cô đơn, sau đó xoay người, về tới trên chỗ ngồi của mình.
Bên kia, Tề Hàng đi theo phía sau Phong Thanh Ngạn nhanh bước về phía trước, chỉ thấy Hạ Tiểu Nịnh nhiệt tình nhìn về phía bọn họ bên này, còn đang cố gắng mà vẫy tay, “Nhanh lên, ở chỗ này nè! Mới chạy đi đâu vậy? Làm thế nào bây giờ mới đến!”
Phong Thanh Ngạn lập tức cũng dùng dạng vẻ tươi cười đáp lại.
Với tư cách kim bài trợ lý, Tề Hàng sao có thể từ bỏ cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy? Cậu lập tức tiến lên, “Thiếu gia, ngài xem, Hạ tiểu thư vô cùng chờ mong ngài đến! Tôi thấy cô ấy cũng vô cùng vô cùng mà nhớ đến ngài đó! Đặc biệt là ngài tỉ mỉ chuẩn bị chiếc váy này, mặc ở trên người cô ấy cực kỳ xinh đẹp! Cô ấy nhất định vô cùng cảm động!”
“Kia ——”
'là' chữ còn chưa nói ra, Phong Thanh Ngạn liền thấy Diệp Anh không biết từ trong một góc xó nào một thoáng nhảy ra, nhảy đến bên cạnh Hạ Tiểu Nịnh, “Đi một chút toilet mà thôi! Tớ đây không phải đã trở lại rồi sao?”
Phong Thanh Ngạn: “……”
(bão.5)