Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 203: Tình địch gặp nhau




“Một ít thức ăn thôi ba,” Hạ Tiểu Nịnh ngoan ngoãn lấy ra những thứ trong tay, “Diệp Anh bảo con đến nhà cậu ấy làm vài món ăn.”

Hạ Chí Dũng sắc mặt hơi trì hoãn, “Vậy mau đi đi, lát nữa muốn ba đến đón con không?”

“Không cần không cần, cậu ấy nói sẽ đưa con về……”

Hạ Tiểu Nịnh cũng không biết mình tại sao theo bản năng mà liền nói dối, cũng thật sự chột dạ, nhanh chóng vội vàng đi xuống tầng.

Hạ Chí Dũng phe phẩy chiếc quạt, một lúc lâu sau cũng không có trở về phòng, Cố Lâm Anh lấy dép lê đi ra tìm bạn già “Ông đi rót nước như nào mà cả buổi cũng không quay lại thế?”

“Bà cảm thấy con gái chúng ta đang yêu không?” Hạ Chí Dũng bỗng nhiên nói ra một câu.

Cố Lâm Anh buồn ngủ một chút hoàn toàn tỉnh, “Với ai? Chẳng lẽ là với Phong Thanh Ngạn ngày hôm qua? Tuyệt đối không được!”

“……” Hạ Chí Dũng sợ bà kích động một cái sẽ xỉu, “Tôi ngược lại cảm thấy không phải, nói không chừng là người hẹn hò lần trước Chử lão giới thiệu?”

“Ông nói Tiểu Mộ? Tiểu Mộ thì có thể! Cậu ta còn đã cứu mạng Tiểu Nịnh chúng ta! Nhưng lần trước hẹn hò trở về chúng ta hỏi Tiểu Nịnh, nó nói không có gì phát triển ……”

“Phát triển cũng là cần có thời gian đó.”

“Theo ông nói như vậy, bọn nó thật đúng là……” Cố Lâm Anh ánh mắt sáng lên, lấy điện thoại ra bắt đầu ở trên mạng tìm kiếm những bức ảnh đẹp trai của Mộ Đình Tiêu.

Càng xem càng vừa lòng, mọi góc độ đều là hoàn mỹ, chỉ là có một chút không tốt lắm ——

“Giới giải trí, ảnh đế, đây cũng không phải nghề nghiệp gì đứng đắn đi……”

“Nhưng cậu ấy là học trò Chử lão,” Hạ Chí Dũng vỗ vỗ đầu vai vợ ý bảo bà an tâm, “Tối thiểu nhất, nhân phẩm có bảo đảm. Nếu bọn nó thật sự ở bên nhau, chúng ta yêu cầu cậu ấy giữ bí mật về Tiểu Nịnh là được.”

“Nói cũng phải……” Nhưng Cố Lâm Anh trong lòng sầu lo vẫn không thể nào hoàn toàn tan biến, “Nhưng tôi vẫn là lo lắng……”

Hạ Chí Dũng giọng nói tăng thêm, “Không có gì phải lo lắng. Tiểu Nịnh là con gái chúng ta, cho dù đánh bạc mạng già, tôi cùng Ngật Khôn sẽ bảo vệ nó chu toàn!”

……

Hạ Tiểu Nịnh xách theo thức ăn xuống tầng, liền phát hiện Phong Thanh Ngạn đã xuống xe.

So với anh áo sơ mi đen cùng với quần đen, càng tối hơn chính là sắc mặt anh lúc này, mà so với anh sắc mặt tốt hơn nhiều…… Là người bên người áo trắng quần trắng Mộ Đình Tiêu.

Tên này như thế nào lại tới đây? Tưởng tượng đến hai người này ở cùng một chỗ liền cực độ không đúng, huyệt Thái Dương của Hạ Tiểu Nịnh bắt đầu mơ hồ nở ra, cảm thấy muốn hỏng bét……

Quả nhiên, Mộ ảnh đế giương lên một nụ cười rạng rỡ, ấm áp giống như là mặt trời nhỏ, “Vất vả cho cô rồi, đã trễ thế này còn phải làm thức ăn cho tôi.”

Hạ Tiểu Nịnh kỳ lạ, “ Không phải anh bị người phụ nữ……"

“Đêm nay cho phép cậu ăn một lần, ăn xong liền cút nhanh lên.” Phong Thanh Ngạn đưa tay một chút để lên đầu vai cô, cắt ngang lời cô nói.

“Nữ cái gì?” Mộ Đình Tiêu nghe được, đã nhận ra cái gì không đúng.

“Các fan nữ!” Phong Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào mặt đường phía trước, biểu lộ nghiêm túc, “Không phải bị các fan nữ cướp đi sao?”

Nói xong ngón tay đặt ở đầu vai Hạ Tiểu Nịnh còn thoáng thu lại.

Cô đã nhận ra cỗ lực này, đây là ở nhắc nhở cô nhìn thấu nhưng không nên nói toạc ra? Quả nhiên Phong Thanh Ngạn hơn cô mấy tuổi, vẫn là những người này trí tuệ nhiều hơn!

“Đúng đúng, các fan nữ,” Hạ Tiểu Nịnh cười cười, “Chúng ta đến quán ăn nhỏ ăn cái gì đi?”

Lúc cô xuống còn đang suy nghĩ không bao giờ muốn đến cái nơi chung cư mà tùy thời sẽ bị khóa ở bên trong 24 giờ ra không được kia, một bụng đang tìm lấy cớ, cũng may Mộ Đình Tiêu tới.

Theo tính tình của Phong Thanh Ngạn, anh mới sẽ không cho phép cùng người mình không quen đến chỗ đó?

Như thế tự nhiên mà nghĩ lấy, cô lại không biết mình đã tự xếp mình trong 'người quen Phong Thanh Ngạn ’ kia.

Quả nhiên, anh tuy rằng đen mặt, nhưng cũng không có nói cái gì nữa, chỉ là nắm lấy tay cô lại siết chặt một tí, không để lại dấu vết mà bế cô vào trong lòng ngực mình, nói với Mộ Đình Tiêu, “Tất cả công việc này đều là của chúng ta, cậu xách thức ăn.”

“Vậy còn anh?” Mộ Đình Tiêu bất mãn.

“Tôi ôm cô ấy, nơi này đường không phẳng, đèn không sáng, miễn cho cô ấy lại té.”